CÔNG CHÚA KIM NGỌC TẠI NGOẠI

Ngày hôm sau, Ninh Hoài dậy rất sớm, đúng là người trẻ tuổi, sau một đêm bận rộn với công việc nghỉ ngơi chưa được hai tiếng đồng hồ, lại tràn đầy sức lực và tình thần, vừa thức dậy đã không yên phận mà ôm lấy cọ xát với học sinh công chúa vẫn còn đang ngủ.

“Ư……” Văn Tử Hi bị đánh thức bởi sự ướt đẫm của đôi môi ai đó, đêm qua quằn quại quá lâu làm nàng vẫn chưa nghỉ ngơi đủ, không muốn mà đẩy Ninh Hoài ra và nói không còn sớm nữa bảo hắn nhanh chóng thức dậy đến Hàn Lâm viện đi.

Rõ ràng vẫn còn sớm mà, Ninh Hoài hôn lên lưng trắng ngọc của nàng, đặt người nằm sấp trên giường tiếp tục ăn hiếp một trận nữa, tinh thần sảng khoái minh mẫn đi ra khỏi cửa.

Văn Tử Hi lúc tỉnh dậy lần nữa thì mặt trời đã lên cao rồi.

Ngồi dậy khó khăn từ trên giường, eo không ngừng đau mỏi, hai đùi cũng nặng nề như con thuyền bị chìm, Văn Tử Hi từ chối thỉnh cầu vào hầu hạ của Song Duyệt, một mình đứng dậy tìm quần áo.

Vừa đứng dậy, liền cảm thấy có gì đấy ướt ướt tuôn ra, men theo đôi chân thon và thẳng của nàng chảy thẳng xuống bàn chân.

Văn Tử Hi lập tức đỏ mặt, nàng nhớ lúc hắn đi rõ ràng đã xử lý qua cho nàng rồi mà, những cái này, dự đoán là do để lại sâu bên trong.

Nhìn những vết trắng ở dưới chân, Văn Tử Hi chợt nghĩ tới những lời dặn dò trước lúc thành thân của Thành Dung hoàng hậu.

Như vậy…… có phải sẽ có bé cưng hay không? Sẽ có sao?

Đôi tay bất tri bất giác để lên phần bụng bằng phẳng, Văn Tử Hi chợt cười lên, trong lòng bắt đầu hiện lên một loại tình yêu mông lung mơ hồ, nàng không tự chủ được mà chìm đắm vào trong tình yêu ấy, mãi tới khi một tiếng gõ cửa vội vã ngắt đi sự hoang tưởng của nàng.

“Ai đấy?” Văn Tử Hi bình tĩnh lại và hỏi.

“Tỷ.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Giọng của Đỗ Thiên Thiên.

“Đợi một lát.” Văn Tử Hi nhận ra là Đỗ Thiên Thiên, vội vàng mặc quần áo, lại dọn dẹp sạch sẽ vết tích ám muội ướt đẫm trên nền và trên giường, sau khi xác định không còn gì khiến người ta nghi ngờ nhiều mới lên tiếng bảo Đỗ Thiên Thiên vào.

“Hi hi,” Đỗ Thiên Thiên dùng bắp tay đẩy cửa ra, trong tay bưng một cái khay, trên đó có một bát cháo và mấy đ ĩa thức ăn đặc sắc.

“Muội chắc vẫn chưa ăn phải không, ta mang cho muội bữa sáng này.” Đỗ Thiên Thiên đặt từng thứ từng thứ lên trên bàn trong phòng.

“Nghĩ rằng đưa một bữa sáng là muội tha thứ cho tỷ ư?” Văn Tử Hi nói với vẻ không vui, nàng vẫn còn nhớ tối hôm qua Đỗ Thiên Thiên để lại một mình nàng cho Ninh Hoài rồi bỏ trốn như thế nào.

Đỗ Thiên Thiên ngại ngùng cà cà tay, chạy tới trước mặt biểu muội nhà mình cúi người cười cười nói: “Biểu tỷ biết sai rồi, muội không tha thứ cho ta cũng không sao, nhưng để bụng đói không tốt tý nào.”

Văn Tử Hi liếc nhìn những món điểm tâm màu sắc bắt mắt hình dạng đáng yêu khiến người ta rất muốn ăn trên bàn, nuốt nước miếng, vẫn rất có khí phách quay đầu sang nơi khác: “Không đói.”

Nàng vừa quay đầu, Đỗ Thiên Thiên liền nhìn thấy giữa ngực và cổ nàng có một chút vết đỏ.

“A!” Đỗ Thiên Thiên gào lên một tiếng, lập tức đưa tay muốn lột quần áo Văn Tử Hi nhìn cơ thể nàng, “Biểu, biểu muội, hôm qua muội phu đánh muội thật ư, mau cho ta xem xem, trời đất, hắn đánh muội đỏ lên rồi kìa!”

“Ta còn tưởng muội phu chỉ là gây chuyện chơi thôi, hắn trông hiền lành như thế, sao lại dám đánh muội.” Đỗ Thiên Thiên vội nói, “Ta phải đi nói cho hoàng cô mẫu!”

“Tỷ làm gì!” Văn Tử Hi che lấy cổ áo của mình không để Đỗ Thiên Thiên bắt lấy, biết là khi nãy đoán là không cẩn thận bị tỷ ấy nhìn thấy vết đỏ, lúc nghe tỷ ấy còn muốn nói cho Thành Dung hoàng hậu vừa xấu hổ vừa khẩn trương, nói: “Không được nói cho mẫu hậu muội!”

Đỗ Thiên Thiên không rõ vị biểu muội này tại sao lại bảo vệ muội phu như vậy, bị đánh mà vẫn còn không cáo trạng, vừa kéo áo của Văn Tử Hi muốn xem rốt cuộc nàng bị đánh bao nhiêu vừa nói: “Tại sao không để ta nói?! Người muội đã trở nên bộ dạng như thế này rồi, muội đừng sợ hắn”

“Ai dô!” Văn Tử Hi dùng sức hất bỏ nắm tay của Đỗ Thiên Thiên, tranh luận với nàng nửa ngày thở hổn hển nói: “Không phải như tỷ tưởng tượng đâu, chàng ấy không ức hiếp muội, tỷ đừng bận tâm nhiều đến vậy, càng không được nói cho mẫu hậu muội.”

Thật ra ức hiếp cũng ức hiếp rồi, chỉ là không phải sự ức hiếp như Thiên Thiên biểu tỷ tưởng tượng thôi.

“Nhưng mà……” Đỗ Thiên Thiên vẫn không hiểu.

“Nếu tỷ còn dám nói nữa muội sẽ nói cho mẫu hậu nói chuyện tỷ lỗ m ãng đem muội ra các cược và bị thua.” Văn Tử Hi uy hiếp, “Để bà ấy ngày mai sẽ đóng gói tỷ vứt về Giang Nam.”

Đỗ Thiên Thiên có rất nhiều lời nén vào trong bụng không nói nên lời.

Văn Tử Hi trợn mắt với nàng ta, bắt đầu ngồi xuống từ từ thưởng thức bữa sáng nàng mang đến.

Cháo trắng không tệ, đậu nành rất ngọt, hạnh nhân rất thơm, bánh bao có thịt, dưa muối rất giòn.

Văn Tử Hi ăn rất hài lòng, tâm trạng cũng tốt lên không ít, nhìn Đỗ Thiên Thiên một cái với ý khen ngợi.

Đỗ Thiên Thiên biết tâm trạng nàng đỡ hơn một chút rồi, mới cười hớn hở ngồi cạnh Văn Tử Hi, buồn chán mà cầm lấy một lọn tóc dài của Văn Tử Hi trong tay nghịch.

Văn Tử Hi uống xong một ngụm cháo cuối cùng đầy no nê, dùng khăn tay lau miệng, ra lệnh Song Duyệt cùng với vài tiểu nha hoàn bên ngoài có thể đi vào dọn dẹp.

“Hi hi, tóc của muội thật tốt.” Đỗ Thiên Thiên đang nghịch tóc của Văn Tử Hi cười nói.

“Xí,” Văn Tử Hi cười nhạt một tiếng, “Nói đi, còn chuyện gì?”

Nàng chẳng tin Đỗ Thiên Thiên mới sáng đã đến đưa đồ ăn sáng cho mình còn mặc cho mình mắng chửi chỉ đơn giản vì chuộc lỗi chuyện đêm qua.

Song Duyệt đang chỉnh lý chăn ga trên giường. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đỗ Thiên Thiên hào phóng xưa nay bị hỏi về mục đích đột nhiên có chút ngượng nghịu, lúc sự nhẫn nại của Văn Tử Hi sắp tiêu hao hết cuối cùng cũng mở miệng: “Cái đó, muội có biết sắp đến Hàn Lộ rồi không, hôm đấy phụ hoàng muội sẽ hội yến quần thần ở Bảo Hòa Điện.

“Biết chứ, mỗi năm đều như vậy.” Văn Tử Hi gật gật đầu. Phụ hoàng đó giờ vào ngày Hàn Lộ hàng năm hôm đấy hội yến quần thần, khen thưởng sự vất vả của các thần tử trong một năm qua, các quan viên trong thành bất kể cấp bậc cao thấp đều sẽ được mời dự yến tiệc.

A Hoài năm nay cũng sẽ đi, Văn Tử Hi cười lén một tiếng.

Đỗ Thiên Thiên không dám nhìn Văn Tử Hi, móc tay và đỏ mặt nói: “Ngoài các quan viên trẻ tuổi kia, một số lão thần sẽ dẫn theo con trai của mình đến tham gia.”

“Đúng rồi.” Văn Tử Hi đáp lại, dường như đã đoán được một chút ý đồ vào kinh lần này của Đỗ Thiên Thiên, nhưng lại muốn để chính miệng nàng ấy nói ra, nên cố ý không nói tiếp.

Đỗ Thiên Thiên căng mặt đỏ lên nói: “Muội nhỏ hơn tỷ cũng đã xuất giá rồi, tỷ còn chưa hứa gả cho người ta nữa, hoàng cô mẫu nói là cơ hội tốt, để tỷ tới lúc đó trốn đi lén nhìn có ai thích không, một mình tỷ rất sợ, muốn muội đi cùng ta.”

Quả thật là vậy, Văn Tử Hi cười hì hì lên: “Tỷ còn sợ ư?”

“Ai da muội đi không, đi không, tỷ cầu xin muội đấy được không?” Đỗ Thiên Thiên lắc lắc cánh tay của Văn Tử Hi nói, hiếm khi nhõng nhẽo.

“Muội……”

Văn Tử Hi vẫn chưa kịp nói, Song Duyệt đằng kia đột nhiêt phát ra một tiếng vang.

Quay đầu lại, hai tiểu nha hoàn đang phủi chăn, tình cờ từ trong đó giũ ra một cây thước bằng gỗ tre rơi xuống nền, phát ra một tiếng giòn vang.

“Đây là?” Song Duyệt muốn khom người xuống để nhặt lên.

“A!” Văn Tử Hi lập tức hét lên và bổ nhào về trước.

“Muội còn nói muội phu đêm qua không có đánh muội!” Đỗ Thiên Thiên chỉ cây thước kinh ngạc nói.

Ninh Hoài hiếm thấy lơ là một lần đang cất gọn đồ của hắn ở Hàn Lâm Viện hắt xì một cái.

……

Sau khi Đỗ Thiên Thiên nhiều lần bảo đảm sẽ không tiết lộ một chữ nào cho Thành Dung hoàng hậu Văn Tử Hi mới yên tâm tiễn nàng ta ra về, điều kiện tự nhiên cũng thêm việc nàng phải đi cùng Đỗ Thiên Thiên chọn tỷ phu vào ngày Hàn Lộ.

Bản thân mình ban đầu tại sao không nhân lúc lễ Hàn Lộ chọn một người cho thật tốt, Văn Tử Hi tựa vào cửa ôm tay suy nghĩ, sau khi trùng sinh lại sống chết muốn gả cho một người ngoài mặt giả bộ hiền lành và vô hại một cách ngu ngốc, thật sự lại là một nam nhân xấu xa với những chủ ý xấu đầy trong bụng.

Hắn của kiếp trước chắc hẳn cũng chỉ là bề ngoài, kiếp trước hai người vẫn chưa có thân mật đến thế, hắn vừa cung kính vừa chiều chuộng nàng, vốn dĩ vẫn chưa kịp tiết lộ cho nàng về những mặt hứng thú đầy xấu xa của hắn.

Lần này thì tốt rồi, không hiểu thấu lòng người cứ gào lên bảo ngoài hắn ra không gả cho ai hết, dẫn đến mỗi ngày đều bị ức hiếp đến nỗi nước mắt rưng rưng.

Thế nhưng chết tiệt hơn là nàng dường như còn càng ngày càng thích anh chàng xấu xa này rồi, sáng hôm nay lại còn mơ tưởng về đứa con sau này của nàng với đồ xấu xa, trong lòng vô cùng ấm áp, phải chăng nàng đã bị hắn bỏ con sâu độc gì rồi ư?

Lời editor: Uh, bỏ “con sâu đầu trọc” đó =]] =]]

Lại nghĩ đến cây thước đột nhiên nhảy ra sáng nay, Văn Tử Hi tức đến nghiến răng, đồ xấu xa này buổi tối ức hiếp nàng còn chưa đủ lại còn không cất gọn đồ, báo hại nàng ở trước mặt biểu tỷ và một đám nha hoàn lắp ba lắp bắp nửa ngày suy nghĩ vỡ cả đầu giải thích cây thước này tại sao lại xuất hiện, lại không thể nói sự thật hắn đã đánh nàng mà cũng không thể nói cái đó làm cho nàng thẹn đỏ mặt không ngừng, muốn bịa một lý do sử dụng rất bình thường để che đậy.

Lần này nói gì đi chăng cũng không muốn tha thứ cho hắn.

Dù sao nàng cũng là công chúa cưng của đương kim thánh thượng, hắn chỉ là phò mã, nói sao đi nữa địa vị cũng phải cao hơn hắn một chút mới được.

Hôm nay Hàn Lâm viện bận rộn, Ninh Hoài trở về rất muộn. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lúc hắn trở về hạ nhân liền nói phu nhân đã dùng cơm tối trước rồi, đang ngủ trong phòng.

Đã ngủ rồi ư? Ninh Hoài có chút ngạc nhiên, thường ngày thê tử của hắn bất kể hắn về muộn cỡ nào đều sẽ ngoan ngoãn đợi hắn cùng dùng bữa tối, có khi đợi tới trời rất tối, tới nỗi rõ ràng nàng buồn ngủ rồi nhưng vẫn cố chờ. Vừa nhìn thấy hắn về liền bổ nhào vào trong lòng hắn, cơm vẫn chưa kịp ăn mà đã ngủ thiếp đi rồi.

Hắn đau lòng muốn chết, bảo nàng đừng chờ hắn nữa, bản thân đợi tới buồn ngủ rồi thì đi nghỉ ngơi cho thật tốt, đồng thời lúc ở Hàn Lâm viện hễ nghĩ tới việc ở nhà có người đang đợi hắn về dùng bữa tối, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, không ngừng tăng tốc độ của đôi tay vội về với nàng, đến cả Lý Chưởng Viện cũng than thở bảo rằng người đã có thê tử sẽ trở nên khác đi, cuối cùng cũng không đành lòng để người của mình yếu ớt cô đơn trong căn phòng trống.

Hắn chỉ cười, ai bảo con người không nghe lời trong nhà luôn đợi hắn về rồi mới chịu dùng bữa tối.

Thế nhưng nàng của hôm nay dường như……thật sự rất nghe lời, không đợi hắn nữa.

Rõ ràng là hắn bảo nàng về sau không đợi hắn nữa, nhưng Ninh Hoài không biết tại sao trong lòng vẫn có chút thất vọng.

Hít một hơi thật sâu, Ninh Hoài tự nhủ mình rằng là hắn nghĩ nhiều quá rồi, nàng biết chăm sóc bản thân có gì mà không tốt.

Một mình dùng xong bữa tối, chào hỏi mẫu thân, Ninh Hoài quay về phòng ngủ của hai người, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bước vào trong phòng.

Văn Tử Hi ngồi một mình dưới ánh đèn, đang xem cuốn tiểu thuyết gì đấy, nghe thấy tiếng mở cửa, đóng sách lại, ngẩng đầu, không biết tại sao nhăn mày trợn mắt nhìn hắn một cái.

Ninh Hoài cau mày nhẹ, sau đó lại giãn mày ra cười và dang tay ra.

“Qua đây.” Giọng hắn dịu dàng nói.

Văn Tử Hi trái lại đã đi qua thật, chẳng qua là để tay ra sau từng bước từng bước chầm chậm đi qua, và không phải chạy tới trước mặt hắn như hắn đã nghĩ.

“Sao thế?” Ninh Hoài ôm lấy Văn Tử Hi, cúi đầu hôn lên d ái tai tròn đẹp của nàng.

Hôm nay nàng đeo đôi bông tai trân châu xinh xắn trắng óng ánh, tôn lên làn da trắng nõn của nàng, rất đẹp.

Văn Tử Hi lúc ở một mình khi nãy đã hạ quyết tâm sau này phải lấy uy nghiêm của công chúa ra mới được, giọng trầm nói: “Chàng nói thử xem có phải tối qua chàng đã làm mất đồ gì không?

“Hả?” Ninh Hoài ngơ ngác, nghĩ tới bộ dạng khóc ríu rít tối qua của nàng, cười nói: “Đồ gì?”

“Hứ!” Văn Tử Hi cười nhạt một tiếng, đôi mắt nhìn về trên bàn khi nãy nàng xem sách.

Ninh Hoài nhìn theo hướng nàng nhìn, ngoại trừ cuốn tiểu thuyết nàng xem khi nãy, trên bàn trong một góc khuất với một tia sáng âm u đang đặt một cây thước.

Thì ra là vậy, Ninh Hoài có chút ân hận, tự trách hắn hờ hững, đêm qua nàng khóc quá đáng thương, cây thước còn chưa kịp cất mà hắn cứ vội lao vào nàng, đồ vật này chắc hẳn là rơi ở đâu đó bị nàng tìm được, bây giờ nàng muốn tính sổ với hắn đây mà.

Sự việc không lớn, Ninh Hoài muốn ôm để dỗ ngọt nàng đôi câu, nhưng lại không ngờ bị Văn Tử Hi duỗi tay hất đôi tay hắn ra.

Văn Tử Hi cố gắng lấy can đảm, ngẩng đầu tỏ sắc mặt với Ninh Hoài, thanh lọc lại giọng nói, dùng ngữ khí giáo huấn các cung nữ không nghe lời trong cung trước kia nghiêm chỉnh nói: “Sau này, không có sự cho phép của bổn công chúa, chàng một phò mã nho nhỏ, không được đụng vào người ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc