CÔNG CHÚA ẾCH - MỄ HOA

Ngoài việc trở nên buồn ngủ, hắn dần biểu lộ một thái độ cam chịu xen lẫn buông xuôi, miễn cưỡng thuận theo ta một cách bất đắc dĩ.

Do Lương Vương vừa khiếp sợ ta, lại chẳng thể làm gì được ta, hắn thực sự đối xử với ta chẳng khác nào cung phụng tổ tiên.

Hắn rút ra được một kinh nghiệm: chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời ta, ta sẽ không bất ngờ phát điên hay gây chuyện.

Tóm lại, cảm xúc của hắn đối với ta giờ đây vô cùng phức tạp, xen lẫn giữa sự ghét bỏ và một chút dung túng.

Ở độ tuổi này, vốn đã sợ hãi chuyện sinh tử, nay hắn lại càng kính sợ hơn những điều liên quan đến liệt tổ liệt tông, nên dĩ nhiên chẳng dám động đến ta.

Tiểu Oa ta, cuối cùng cũng có được thời khắc huy hoàng của một Công chúa.

Giờ đây, tại hoàng cung Bắc Lương, chẳng ai dám đắc tội với An Bình Công chúa.

Ngay cả Thục Chiêu Nghi, người luôn tìm cơ hội ra tay với ta, cũng đành bất lực.

Nói về Thục Chiêu Nghi hiện tại, quả thật rất thê thảm.

Đôi mắt của nàng, vì trúng độc từ chất độc mà ta phun, dù đã được chữa trị nhưng giờ nhìn mọi thứ đã không còn rõ ràng như trước.

Nàng và vị Tướng quân họ Ngụy kia ngày đêm sống trong lo sợ.

Bởi vì không lâu trước đó, trong một buổi yến tiệc gia đình tại hoàng cung, khi ngồi cạnh Lương Vương, ta nhìn đứa con thứ năm của hắn, Lương Diễm, giờ đã mười hai tuổi, rồi chậm rãi nói với vẻ đầy ẩn ý: "Ngũ đệ lớn rồi, càng ngày càng giống Ngụy Tướng quân nhỉ."

Ngụy Tướng quân lập tức biến sắc trên bàn tiệc, còn Thục Chiêu Nghi thì gượng cười đối đáp: "Công chúa thật biết nói đùa, cháu trai chẳng phải thường giống cậu của nó sao?"

"Haha, phải rồi, là cậu họ nhỉ."

"… Cậu họ cũng là cậu!" Thục Chiêu Nghi nghiến răng, cố nén giận mà gằn giọng.

Tính cách chuyên quyền của nàng đã hình thành từ nhiều năm nắm quyền trong hậu cung, một lúc thật khó mà thay đổi.

So với sự tức giận của nàng, giọng ta lại chậm rãi, không gấp gáp, vẫn giữ nụ cười ôn hòa mà nói: "Chiêu Nghi nương nương nay không còn như trước nữa. Nhớ năm đó, khi người mang thai, đến cung của mẫu hậu ta ăn một miếng bánh bát trân, sau đó trở về liền kêu đau bụng không chịu nổi, khiến ngũ đệ sinh non.”

“Phụ vương khi đó vì giận dữ mà phế bỏ mẫu hậu ta, còn người thì khóc lóc cầu xin cho mẫu hậu ta, nói rằng mẫu hậu vì ghen tị phụ vương sủng ái người hơn nên nhất thời nghĩ quẩn mà làm ra chuyện như vậy.”

“Nay nương nương đã có tuổi, dường như không còn lòng trắc ẩn như xưa. Nhưng An Bình ta đều hiểu cả, dù sao năm đó là mẫu hậu ta có lỗi với người. Có điều ngũ đệ từ nhỏ đã hoạt bát, thân thể cường tráng, quả thật chẳng giống một đứa trẻ sinh non chút nào."

Nụ cười hàm chứa ẩn ý trên mặt ta thành công chọc giận Thục Chiêu Nghi.

Nàng bật dậy, chỉ tay vào ta, tức giận hỏi: "Ngươi có ý gì?!"

Ta nhấc chén trà trước mặt, không buồn đáp lời.

Thục Chiêu Nghi lập tức òa khóc, tiến lên quỳ trước mặt Lương Vương, nước mắt giàn giụa cầu xin: "Bệ hạ! Người phải làm chủ cho thần thiếp! Chuyện năm đó đã rõ ràng, thần thiếp chưa từng oán hận Công chúa. Nào ngờ Công chúa lại ghi thù, vu khống thần thiếp!"

"Ta có nói gì đâu, Chiêu Nghi nương nương sao lại như vậy? Chẳng lẽ chột dạ?"

Ta đặt chén trà xuống, mặt đầy vẻ vô tội.

Thục Chiêu Nghi lại òa khóc, thề thốt chứng minh bản thân trong sạch.

Lương Vương với vẻ mệt mỏi trên gương mặt, cuối cùng xoa trán, bất đắc dĩ lên tiếng: "An Bình, im miệng."

Trước mặt đông đủ phi tần và thân quyến, ta dĩ nhiên phải giữ thể diện cho Lương Vương, liền hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Ánh mắt ta vô tình quét qua, liền bắt gặp vẻ mặt đầy hận ý của An Ninh Công chúa.

Cùng với ánh nhìn ngờ nghệch của Trinh Tần ngốc nghếch.

Không có bằng chứng, chỉ dựa vào lời nói suông, ta không thể trực tiếp chứng minh Thục Chiêu Nghi tư thông với người khác.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Dẫu rằng giờ đây ta đã mạnh mẽ đến mức khiến người khác kinh hãi.

Nhưng ta có thể gieo vào lòng Lương Vương một hạt giống nghi ngờ.

Và lợi dụng con người ngốc nghếch của Trinh Tần.

Trinh Tần trẻ trung, xinh đẹp, dung nhan mềm mại như ngọc, là mỹ nhân mà Thục Chiêu Nghi cố ý tìm từ dân gian đưa vào cung để lấy lòng Lương Vương.

Tuy tính tình nàng có phần kiêu ngạo, nhưng lại chẳng có ác tâm gì, đối với Thục Chiêu Nghi – người đã nâng đỡ mình – luôn giữ một sự kính trọng nhất định.

Nhưng giờ thì khác rồi.

Ta nhân lúc nàng tới hầu hạ Lương Vương, nhanh chóng bắt chuyện: "Trinh Tần nương nương thật đẹp, đẹp như tiên nữ hạ phàm, chẳng trách phụ vương lại mê mẩn người.”

Bình luận

Truyện đang đọc