CÔNG CHÚA KIM NGỌC TẠI NGOẠI

“Đây, đây, đây là…” Văn Tử Hi chỉ vào cây thước mà Ninh Hoài rút ra, mở to hai mắt nhìn.

Cây thước này nhìn thật quen thuộc.

Ninh Hoài gõ gõ cây thước trên tay mình, nói: “Vẫn còn nhớ nó chứ?”

Lúc là học sinh công chúa ở trên thượng thư phòng không chăm chỉ đọc sách đã bị hắn giáo huấn bằng chính cây thước này, lúc Ninh Hoài không còn làm sư phụ của Văn Tử Diên nữa là hắn đã đi thượng thư phòng để thu dọn đồ đạc, những cái khác đều chưa lấy, chỉ cầm cái thước này đi.

Vốn nghĩ là lấy về lưu lại làm kỉ niệm là được rồi, nhưng lại không ngờ rằng hắn và học sinh công chúa của hắn sau khi thành hôn vẫn có thể dùng tới nó.

Văn Tử Hi nghĩ lại lúc nàng không đọc thuộc bài liền bị Ninh Hoài đánh vào lòng bàn tay, trên bàn tay lại phảng phất cảm nhận được một mảnh nóng rát ngày hôm đó, vội vàng đem đôi bàn tay giấu đằng sau lưng, lắc lắc đầu nói: “Không nhớ, không nhớ, chàng đừng đem nó ra đây, ta cũng không có làm gì sai.”

Ninh Hoài cầm chiếc thước trên tay xoay nó một vòng, nhìn con dấu ấn khắc trên mặt thước và nói: “Nàng thử nghĩ lại xem?”

Văn Tử Hi cảm thấy nếu mình thật sự nói rõ ra nàng sai chỗ nào khẳng định là sẽ bị Ninh Hoài trách phạt, bèn nghĩ chi bằng chịu sai một tý, làm nũng một cái, liền đi lên phía trước chủ động ôm chặt eo hắn, giọng uốn éo nói: “Hoài ca ca ~”

“Ừm.” Ninh Hoài lên tiếng, không thừa nhận rằng nàng gọi hắn một tiếng như vậy là lòng hắn đã mềm ra rồi.

Văn Tử Hi ngẩng đầu nhìn Ninh Hoài, cố tình nở ra một nụ cười mà tự mình cảm thấy là đẹp nhất, ngọt ngào nhất nhưng thực tế Ninh Hoài nhìn thì vừa có chút ngốc vừa có chút đáng yêu, nói: “Hoài ca ca hôm nay bận rộn cả một ngày ở hàn lâm viện có mệt không, chàng đừng có mãi nhọc lòng vì ta mà, nghỉ ngơi một chút, ta xoa bóp vai, đấm đấm chân cho chàng, được không?”

“Ồ?” Ninh Hoài khóe miệng sắp không giấu nổi một vẻ đắc ý.

Văn Tử Hi trên miệng nói như vậy, tưởng rằng hắn sẽ phân tâm, cánh tay nhỏ lặng lẽ men theo tay của Ninh Hoài, muốn cầm lấy cây thước.

Nhưng vừa mới đụng tới, Ninh Hoài liền lập tức nắm chặt cây thước trong tay.

Nụ cười trên gương mặt của Văn Tử Hi liền cứng lại, phát hiện Ninh Hoài đang nhìn nàng với vẻ mặt giống như đang xem kịch vui, cười gượng nói: “Hihi, trên tay còn cầm đồ làm sao mà nghỉ ngơi được, đúng không nào? Chúng ta đặt đồ vật trong tay xuống được không? Cầm mệt biết bao!”

Nàng vẫn muốn rút cây thước như, như Ninh Hoài dường như còn cầm chặt hơn lúc nãy, không nhúc nhích tý nào.

“Sai chỗ nào rồi?” Ninh Hoài thản nhiên mở miệng nói, đối diện hỏi tiểu nữ tử đang nghĩ cách để đoạt lấy cây thước trong tay hắn này.

“Uhm?” Văn Tử Hi ngẩng đầu nhìn Ninh Hoài.

Ninh Hoài cười nói: “Nghĩ xong chưa, ngoại trừ Đỗ Thiên Thiên, nàng có phải cũng làm sai chuyện gì rồi?”

Hắn rõ ràng là đang cười, khẩu khí cũng không dữ, nhưng Văn Tử Hi vẫn bất giác mà run lên.

Bất luận nàng vừa mới uốn éo bao nhiêu, cười bao nhiêu cái, a Hoài, dường như, thật sự, không có ý muốn bỏ qua cho nàng lần này.

