CON THIÊN TÀI VÀ BỐ TỔNG TÀI

Trong phòng rơi vào một hồi trầm lặng, rõ ràng là tất cả bọn họ đều bối rối trước những vấn đề họ đang gặp phải, phải mất một lúc lâu sau Bạc Dạ mới nói: “Nếu có tiến triển gì mới, anh trở lại nói cho tôi biết.”

Tô Kỳ cau mày: “Anh không phải nghi ngờ thân phận của Tùng Sam sao?”

Bạc Dạ nhìn Tô Kỳ chằm chằm hồi lâu rồi mới chậm rãi nói: “Tôi điều tra, nhưng Tùng Sam dây mơ rễ má đến rất nhiều người, thậm chí có thể... lan đến Diệp Kinh Đường”

Tên này đúng là dây mơ rễ má đến rất nhiều người,

Từ Đường Thi thậm chí liên lụy đến cả Diệp Kinh Đường, Tô Kỳ cãi nhau một tiếng, người đàn ông đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi đến bàn của Bạc Dạ. Khi ngẩng đầu lên, hai người lại lần nữa đối mặt.

Tô Kỳ nói: “Nếu như anh không làm được, vậy thì đổi việc đi.”

Ý tứ lời này có thể nói đúng là khiêu khích mười phần. Bạc Dạ cười lạnh lùng: "Không tới phiên anh đối với tôi khoa tay múa chân, đã biết tin tức thì rời đi phòng làm việc của tôi.”

Đây là đuổi người. Tô Kỳ bị đuổi đi cũng không cảm thấy xấu hổ, vẫn vui vẻ bước ra ngoài, lúc đi ra ngoài đúng lúc gặp Lâm Từ đang cố gắng hết sức, nhìn thấy anh, Lâm Từ cung kính nói: “Chào cậu chủ Tô Kỳ.”

"º"

Tô Kỳ không nhìn cậu ta, ánh mắt lại rơi xuống thân người ở phía sau Lâm Từ, bỗng nhiên cứng đờ. An Mật ngồi trên xe lăn, đi theo phía sau Lâm Từ, rõ ràng là tới công ty tìm Bạc Dạ, nhưng còn không có kịp đi vào phòng làm việc của Bạc Dạ thì nửa đường liền đụng phải Tô Kỳ.

Tô Kỳ đang nhìn An Mật kia trong nháy mắt biến sắc.

Vẻ mặt An Mật thay đổi rõ rệt, cả người dâng lên đều hoảng sợ: “Tô... Tô Tô... anh như thế nào ở chỗ này?"

Tô Tô?

Đây là danh xưng đã bao lâu không gọi rồi chứ.

Tô Kỳ cười xấu xa: “An An, đã lâu không gặp.”

Hai người giống như một đôi gắn bó thân thiết. Lâm Từ hơi hơi nhíu mày, hắn vốn không thích việc đẩy xe lăn cho An Mật, chỉ biết vì Bạc Dạ mà cô ấy biến thành người tàn tật, làm cho khắp nơi thương xót. KHông giống Đường thi, chuyện gì ủy khuất cũng tự mình gánh lấy, cho dù khóc cũng là ở nơi không có người.

Giờ đây nghe thấy Tô Kỳ cùng An Mật như là có qua có lại, Lâm Từ càng thêm hoài nghi An Mật trước đây có lẽ cùng Tô Kỳ có chuyện gì, thế nhưng Tô Kỳ chỉ đút hau tay vào túi, khóe miệng cười nở nụ cười, miệng không nói gì, nhưng trái ngược lại ánh mắt thì hung ác tàn nhẫn nhìn chằm chằm An Mật, vẻ mặt dường như có thể đem cô băm vằm nghìn nhát.

Thật lâu sau, người đàn ông yếu ớt nói: “Mạng cô rất lớn, không chết.”

Lâm Từ im lặng lựa chọn không xen vào chuyện của họ. An Mật sắc mặt đã thay đổi, lộ ra vẻ mặt muốn khóc: “Tô Tô, vì sao ngay cả anh cũng hại em? Em rốt cuộc làm sai cái gì hả.."

“Đủ rồi.”

Tô kỳ nói một cách mạnh mẽ, như thể đang kìm lại cảm xúc trong mắt, cậu ta nói, với những mảnh kí ức vỡ vụn trong quá khứ: “An Mật cô mở mắt ra cho tôi."

“Tô Tô...”

An Mật đưa tay ra muốn nắm lấy tay Tô Kỳ, nhưng bị người đàn ông hung hăng bỏ ra, anh chán ghét cô: "Đừng chạm vào tôi.”

Thù hận kia, liền giống như Đường Thi ác cảm khi gặp Bạc Dạ.

Lâm Từ ngây ngẩn cả người, nhưng trên mặt vẫn chính là giả bộ như không thấy gì cả, chuyện tình của bọn họ, chính mình gìn giữ, im lặng là tốt nhất.

Giọng An Mật ủy khuất: "Anh vì sao hiện tại biến thành như thế này, Tô Tô, anh trước đây không như thế, em rất vui khi gặp lại anh, vì sao anh.” "Cô thật sự vui vẻ khi gặp tôi?"

Tô Kỳ cười đến mức khó hiểu, đưa tay ra nắm lấy cằm của An Mật: “Vị trí vợ chưa cưới của Bạc Dạ, thực hưởng thụ có phải hay không? An Mật cô mở to mắt nói dối đúng là khả năng này thật sự làm tôi mở rộng tầm mắt!”

Sắc mặt An Mật trắng bệch, bất an không yên mà nhìn về phía Lâm Từ đang đứng ở một một, sợ Lâm Từ nghe ra manh mối gì, nhưng nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Lâm Từ, An Một thoáng yên lòng, nhìn tô Tô Kỳ với đôi mắt đỏ hoe.

Cô ta vẫn là gương mặt trong sáng và ngây thơ ấy, còn hơn An Như tâm cơ hiểm ác, An Mật càng đơn thuần thiện lương.

Cô ta nói: "Tô Tô, em trước đây là có nỗi khổ trong lòng, anh không cần nghĩ về em như vậy được không?

Tô Kỳ hung hăng hất tay cô ra: “Tôi không muốn tin vào một người dấu chấm câu cũng không nghĩ muốn tin tưởng nhau!”

An Mật sửng sốt.

Tô Kỳ đi về phía trước, An Mật ở phía sau hộ vài tiếng: “Tô Tô! Tô Tô!"

Vốn là dự định đi tìm Bạc Dạ, An Mật sợ hãi Tô Kỳ đem chuyện trước kia xuất hiện, An Mật lập tức thay đổi hướng xe lăn về hướng đi đến hành lang đuổi theo bước chân của Tô Kỳ: “Tô Tô!”

“Đừng gọi tôi bằng cái tên này!”

Tô Kỳ quay đầu lại, đôi mắt xanh biếc tức giận hiện lên một loại kinh ngạc khi nghe người gọi: "Từ khi tôi ở trong tù, An Mật giữa chúng ta không còn gì cả."

Cô không phải muốn làm mợ chủ nhà họ Bạc sao! tốt lắm, anh thỏa mãn cô!

"Tô Tô, anh đang trách em.”

An Mật nghẹn ngào: “Đều là An Như, kỳ thật là An

Như...”

An Như hiện tại đúng là người sống đời sống thực vật, tình trạng hôn mê bất tỉnh. Tô Kỳ giống như ma quỷ nhếch miệng cười cười: “Cô như thế nào lại đem bát nước bẩn hất lên trên người cô ta, cô ta không có cách nào khác phản kích lại cô.”

Sắc mặt An Mật thay đổi lớn, lại rất nhanh biến đổi cách nói: “"Anh chính là vẫn chán ghét em là người có lỗi?”

"Tôi chán ghét cô?" Khóe miệng Tô Kỳ giật giật: "Có lẽ là tôi sợ cô đi.”

An Mật lau nước mắt: “Tô Tô anh chịu tha thứ cho em là tốt rồi, em không biết sự việc lại xảy ra như thế này, lúc trước nếu em biết Đường Thi xảy ra chuyện, em khẳng định sẽ không làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ như thế này...”

Bạc Dạ bởi vì nhất thời mù quáng trong tình yêu mà đã phá hủy toàn bộ mọi thứ của Đường Thi, thậm chí Tô Kỳ còn tự hỏi liệu những điều này có phải do An Mật lên kế hoạch không! Lợi dụng sự tin tưởng mà Bạc Dạ dành cho cô lúc đó, cho nên cô đã dùng sự kiện đó để diệt trừ Đường

Thi! Rốt cuộc là An Như đối với An Mật chính là bắt tay làm việc, còn không ngờ An Mật là mới là chân chính xúi giục, bởi vì trong đó có một người lâm vào hôn mê, cho nên câu đố này sẽ không bao giờ có câu trả lời...

Trừ khi... An Như tỉnh lại.

Tô Kỳ nhìn chằm chằm người trước mặt, không nói chuyện, cười lạnh một tiếng rời đi, An Mật sững sờ ở chỗ cũ, dễ nhận thấy cô còn không có lấy lại tinh thần.

Sau đó, cô phục hồi lại tinh thần và khóc nức nở.

Khi Lâm Từ nhìn thấy An Mật đang khóc, xuất phát từ phép lịch sự, vẫn là cho cô đưa cho cô giấy ăn, An Mật nói lời cảm ơn. Lâm Từ lãnh đạm trả lời, không cần khách khí. Sau đó, anh tiếp tục đẩy cô về phía phòng làm việc của Bạc Dạ, khi mở cửa bước vào, Bạc Dạ sững sờ khi nhìn thấy nét mặt của An Mật, sau đó chuyển sang hờ hững.

An Mật sợ Bạc Dạ từ nay sẽ mất hết kiên nhẫn với cô, bởi vì một người Đường Thi, làm hại cô hiện tại phải dè dặt như vậy.

"Anh Dạ, em đến xem anh.”

Khi An Mật đối diện với Bạc Dạ, trái tim cô vẫn mềm mại, mặc kệ dù khoảng cách là bao lâu, Bạc dạ vẫn luôn là mối tình đầu trọn vẹn của cô, ở trong lòng cô có một vị trí quá mức thần thánh, không ai có thể lấy đi được.

"Sao đột nhiên lại đến đây?” Bạc Dạ nhìn người trước mặt: "Không nói với anh một tiếng."

"Em nghe nói anh gần đây rất bận, em mang hộp cơm cho anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc