CÔNG CHÚA ẾCH - MỄ HOA

Nghĩ rằng Lương Vương hẳn cũng đã tỉnh giấc, ta bèn "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, lập tức khóc lớn: "Phụ vương! Phụ vương ơi! Nhi thần sợ quá! Đêm qua tổ phụ đột nhiên báo mộng, bảo nhi thần phải ngủ dưới gầm giường. Nhi thần vừa tỉnh dậy thì phát hiện những người trong phòng đều c.h.ế.t cả rồi!”

"Phụ vương! Người nói cho nhi thần biết đã xảy ra chuyện gì đi? Đêm qua tổ phụ còn kể cho nhi thần một câu chuyện. Người nói rằng câu chuyện ấy chính người đã kể cho ông lúc ông nằm trên giường bệnh. Tên câu chuyện ấy là Thốc Thốc Ký, người còn nhớ không?”

"Thốc Thốc, năm tuổi, con trai của Tôn Tề, là người Cao Mật. Tôn Tề giữ chức Tư Pháp Tham Quân ở Gia Châu. Ban đầu, ông ta cưới chính thất họ Đỗ, để nàng ở lại Cao Mật. Sau đó lại lừa gạt để cưới thêm Chu thị rồi đưa nàng đi theo khi nhậm chức ở Thục Trung…"

Ta quỳ trước điện của Lương Vương, giọng trầm bổng, cảm xúc đầy đủ, kể lại một vụ án sát hại con cái đẫm m.á.u từ thời triều Tống.

Câu chuyện này vô cùng tàn bạo.

Tôn Tề, một quan viên tư pháp người Cao Mật, ban đầu đã có chính thê, nhưng sau đó lại cưới thêm một kỹ nữ. Khiến Chu thị bị lừa dối và ruồng bỏ, nàng đã kiện lên tri phủ Nhiêu Châu.

Chu thị lấy đứa con trai chung của hai người - Thốc Thốc, làm chứng cứ. Tôn Tề sợ mọi chuyện bị bại lộ, liền giấu Thốc Thốc đi, bóp chặt cổ cậu bé.

Kỹ nữ Trần thị ở bên cạnh, nắm lấy chân Thốc Thốc, hai người cùng treo ngược cậu bé, nhấn đầu cậu vào một chum nước lớn.

Đứa trẻ năm tuổi c.h.ế.t dưới tay của chính phụ thân mình.

Tôn Tề lại đem t.h.i t.h.ể của Thốc Thốc chôn sau bức tường phòng ngủ trong phủ, thản nhiên không chút bận tâm.

Câu chuyện tàn bạo này, Lương Vương từng kể cho tiên vương nghe lúc ông lâm trọng bệnh.

Chỉ vì tiên vương năm đó có phần thiên vị trưởng tử lên ngôi.

Nhưng vị trưởng tử vừa đoan chính, vừa nghiêm túc ấy lại vì một trận chiến mà bị vu oan là bỏ thành trốn chạy, sau đó đã uất ức qua đời.

Tiên vương vì cái c.h.ế.t của trưởng tử mà canh cánh trong lòng, luôn nghi ngờ rằng chính Lương Vương năm đó đã hại c.h.ế.t trưởng tử.

Lương Vương vì vậy mà sống trong sợ hãi nhiều năm, nhờ cậy vào nhạc phụ Lư Quốc công, cuối cùng cũng vượt qua được đến lúc tiên vương lâm bệnh nặng.

Ngai vị trước mắt, hắn lại trong một đêm phụng dưỡng phụ vương trên giường bệnh, cố ý kể cho tiên vương nghe câu chuyện Tôn Tề g.i.ế.c con.

Lương Vương tự ví mình là Thốc Thốc đáng thương, còn tiên vương chính là kẻ cầm thú Tôn Tề.

Kỹ nữ Trần thị trong câu chuyện bị hắn ám chỉ chính là Hoàng hậu khi đó.

Lương Vương nói, mẫu thân của hắn giống như Chu thị, người mẹ đáng thương của Thốc Thốc trong câu chuyện, không được tiên vương yêu thương.

Hoàng hậu chính là mẫu thân của trưởng tử đã qua đời.

Vì cái c.h.ế.t của trưởng tử, nhiều năm qua, tiên vương và Hoàng hậu luôn nghi ngờ, âm mưu sát hại hắn và mẫu thân đáng thương của hắn.

"Phụ vương, hổ dữ còn không ăn thịt con mình, nhi thần đã làm sai điều gì chứ?"

Đó là câu nói cuối cùng mà Lương vương nói với phụ vương mình.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Sau đó, tiên vương vốn đang bệnh nặng, liền vì câu này mà tức giận đến chết.

Chuyện này có trời biết, đất biết và những con ếch trong cung cũng biết.

Vì thế, khi ta quỳ bên ngoài đại điện, kể xong câu chuyện g.i.ế.c con đẫm m.á.u này, cửa điện trước mặt ta đột nhiên bị đẩy mạnh ra.

Ban ngày, đối với những "lời lẽ hoang đường" của ta, Lương Vương có thể không tin, nghi rằng ta "làm trò ma quỷ".

Nhưng lúc này đây, hắn thật sự kinh hoảng.

Khoác trên mình bộ áo ngủ lỏng lẻo, giọng run rẩy đẩy cửa ra, trên mặt hiện rõ vẻ không dám tin:

"An Bình, ngươi vừa nói gì?"

Ta lập tức quỳ thẳng người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, chậm rãi nhếch môi cười: "Phụ vương, hổ dữ còn không ăn thịt con mình, nhi thần đã làm sai điều gì chứ?"

Giọng ta rất nhỏ, đảm bảo chỉ có hắn nghe được.

Nụ cười nhếch môi của ta, độc ác đến cực điểm.

Lương Vương biến sắc ngay tức khắc, ngón tay run rẩy chỉ vào ta hồi lâu, rồi đột nhiên ngã xuống, bất tỉnh ngay tại chỗ.

Lương vương giờ đây đã không còn trẻ nữa.

Nhiều năm sống trong sự xa hoa và phóng túng đã khiến thân thể hắn sớm suy kiệt.

Mà con người, đến một độ tuổi nhất định, vốn dĩ dễ trở nên mê muội.

Lần này, hắn thực sự tin rằng ta đã bị tiên vương nhập vào thân.

Ta không định tha cho hắn.

Khi hắn tỉnh lại, ta lập tức nhào tới, nước mắt lã chã như hoa lê đẫm mưa: "Phụ vương! Phụ vương! Nhi thần sợ lắm! Đêm qua nhi thần mơ thấy tổ phụ. Tổ phụ nói rằng trong cung có quá nhiều người muốn hại nhi thần, chỉ khi ở bên cạnh phụ vương, nhi thần mới sống sót được.”

"Tổ phụ bảo nhi thần phải luôn luôn canh giữ bên cạnh phụ vương. Vừa rồi phụ vương không hiểu sao lại ngất đi, nhi thần đã sai người thu dọn vài bộ y phục mang tới. Từ nay trở đi, nhi thần sẽ ở cùng phụ vương, ngày đêm phụng dưỡng, để bày tỏ lòng hiếu thảo của mình!"

Bình luận

Truyện đang đọc