CON THIÊN TÀI VÀ BỐ TỔNG TÀI

Cô ta như bị cái gì mê hoặc, dùng sức ôm cổ của Bạc Dạ, nhưng động tác của người đàn ông càng dữ dội hơn, cô ta không kịp phản kháng đã bị người ta hung hăng đẩy qua bên cạnh giường.

Trong đêm đen, Bạc Dạ mở to mắt ra nói: "An Như, đừng thăm dò điểm mấu chốt của anh."

Trái tim An Như lập tức lạnh xuống, trong giọng nói của cô ta mang theo nghẹn ngào, nếu bật đèn thì Bạc Dạ có thể đoán được vẻ mặt tủi thân của cô ta.

Nhưng người đàn ông cũng không lộ vẻ xúc động, anh nói: "Nếu er không quen ngủ ở trong này, em có thể trở về."

An Như bắt đầu khóc nức nở, là Đường Thi, chắc chắn là do Đường Thi, cho nên Bạc Dạ mới có thể kháng cự lại cô ta như vậy! Nếu không cô ta đã được như mong muốn!

Một đêm này trôi qua quá lâu làm cho người ta cảm thấy khó khăn, nhưng một căn phòng khác, vì có Đường Duy làm bạn nên hiếm khi Đường Thi có được một giấc ngủ ngon, hai mẹ con thức dậy ôm nhau ở trên giường, Đường Thi yêu thương mà sờ mặt của Đường Duy.

Duy Duy, vì con, mẹ có thể trả bất cứ giá nào.

Đường Duy biết Bạc Dạ đã qua đêm với An Như ở phòng cách vách, sáng thức dậy cũng không nói cái gì, đã lôi kéo Đường Thi vào phòng bếp làm đồ ăn, hai mẹ con giúp nhau làm bữa sáng, làm hai phần đồ ăn khá tinh xảo đáng yêu, sau đó vui sướng mà ngồi trước bàn ăn.

"Con bắt đầu đây!"

Đường Duy giòn giã hô lên một tiếng, có Đường Thi ở đây, cho dù ở nhà họ Bạc, cậu bé cũng khá an tâm.

Cậu bé cứ nghĩ nhận Bạc Dạ sẽ phải tiếp nhận giáo dục ưu tú hơn, đến ăn cơm cũng phải tuân theo quy củ, giống một quý ông nhỏ, Đường Thi thấy hốc mắt đỏ lên, con của mình còn nhỏ như vậy mà đã trưởng thành như vậy.

Lúc An Như và Bạc Dạ đi xuống lầu, vừa lúc thấy Đường Thi và Đường Duy đang cùng nhau rửa bát trong bếp, vóc dáng Đường Duy thấp, liền dọn một cái ghế, đặt bên cạnh Đường Thi, hai người ở bên bồn rửa cùng nhau rửa chén, thi thoảng truyền ra tiếng cười, trông có vẻ năm tháng tĩnh lặng tốt đẹp làm cho Bạc Dạ có cảm giác hình ảnh trước mắt là ảo giác.

Nhà họ Bạc lạnh như băng này đã lâu rồi không có sức sống như vậy.

Mà An Như ở bên cạnh anh cũng lộ ra ánh mắt hung ác, chăm chú nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ bé của Đường Duy, vẻ mặt kia hận không thể xé nát Đường Duy ra.

Sự tồn tại của đứa nhỏ này chắc chắn sẽ uy hiếp đến cô ta về sau! Trong lòng Bạc Dạ có đứa nhỏ này, đợi nó lớn lên, nhất định Bạc Dạ sẽ chia cho nó rất nhiều quyền lợi:

Cho nên, tốt nhất là phải bóp chết cái mầm không tốt này từ khi còn nhỏ!

Đường Thi và Đường Duy quay lại thì thấy Bạc Da và An Như đang đi xuống, hai mẹ con như không phát hiện ra, mắt cũng không chuyển, giống như đi ngang qua người qua đường, không dừng lại dù một chút.

Lướt qua trong nháy mắt kia, nhịp tim của Bạc Dạ đã lỡ mất nửa nhịp, anh vô thức quay đầu lại, lại phát giác Đường Thi chỉ để cho anh một bóng lưng càng lúc càng xa.

Hai mẹ con bọn họ cũng không muốn giao lưu với anh.

An Như cảm thấy đây là chuyện tốt, bọn họ càng xa lánh Bạc Dạ, tỷ lệ thành công của cô ta lại càng cao!

Chiều nay, Đường Duy cứ khăng khăng muốn Đường Thi dẫn cậu bé ra ngoài chơi, Đường Thi lay chuyển được cậu bé, cậu bé đi đến trước mặt Bạc Dạ, nói chuyện với người ba đã lâu rồi không giao tiếp: "Bạc Thiếu, con muốn đi dạo khu mua sắm với mẹ."

Giọng điệu của cậu bé giống như cấp dưới xin phép cấp trên. Thấy tay của Đường Thi và Đường Duy gắt gao nắm ở một chỗ, Bạc Dạ thừa nhận, anh bị hình ảnh đó đâm cho bị thương.

Bọn họ lo lắng cho nhau như vậy, như thể Bạc Dạ mà mở miệng sẽ làm tổn thương bon ho.

Bình luận

Truyện đang đọc