Làm thế nào bây giờ? Văn Tử Hi nhéo lấy mặt, nhìn Ninh Hoài vẫn đang đợi nàng trả lời, con ngươi tròn đen bóng đang chuyển động, phương pháp này không được cũng không sao, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.

“Ta...sai...” Văn Tử Hi từng chữ một nói, vừa xem phản ứng của Ninh Hoài, dưới chân vừa lặng lẽ lùi về sau.

Ninh Hoài không tiến lên.

“A Hoài ta sai rồi!” lúc cách Ninh Hoài ba bước chân xa, Văn Tử Hi đoán khoảng cách này đủ rồi, hét lớn một tiếng, dưới chân bay thật nhanh, quay người chạy hướng ra ngoài.

Làm nũng không có tác dụng, đánh lừa sự chú ý cũng không có tác dụng, bây giờ nàng chuồn mất là được chứ gì?

Nhưng mà, có đôi khi ở cùng người đối nghịch phía trước, tốt nhất là nên dự đoán trước thực lực của hai bên, ví dụ như độ dài chân của hai người, vân vân..

Văn Tử Hi chạy còn chưa được hai bước, cả người đột nhiên trong chốc lát đã bị người chặn ngang ôm lấy.

“Bỏ ta ra! Bỏ ta ra!” Văn Tử Hi đương nhiên biết được người ôm nàng đằng sau là ai, trong lòng thầm kêu bản thân mệnh khổ, bắt đầu ở trong ngực hắn mà không từ bỏ ý định đạp chân phình phịch, gõ đánh cánh tay đang siết chặt lấy eo nàng, “Chàng buông ta ra! Cứu mạng!”

“Muốn chạy à?” người phía sau Văn Tử Hi cười nhẹ bên tai nàng nói.

Văn Tử Hi lo lắng, biết rằng sau khi bị bắt quay lại là lát nữa sẽ không có kết cục tốt, không ngừng giãy giụa nói: “Chàng buông ta ra! Ta là Thục Dương công chúa! Ta là công chúa đó! Ta lệnh cho chàng! Chàng buông ta ra ngay! Người đâu! Cứu mạng!”

“Bổn công chúa lệnh chàng buông ra! Không cho phép bắt nạt ta! Người đâu mau tới đây!”

Đường đường Thục Dương công chúa banh cổ hô cả nửa ngày, bên ngoài đến một con Ninh Cốt Đầu cũng không phản ứng lại.

Không biết là ai đã sớm điều người đợi bên ngoài đi hết.

Ninh Hoài khiêng nàng lên trên vai, mặc cho nàng đằng sau vừa đấm vừa đánh, cười nói: “Đừng gọi nữa, ở đây làm gì có Thục Dương công chúa nào, chỉ có một cô vợ không ngoan của Ninh Hoài ta mà thôi.”

Văn Tử Hi im như thóc.

Lúc này Đỗ Thiên Thiên đã lên giường, thấp thoáng nghe được tiếng hét của biểu muội trong phòng, sợ tới mức ôm chăn run bần bật—biểu muội à ~ biểu tỷ xin lỗi muội, đêm nay nếu muội thực sự bị tướng công của muội đánh chết, tỷ tỷ mỗi năm sẽ đều thiêu cho muội kẹo hồ lô để muội ăn.

——

“Ta hôm nay không nên cùng biểu tỷ gây chuyện, nhưng là biểu tỷ một hai cứ cưỡng ép ta, là tỷ ấy bịt miệng ta không cho ta giải thích, không thể trách ta được.”

Trong phòng, Văn Tử Hi liên tiếp chạy trốn, làm nũng thất bại ngồi quỳ ở trên giường, vô cùng đáng thương trước người đàn ông đang mở những ngón tay ra, dẩu miệng ấm ức nói.

Trên lòng bàn tay đặt một cây thước, dường như bất cứ lúc nào cũng có xu hướng rơi xuống.

“Ừm.” Ninh Hoài gật gật đầu. Điều này coi như bỏ qua, nàng cũng miễn cưỡng được coi như là người bị hại.

“Như này là hết rồi ư? Còn gì nữa?” hắn hỏi.

Văn Tử Hi khẩn trương sau một lúc lâu phát hiện Ninh Hoài không đánh nàng, trong lòng nhẹ nhàng không ít, tiếp tục đáng thương nói: “Ta không nên thích con diều đó, nếu như ta không thích con diều đó, thì sau đó cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi.”

Ninh Hoài nhìn nhìn con diều chim yến bảy màu trên bàn, cạn lời. Nàng thích con diều kia là chuyện thường tình, tính là lỗi lầm gì được.

Thê tử ngốc này vẫn chưa nắm được trọng điểm.

Ninh Hoài nhấc cây thước lên, ánh mắt chú ý tới lòng bàn tay trắng nõn của nàng

“Cho nàng thêm một cơ hội nữa, nghĩ kỹ xem có chỗ nào không đúng.”

Văn Tử Hi nhìn chằm chằm cây thước nuốt một ngụm nước miếng, trong đầu hoàn toàn mơ hồ. Còn có điều gì nữa sao? Nàng thật sự không nghĩ ra.

Văn Tử Hi im lặng một lúc lâu.

Ninh Hoài nhìn bộ dạng vùi đâu suy tư của nàng vừa tức vừa buồn cười,

“Ai yo!” Văn Tử Hi là một người sợ đau, cây thước vừa chạm thịt liền bắt đầu gào, co rụt người lại đến cánh tay vừa bị hắn nắm chặt lấy cũng muốn thu về, “Đau quá.”

Ninh Hoài vê vê bàn tay nhỏ hắn đang nắm, cắn răng nói: “Đỗ Thiên Thiên nói gì nàng đều nghe, ngày thường sao không thấy nàng nghe lời ta như vậy?”

Đặc biệt là buổi tối, tên xấu xa đáng ghét hắn đây, lần nào không phải vì nàng cảm thấy đủ rồi liền kêu gào muốn dừng lại, để hắn phải dở chừng giữa trận, mỗi lần đều là hắn vừa hôn vừa áp sát mới bằng lòng nghênh đón tiếp. Làm xong còn nói hắn tham lam.

Hắn nếu thực sự tham lam, làm gì có chuyện nàng mỗi ngày đều được tung tăng nhảy nhót, lại còn có thời gian rảnh cùng người khác ra ngoài gây chuyện như thế?

“Huhu...” Văn Tử Hi tự biết mình đuối lý, tay bị hắn nắm chặt không rút về được.

“Còn nữa!” hắn nhìn kiểu trang điểm nữ nhi khuê các trên người nàng cùng với búi tóc trẻ trung nghịch ngợm trên đầu, “Nàng nói xem rốt cuộc nàng đã lấy chồng chưa, gả đi từ khi nào?”

“Gả rồi, ngày mười lăm tháng trước được gả đi.” Nàng bẹp miệng đáp, cái này hỏi để làm gì?

“May mà nàng vẫn còn biết, vậy mà trên người nàng, trên đầu nàng có chỗ nào giống bộ dạng một người đã xuất giá?” Ninh Hoài nghiến răng, hắn không phải nói nàng phải ra vẻ trang điểm giống như phu nhân già cỗi, nàng thích kiểu trẻ trung xinh đẹp này không phải không được, nhưng dù sao cũng phải có mức độ, có thể cài một cây trâm kiểu dáng chín chắn hơn cũng tốt, ít nhất cũng đủ khiến người ta nhìn ra được cô nương này không có trẻ con như vậy.

Hôm nay trang điểm ăn mặc như vậy, hắn vừa nhìn đã cảm thấy đây là một đại tiểu thư khuê các chưa đính hôn chạy trốn ra ngoài chơi, chẳng trách được đụng phải tên Hạ Cẩn mỹ danh vang xa này, cho dù là không đụng phải Hạ Cẩn, trên đường đi những nam tử tâm tư không chính đáng dòm ngó khẳng định cũng không ít.

Vừa tưởng tượng thê tử của hắn đi trên đường bị bao nhiêu người nhìn, Ninh Hoài toàn thân lại cảm thấy không thoải mái, đến hắn còn chưa được nhìn đủ nữa mà.

Văn Tử Hi tới đây mới hiểu rõ Ninh Hoài vẫn đang giận nàng chuyện trang điểm của nàng ngày hôm nay, đột nhiên oan uổng, kêu lên: “Không phải ta muốn trang điểm kiểu đó, là biểu tỷ Thiên Thiên kêu ta làm thế, biểu tỷ Thiên Thiên nói chúng ta cùng thế hệ, ra ngoài phải trang điểm cùng một kiểu nhìn mới đẹp!”

Nàng rõ ràng là rất ngoan, búi tóc nguyên bảo xấu như thế mà nàng vẫn búi.

Lại là Đỗ Thiên Thiên, lại ngoan ngoãn nghe lời Đỗ Thiên Thiên nói, Ninh Hoài có chút ghen ghét, lại có chút hận, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng liền muốn đánh: “Đừng có nhắc Đỗ Thiên Thiên với ta, nàng ngoan ngoãn để cho nàng ta trang điểm cho nàng như vậy sao? Nếu nàng sống chết không đồng ý thì nàng ta có thể ép nàng sao?”

Văn Tử Hi thấy hắn vẫn còn muốn đánh, không biết lấy được sức lực từ đâu, bàn tay nhỏ dốc sức vùng vẫy ra khỏi lòng bàn tay to của hắn.

Hắn ngồi chặn ở trước mặt, Văn Tử Hi núp ở trên giường, chân tay bắt đầu hướng đến góc giường có thể cách xa hắn nhất.

“Huhu ~” nàng vừa bò vừa xem thường chính mình, làm gì có công chúa nào hèn nhát như nàng, những công chúa khác ngày ngày được một đống trai lơ hầu hạ, nàng thì gả cho một phò mã, mà bây giờ còn bị một phò mã duy nhất này giáo huấn giống như một đứa trẻ, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay này.

Ninh Hoài nhìn bộ dạng này của nàng cười giễu cợt một tiếng, sau đó lại bị một vật tròn tròn cong cong lên đang đung đưa trước mặt hắn làm cho hắn tập trung vào đó, bên tai có tiếng ríu rít ấm ức của nàng, cổ họng hắn khẩn trương.

Một tiếng “Pạch”, hắn cầm cây thước đánh một cái xuống cái mông nàng đang nhấc lên.

“Ai yo!” Văn Tử Hi lập tức xoay người ngã ngồi trên giường, xoa cái mông đột nhiên bị đánh một cái, sợ hãi mà nhìn Ninh Hoài.

Thất sách thất sách, nàng chỉ lo bảo vệ lòng bàn tay, lại không thể ngờ thứ đồ vật này cũng có thể đánh những chỗ khác trên người y chang như vậy.

Lúc này Văn Tử Hi giống như một con thú nhỏ đụng phải một thợ săn, co rụt người lại ánh mắt đầy nước, cả người tràn ngập sự sợ hãi bất an.

Một con thú nhỏ như này rất dễ khiến cho thợ săn muốn có d*c vọng giày vò.

Văn Tử Hi nhìn a Hoài của nàng ánh mắt vốn rất trong sáng đang dần dần trầm hơn.

Nàng dường như, đã biết được ánh mắt như vậy có ý nghĩa gì rồi.

Vẫn còn chưa kịp phản ứng, đã bị vồ ngã ngửa ra.

“Hôm nay trang điểm ăn mặc không giống thê tử đã được gả cho ta phải không?” Ninh Hoài cúi thấp thấp bên tai nàng nói.

“Ưhm.” Văn Tử Hi nhắm mắt gật đầu mạnh mẽ, cũng may không đánh nàng nữa, “Ta sai rồi mà.”

“Vậy bây giờ nàng ngoan ngoãn làm thê tử của ta đi được không, lấy công chuộc tội.” hắn đang cười.

Chỉ là lịch sự hỏi một tiếng như vậy thôi, bé thú nhỏ bị thợ săn ghìm súng chỉa vào còn có thể cầu xin sự nhân từ xa xỉ của người thợ săn sao?

Mơ đi!

Bé thú nhỏ tuy đơn thuần nhưng không ngốc nghếch, ôm lấy thợ săn mà cọ xát, lúc ngươi ăn ta có thể nho nhã một chút được không?

Bị ăn còn hơn bị đánh đó....

……

Thú nhỏ bị lột da.

Thợ săn ngửi mùi hương của bé thú một cách đầy tham lam, thưởng thức vẻ đẹp say lòng người trước mắt, không chờ đợi được nữa mà cắn một miếng trước.

Thú nhỏ kêu ríu rít.

Hắn đang ăn thật ngon miệng và say sưa, muốn tiến thêm một bước nữa thì đột nhiên bị cấn một cái, chạm tay thì phát hiện một vật gọi là cây thước.

Món đồ không tệ, hắn cười cười, dường như còn dùng món đồ này để trêu đùa bé thú nhỏ càng thêm lợi hại.

“Ninh sư phụ, Ninh sư phụ” thú nhỏ bắt đầu thích ứng được tình hình này mà kêu lên với người thợ săn.

Một người đã từng là gương tốt cho bé thú nhỏ này nhưng giờ lại đang làm một việc không noi gương chút nào.

Một góc nhọn nhọn của cây thước chạm vào cơ thể của bé thú đã mất đi bộ da, một mạch đi tới chỗ yếu đuối nhất trên cơ thể nàng, trêu đùa nàng đến khi nước róc rách chảy không ngừng.

Con thú nhỏ tạm thời có chết cũng có được sự sung sướng, lại còn bị người ta trêu đùa như vậy, khóc chảy cả nước mắt, lại sợ thợ săn sẽ nhất thời hứng lên dung cây thước ăn nàng, hôn hắn khóc xin hắn đừng dùng vật này nữa.

“Đương nhiên,” thợ săn nói trong lúc ăn thịt con thú vào bụng triệt để.

Sau khi trêu đùa xong chính là tính chiếm hữu đang tác oai, nơi đó đã xác định chỉ có thể để lại vết tích của hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc