CÔNG CHÚA KIM NGỌC TẠI NGOẠI

Ninh Hoài nhìn thấy vết đỏ đỏ trong lòng bàn tay nàng, âm thầm siết chặt cây thước trong tay, lại duỗi ra một cái tay khác, nhẹ nhàng cầm lấy đốt tay trên cùng ngón giữa của nàng.

Chỉ là da thịt ngón tay chạm nhau một chút.

“Hở?” Văn Tử Hi ngẩng đầu ngỡ ngàng nhìn hắn, cảm quan của cái đốt ngón tay bị đụng trở nên nhạy bén, thậm chí nàng có thể cảm nhận được sự tinh tế trong vân tay của hắn.

“Sợ người khi bị đánh là rút tay về.” Ánh mắt của Ninh Hoài có chút né tránh.

“Ờ.” Văn Tử Hi nhắm mắt.

“Dục vi quân tận quân đạo, dục vi thần tận thần đạo: Nhị giả giai pháp nghiêu thuấn dã.” Ninh Hoài đọc.

Văn Tử Hi nhắm hai mắt, quay đầu đi chờ đợi sự đau đớn sắp đến của bàn tay.

Một âm thanh nho nhỏ vang lên, Văn Tử Hi cả người run lên, cắn chặt hàm răng, bắp thịt toàn thân hóa cứng, căng thẳng đợi cả buổi, đột nhiên không thấy một trận đau đớn như đã tưởng tượng. Lòng bàn tay chỉ như bị đụng một chút mà thôi.

Có chuyện gì vậy?

Văn Tử Hi khẽ mở mắt, phát hiện người nam nhân trước mặt dường như đang đợi nàng.

“Công chúa vẫn chưa cùng thần đọc thuộc.” Ninh Hoài vẫn là bộ mặt không biểu cảm.

Văn Tử Hi nhìn lòng bàn tay của mình và cây thước mà hắn đã đặt xuống, đôi mắt xoay chuyển, bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, một trận nở gan nở ruột, c ắn môi dưới cố nén ý cười, “Dục vi quân tận quân đạo, dục vi thần tận thần đạo: Nhị giả giai pháp nghiêu thuấn dã.”

Nàng đã nói rồi, nàng tốt như vậy sao Ninh Hoài nỡ lòng mà trách phạt nàng.

“Bất dĩ thuấn chi sở dĩ sự nghiêu sự quân, bất kính kỳ quân dã.” Ninh Hoài không nhìn người con gái đang nhìn trộm hắn trước mặt.

Giơ tay, cây thước nhẹ nhàng gõ gõ vào lòng bàn tay đang duỗi thẳng của nàng.

Văn Tử Hi lập tức cùng hắn đọc theo, “Bất dĩ thuấn chi sở dĩ sự nghiêu sự quân, bất kính kỳ quân dã.”

Trong thượng thư phòng truyền ra hai âm thanh khác nhau.

Nam tử âm sắc trầm thấp thật là dễ nghe, nói xong một câu, theo sau là một giọng nữ nhân mềm mại, êm dịu, ở giữa kèm theo một âm thanh nhẹ nhàng đọc cùng nhau.

Song Duyệt đứng canh ngoài cửa, trong lòng nghĩ, chỉ sợ cũng chỉ có tân trạng nguyên này mới có thể khiến cho công chúa của mình ngồi xuống nghiêm túc mà đọc sách.

Văn Tử Hi chưa bao giờ hy vọng một bài văn cổ có thể dài hơn một chút, lại dài hơn một chút nữa đến như vậy.

Chuyện trên đời đúng là như vậy, người càng mong nó trôi qua lâu hơn thì nó lại càng qua một cách nhanh hơn.

Dường như chỉ trong chớp mắt, Văn Tử Hi đã được Ninh Hoài dẫn dắt đọc hết một bài văn cổ tinh giản.

“Công chúa thật sự rất chăm, cũng rất thông minh.” Ninh Hoài đợi Văn Tử Hi đọc xong chữ cuối cùng, mỉm cười tán thưởng.

Tai Văn Tử Hi bắt đầu có chút nóng lên, bầu không khí lúc này thực sự rất tốt, không có người bên cạnh quấy rầy, hắn đang cười với nàng. Nàng không nhịn được mà muốn nói với hắn điều gì đó, không liên quan đến thi thư.

“Ninh Hoài……”

“Hoàng tỷ, đọc xong chưa?” Một tiếng giòn tan cắt ngang lời Văn Tử Hi.

Văn Tử Diên từ ngoài khung cửa ló cái đầu ra, quai hàm động động vẫn còn đang ăn cái gì đó, khóe miệng vẫn còn dính ít vụn bánh điểm tâm xốp giòn.

“Chắc đều đọc xong hết rồi.” Văn Tử Diên nói tiếp, giẫm qua bậc cửa tiến vào, ngồi vào bàn học của hắn lần nữa, thò thò cái cổ muốn nhìn lòng bàn tay bị đánh của Văn Tử Hi.

Văn Tử Hi giấu tay sau người, “Không được nhìn!”

Văn Tử Diên không nhìn thấy tay của nàng, chuyển ánh mắt, nhìn cái tai đỏ rực lên, ngay cả d ái tai tròn với đôi bông tai đính hạt đều nổi lên màu đỏ nhạt.

“Sư phụ Ninh còn nhéo tai của tỷ nữa à!” Văn Tử Diên ngạc nhiên nói, lại phừng phừng trợn mắt về phía Ninh Hoài, “Ninh Sư phụ, quy tắc của thượng thư phòng chỉ được phép đánh lòng bàn tay, không nói sư phụ có thể nhéo tai của học trò.”

Đỏ tới mức như thế này rồi, hoàng tỷ ngày thường chỉ bị con muỗi cắn một cái cũng gào thét hết nửa ngày bây giờ chắc đang rất đau.

Biểu cảm của Ninh Hoài có chút gượng gạo, che che cái miệng khụ khụ.

“Được rồi. Cảm ơn đệ đệ tốt của ta đã quan tâm.” Văn Tử Hi đỏ mặt, cầm sách trên bàn của Văn Tử Diên đặt trong lòng hắn, “Tới giờ rồi, tiếp tục học.”

Ninh Hoài cũng mở sách ra, giảng bài tiếp theo cho hai người.

Một buổi sáng trôi qua thật nhanh, lúc kết thúc, Văn Tử Hi thật tình muốn kéo Ninh Hoài cùng đi dùng bữa trưa với bọn họ, nhưng lại bị Ninh Hoài lấy lý do hạ thần ngoài chuyện công sự ra không nên ở trong cung quá lâu để khước từ.

Văn Tử Hi thấy hắn nhất mực từ chối cũng đành thôi, lúc từ biệt còn vẫy tay với Ninh Hoài, nụ cười ngọt ngào tới khi bóng dáng hắn hoàn toàn biến mất trong tầm mắt nàng.

Văn Tử Diên trước giờ chưa thấy qua hoàng tỷ nhà mình có thể đối với một người mà tính tình lại tốt như vậy, rõ ràng là bị đánh vào lòng bàn tay lại còn cười ngọt ngào tạm biệt hắn, đứng ở góc tường nhìn, người đều đi rồi mà Văn Tử Hi vẫn đứng đó cười với bộ dạng ngốc nghếch, cái đầu nhỏ xoay qua xoay lại đoán tâm ý của Văn Tử Hi.

Buổi sáng Ninh Hoài dạy xong bài cho thái tử, buổi chiều còn phải đi Hàn Lâm Viện, thời gian khá kín. Trên đường ruổi ngựa đi trong kinh thành náo nhiệt, nhộn nhịp, bên tai là những âm thanh rao hàng ồn ào, nhưng trong đầu lại không khống chế được việc cứ nhớ tới Văn Tử Hi, nhớ tới ánh mắt tủi thân ướt át của nàng khi bị đánh vào lòng bàn tay, giống như một chú chó nhỏ bị ức hiếp.

Nhìn thấy ánh mắt của nàng, hắn không đành lòng, lực đánh của cái thước lần hai không thể tự chủ được, nhẹ đến không thể nhẹ hơn nữa.

Không tự chủ được? Chắc có lẽ là vậy rồi.

“Thục Dương công chúa.” Ninh Hoài nhẹ nhàng đọc phong hiệu của Văn Tử Hi, hai chữ “Công chúa” cắn vô cùng chặt.

……

Còn Văn Tử Hi và Văn Tử Diên đến Ý Thâm Cung cùng Thành Dung hoàng hậu dùng bữa trưa.

Con đường đi vào Ý Thâm Cung được lát bằng những viên gạch rất dễ đi, trên mặt đất những bông hoa hải đường không biết từ vườn nào được thổi tới từng từng tốp từng tốp.

Văn Tử Hi vì được Ninh Hoài không nỡ lòng trách phạt nên tâm tình nàng trở nên rất tốt, bước chân tung tăng như muốn bay lên trên cao.

“Hoàng tỷ” Văn Tử Diên chạy từng bước theo bước chân của Văn Tử Hi, “Tỷ đi thượng thư phòng chắc chắn không phải vì học. Tỷ nhất định có chủ ý khác.”

“Ta có nói ta đi thượng thư phòng để học đâu?” Văn Tử Hi hỏi lại, chân vẫn tung tăng nhảy nhót.

“Tỷ có phải đã thích sư phụ Ninh của ta rồi!” Văn Tử Diên không được vui lắm, hắn coi như đã hiểu rõ ý đồ của Văn Tử Hi. Ninh sư phụ một người chính trực nho nhã, hoàng tỷ nhà hắn lại làm ý đồ không đứng đắn với sư phụ.

Một chủ ý rất không đứng đắn, rất không đứng đắn, Văn Tử Diên nghĩ đi nghĩ lại, chính là giống như việc phụ hoàng mẫu hậu hôn lén sau lưng hắn còn tưởng hắn không phát hiện ra.

Hoàng tỷ của hắn tuy là tốt, nhưng tính tình hung dữ, một người cứ không vui là thích nhéo tai người khác, còn sư phụ Ninh tính tình lịch sự, tao nhã, hai người ở cùng với nhau mà hoàng tỷ hắn không bắt nạt sư phụ Ninh mới là lạ.

Văn Tử Diên dường như đã tưởng tưởng ra cảnh sau này Ninh Hoài cung cung kính kính quỳ trên mặt đất, đôi tay đặt trên đầu gối ở cạnh bên, còn bộ dạng Văn Tử Hi kéo cái tay áo như quỷ dữ dùng sức mà kéo cái lỗ tai hắn.

Cảnh tượng này quá kì dị, Văn Tử Diên không chịu được rùng mình một cái.

“Cái gì mà sư phụ Ninh của đệ? Hả?” Văn Tử Hi đột nhiên dừng bước, ấn vào ngực Văn Tử Diên, từng chữ từng chữ một nói, “ Ninh, Hoài, là, của, ta, Văn Tử Hi.”

Văn Tử Diên há hốc miệng, bị Văn Tử Hi ấn mạnh bước lùi về sau một bước, trong mắt còn in lên hình ảnh Văn Tử Hi đắc ý cười.

Khi hai người đến Ý Thâm Cung, Thành Dung hoàng hậu đã bày biện xong bữa trưa: Gà ti dưa chuột, tú cầu ốc khô, nguyên bạo tử bồ câu….

Đều là những món mà họ rất thích ăn.

Thành Dung hoàng hậu trên bàn ăn hỏi hôm nay hai tỷ đệ lên thượng thư phòng có chuyện gì không, Văn Tử Diên nói lại với hoàng hậu, Văn Tử Hi hôm nay không đọc được bài bị sư phụ Ninh đánh lòng bàn tay, ức quá Văn Tử Hi liền thưởng cho đệ đệ mấy cái gõ đầu, lại cầm cái chổi lông gà nói muốn đánh người, làm sợ tới mức Văn Tử Diên bỏ đũa, ôm lấy đầu chạy khắp nơi, suýt chút nữa đâm phải nha hoàn đang dâng ấm trà nóng lên.

Văn Tử Diên ôm ngực, cũng may là hắn chạy nhanh, nếu không lần này bị phỏng để lại sẹo, tương lai biết đến khi nào mới tìm được vợ?

Sau bữa ăn, Thành Dung hoàng hậu lại lặng lẽ kéo con gái hỏi chuyện bị đánh lòng bàn tay. Văn Tử Hi ấp úng không chịu nói, khuôn mặt trắng bóc bắt đầu đỏ lên, trong mắt toàn là kiều ý.

Thành Dung hoàng hậu cảm than nữ nhi nhà mình khó mà thẹn thùng được như vậy, lại nhìn bàn tay không hề gì của Văn Tử Hi, trong lòng không hiểu, đây chẳng lẽ gọi là ….. mùi vị tình yêu?

Nghĩ lại cũng liền đỏ mặt. Thiệu Chân Đế đêm qua tới làm bà một trận vật vã, hai người tuổi tác cũng đã lớn, ông ấy vẫn còn muốn giống như lúc còn trẻ, đổi các tư thế để mà làm, chà tới mức bà suýt chút nữa bật khóc ra ngoài, qua một đêm đùi bà vẫn còn mỏi mệt.

Thôi thôi, để nữ nhi và tân trạng nguyên nuôi dưỡng tình cảm cũng tốt, bà và Thiệu Chân Đế năm đó không phải trước khi thành hôn cũng quen biết trước hay sao. Đợi khi hai người hòa hợp vui vẻ rồi chỉ hôn lại làm nên một đoạn giai thoại nữa trong kinh thành.

Thành Dung hoàng hậu lại nâng gương mặt nhỏ của Văn Tử Hi lên, nhìn tỉ mỉ, cũng đúng, con gái này của bà tướng mạo xinh đẹp, trong sáng, yêu kiều, thoạt nhìn trên đuôi mắt hơi hơi thiếu chút thanh lệ nhưng lại tang thêm phần dễ thương thu hút người, thoạt cười một cái làm gì có chuyện con rể Ninh Hoài có con mắt tinh tường như vậy lại không rung động chứ.

……

Niềm háo hức đi lại thượng thư phòng của Văn Tử Hi mấy ngày nay không phai, nhưng những sư phụ dạy học của Văn Tử Diên trước kia nàng không bao giờ đi, duy chỉ có Ninh Hoài thì tới sớm hơn ai hết, ý đồ quá rõ ràng.

Ninh Hoài ngược lại không có phản ứng gì cả, cứ vậy mà giảng bài của hắn, chỉ có điều….lớp học có thêm một yêu tinh không biết nói đạo lý.

“Sư phụ Ninh, ta mỏi tay rồi.” Văn Tử Hi buông bút xuống, vươn vai một cái thật dài, xoa xoa cổ tay nhức mỏi của mình, tờ giấy trước mặt chi chit chữ nàng vừa viết.

Biểu hiện lên lớp học gần đây của nàng so với lần đầu chăm chỉ hơn rất nhiều, những bài học mà Ninh Hoài giảng đều rất chăm chú nghe, cho dù tiến độ vốn theo không kịp.

Văn Tử Diên đang nằm bò trên đóng sách của hắn mà ngủ. nội dung của ngày hôm nay hắn sớm đã hiểu rồi, đợi Ninh Hoài hỏi xong vài câu thì bắt đầu tan học cùng Văn Tử Hi, kết quả cơn buồn ngủ kéo đến còn nhanh hơn tốc độ viết chữ của Văn Tử Hi.

Văn Tử Diên tuổi tuy nhỏ nhưng cái đầu rất linh hoạt, lĩnh ngộ kiến thức rất nhanh, bình thường khi Văn Tử Hi chưa hiểu được ra thì hắn sớm đã rõ hết. Ninh Hoài cũng không chê Văn Tử Hi lĩnh ngộ kém, đợi Văn Tử Diên làm xong bài tập rồi đi dùng trà thì chàng lại giảng bài tỉ mỉ cho công chúa thêm một lần, cuối cùng để nàng viết một lần nữa nội hàm văn ý để củng cố thêm.

Về vị thầy giáo này mà nói, Ninh Hoài căn bản không bới ra được khuyết điểm--- Văn Tử Hi mỗi đêm đều tựa trên chiếc gối âm thầm hồi tưởng, hôm nay chàng mặc y phục gì, đã nói những gì với chàng, chàng đã cười với nàng mấy lần… một tiểu tiết nhỏ cũng không nỡ bỏ sót.

Văn Tử Hi cuối cùng cũng viết xong hai mươi điều đầu của “Mạnh Tử tận tâm thượng”, cung kính đưa nội dung đã viết xong cho Ninh Hoài.

Ninh Hoài nhận lấy rồi xem, trên giấy đều là những nét chữ thanh tú lại hơi mang một chút hoang dã, ý văn từng câu từng chữ đều rất lưu loát, lại nghĩ mấy ngày nay nàng đều nỗ lực không ngừng, nội dung mà chàng giảng tuy rằng nàng nghe rất khó khăn nhưng cũng cố gắng hết sức mà học theo, mỗi khi không hiểu lại chau cặp mày lại, cặp má nhỏ phụng phịu đáng yêu vô cùng.

Thật là đáng yêu, lúc lên thượng thư phòng cũng không mặc bộ váy long trọng rườm rà, phức tạp trong cung, như là tùy ý mặc một bộ đồ lên người, nhìn đẹp vô cùng, mỗi ngày đều thích thú cùng Văn Tử Diên tới, đâu giống như bộ dạng gặp lần đầu ở ngày lễ hoa đăng, nhếch nhác chẳng đâu vào đâu.

Đáng chết, sao lại nghĩ tới buổi tối ngày lễ hoa đăng rồi, Ninh Hoài thầm mắng mình đê tiện, hắn không thừa nhận bản thân đã từng có một giấc mơ đẹp trong giấc ngủ không tự chủ được mà nghĩ tới bộ dạng của nàng tối hôm đó lúc quần áo ướt sũng.

“Công chúa rất là ham học.” Ninh Hoài cầm cây bút son bắt đầu chữa bài cẩn thận cho Văn Tử Hi.

“Ta đâu có ham học, ta ham chàng thôi.” Văn Tử Hi khẽ nói nhỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc