CÔNG CHÚA ẾCH - MỄ HOA

Chúng ta đã sống cùng nhau rất nhiều năm, mãi sau ta mới dần dần hiểu được ý nghĩa của những động tác vỗ cánh cuống quýt và tiếng kêu vui vẻ của nó.

"Réc réc réc, ếch con, ngươi đói không? Ta sẽ đưa ngươi tới vườn rau tìm chút gì ăn."

"Réc réc réc, ếch con, ngươi lạnh không? Đông sắp tới rồi, đừng lang thang bên ngoài, mau về ngủ đông đi."

"Réc réc réc, ếch con, đừng sợ, dù ta chỉ là một con dế mèn, nhưng ta cũng sẽ dùng toàn lực bảo vệ ngươi."



Ta quỳ trong tuyết, trước mộ phần của Thôi Chức, giữ nguyên tư thế quỳ ngồi rất lâu.

Nước mắt cứ thế không ngừng chảy.

Gió lạnh thổi qua, nước mắt đông lại thành băng tuyết, phủ lên lông mi và gò má, đau buốt.

Không biết đã qua bao lâu, ta cảm nhận được có người đứng sau lưng mình. Không ngoài dự đoán, đó chính là Phương Vi Đạo, người đang cầm một chiếc ô giấy dầu.

Kẻ bị đồn đại là đã làm đủ điều ác, chịu trời phạt – Trình Phủ Quân ấy, thực chất thân thể luôn yếu nhược.

Hắn hiếm khi rời khỏi Hành Vân Lâu, thường ở bên cạnh lò luyện đan ấm áp, trên mình chỉ khoác một bộ y phục màu trắng.

Làn da hắn trắng như tuyết, đến cả ngón tay gầy guộc cũng mang một vẻ xanh xao bệnh hoạn.

Ta biết bàn tay hắn rất lạnh. Cũng biết gần đây hắn hay ho khan. Nhưng hắn vẫn đẹp, thậm chí còn đẹp hơn xưa.

Một nam nhân tựa ngọc, tựa tiên nhân, đang cúi đầu nhìn ta.

Dưới mái tóc đen buông xuống và hàng mi dài khẽ rung động, đôi mắt hắn ánh lên sự ôn nhu.

Ta ngẩng đầu lên, muốn nói điều gì đó, nhưng mặt đã đông cứng, môi chẳng chịu nghe lời.

"Phương... Phương Vi Đạo." Giọng ta run rẩy.

Ngay lúc đó, tuyết trắng quanh ta lại xuất hiện một vệt m.á.u đỏ tươi, rơi từ trên xuống, như đóa hoa nở rộ giữa mùa đông lạnh giá. Rồi đóa hoa này nối tiếp đóa hoa khác.

"Phương Vi Đạo, ngươi làm sao thế?" Hắn cúi đầu nhìn ta, ánh mắt tự nhiên cũng lướt qua vệt m.á.u trên mặt đất. Hắn đưa tay chạm vào mũi, lòng bàn tay quả nhiên nhuộm một màu đỏ thẫm.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Thế nhưng hắn chẳng hề bận tâm, chỉ mỉm cười, rút từ tay áo ra một chiếc khăn lụa đỏ sạch sẽ, đặt lên mũi miệng mình.

Sau đó, hắn cúi người, đưa chiếc ô giấy dầu sang tay ta, nhẹ nhàng nói: "Trời lạnh, mau quay về đi." Nói xong, hắn quay lưng bước đi.

Ta ngây người đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng hắn, chỉ thấy quen thuộc đến lạ lùng.

Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước…

Giữa không gian tuyết bay ngập trời, Hành Vân Lâu vẫn sừng sững, vững chãi như bàn thạch.

Nhưng tiên nhân trong mắt ta, người tưởng chừng không gì không làm được ấy, lại bất ngờ đổ gục xuống tuyết trắng, từng bước từng bước biến mất trong màn sương giá lạnh.

Phương Vi Đạo bệnh rồi.

Có lẽ như chính hắn từng nói, "Bắc Lương khí số đã tận", trong ngày đông lạnh giá, hoàng cung tràn đầy vẻ tiêu điều.

Ta ở lại Hành Vân Lâu chăm sóc hắn mấy ngày.

Thế là trong cung liền rộ lên lời đồn rằng Công chúa An Bình đã vừa ý Quốc sư đại nhân, ngày ngày quấn quýt không rời, muốn cưới hắn làm Phò mã.

Chỉ tiếc rằng Quốc sư đại nhân không để tâm tới nàng.

Ta nghe thấy lời đồn ấy, chỉ xem như chuyện cười, kể lại cho hắn nghe.

Phương Vi Đạo ho vài tiếng, không nhịn được cũng bật cười: "Công chúa thân phận cao quý, là thần không dám trèo cao." Giọng hắn mang theo chút bông đùa, lại rất ấm áp.

Ta hừ nhẹ một tiếng, xoay người ngồi hẳn lên giường của hắn. "Quốc sư đại nhân, nếu ta bằng lòng để ngươi trèo cao thì sao?" Ánh mắt ta chăm chú nhìn Phương Vi Đạo.

Hắn mỉm cười, vừa định ngồi dậy để đáp lời, ta liền đưa tay ra, mạnh mẽ đẩy hắn ngã xuống giường.

Trong mắt hắn thoáng qua sự ngạc nhiên, dường như có chút bối rối: "Công… Công chúa…"

Như hắn đoán, ta tiến đến gần, đè lên hắn, không chút khách khí mà cắn lên môi hắn.

Gương mặt Phương Vi Đạo tràn đầy vẻ kinh ngạc, nhưng chẳng mấy chốc, hắn ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Không hiểu vì sao, nơi khóe mắt hắn, có một giọt lệ chậm rãi lăn xuống.

Còn ta, tuy tỏ ra dũng mãnh, nhưng thực chất động tác rất nhẹ nhàng, từng chút, từng chút, vụng về hôn hắn. Tay Phương Vi Đạo chạm lên má ta, chầm chậm vuốt ve.

Ta hôn hắn rất lâu, đến mức môi đã tê rần, nhưng vẫn chẳng chịu ngừng lại.

Hắn tìm được một khe hở để thở, tai đỏ bừng, mắt cũng ửng đỏ.

Phải qua thêm một hồi, hắn mới nghiêng mặt, giọng run rẩy bên tai ta: "Điện hạ, đủ rồi… thần sắp không chịu nổi nữa."

Ta mím môi, đôi môi đỏ mọng sưng lên, gục đầu lên người hắn, không nhịn được bật cười: "Đây là hương vị của lá dâu."

"Hửm?"

"Ta nói, ve xanh, thực ra chẳng phải hương vị của lá dâu."

Phương Vi Đạo chính là Tiểu Lam.

Hắn không muốn để ta biết.

Vậy thì thôi, cứ coi như ta không hay không biết.

Bình luận

Truyện đang đọc