CÔNG CHÚA TRÊN CAO


Bởi vì một câu nói của Thân Đồ Xuyên mà Quý Thính có chút không yên lòng khi trở về, chờ đến khi phục hồi lại tinh thần thì cũng đã về đến nhà, Phù Vân ân cần tiến lên vén rèm xe cho nàng, cau chặt mày giống như chịu phải ủy khuất: "Điện hạ."
Trong nháy mắt Quý Thính liền chột dạ, sau khi xuống xe giấu đầu hở đuôi nói: "Tối hôm qua uống say quá, ngay tại Lý phủ......"
"Điện hạ người biết gì không? Nữ nhân Trương phủ kia tự sát." Phù Vân căm giận nói.
Quý Thính lập tức dừng lại: "Ai? Lục Thược?"
"Chính là nàng ta, Trương Tuế Văn mấy ngày nay vẫn giam giữ nàng ta, không cho phép nàng ta ra ngoài, kết quả tối hôm qua nàng ta tự sát trong phòng, nếu không phải nha hoàn phát hiện kịp thời thì lúc này đã là một thi thể rồi." Phù Vân quả thực rất tức giận.
Quý Thính nhìn bộ dạng này của y không thể không buồn cười hỏi: "Nàng ta tự sát là việc của nàng ta, ngươi tức giận cái gì vậy?"
"Sao có thể không tức giận? Ai chẳng biết nàng ta cùng điện hạ tranh giành Thân Đồ Xuyên, nếu thật sự chết, người ngoài sẽ nghĩ ngài như thế nào chứ?" Phù Vân nghiêm mặt nói.
Quý Thính tùy ý nói: "Nếu nàng ta thật sự muốn chết, làm sao có thể bị nha hoàn vừa vặn cứu được, chỉ là muốn lấy cái chết để đe dọa người nhà mà thôi, không cần để ở trong lòng.

Đúng rồi, làm sao ngươi biết chuyện này? Phố lớn ngõ nhỏ đều đã truyền tin?"
"Chuyện mất mặt như vậy, Trương Tuế Văn làm sao có thể để cho người ngoài biết, Phù Vân đã gài tai mắt ở Trương phủ, cho nên mới biết được." Nói đến đây, Phù Vân lại có một chút đắc ý.
Quý Thính bật cười: "Ngươi đúng là thông minh."
"Không còn cách nào nữa, Phù Vân cảm thấy nữ nhân đó không giống một người bất cẩn, dĩ nhiên phải đề phòng nhiều hơn." Phù Vân hừ nhẹ một tiếng.
Quý Thính trấn an nói: "Được rồi, cần gì phải vì một người không liên quan mà tức giận, ta còn chưa dùng bữa, cùng ta đi ăn gì đó đi."
Phù Vân vừa nghe thấy nàng còn chưa ăn cơm, liền vội vàng dẫn nàng đi dùng bữa, cái gì mà Lục Thược hay Hồng Thược đều vứt hết ra sau đầu, Quý Thính thấy y không còn tức giận, liền buồn cười liếc mắt nhìn y một cái.

Nàng thật sự không thèm để ý, Trương Lục Thược ở trong mắt nàng, cùng lắm cũng chỉ là một tiểu cô nương tự cho mình là thông minh mà thôi, có thể trở mình làm lên sóng gió gì chứ?
Rất nhanh sau đó, nàng đã biết được, một tiểu cô nương thì có thể trở mình tạo lên sóng gió gì.
Buổi tối hôm đó, Quý Thính đến Phong Nguyệt Lâu, như thường lệ đến khi đấu giá, Lục Thược vừa lúc xuất hiện, trên cổ có một dấu vết sưng đỏ chói lọi, chỉ thiếu chút nữa là viết hết những chuyện đã xảy ra lên trên mặt.
Từ lúc nàng ta bước vào cửa, Quý Thính liền nhận ra rất nhiều ánh mắt liếc nhìn trộm, nàng chậc một tiếng, sinh ra một chút phiền muộn.

Chuyện làm cho nàng càng phiền muộn hơn còn ở phía sau, lần này quả nhiên Lục Thược đã chuẩn bị đủ bạc, trực tiếp kêu giá đến bốn vạn bảy ngàn lượng, hiển nhiên trên người cũng chỉ có như vậy, Quý Thính so với nàng ta ra nhiều hơn một ngàn lượng, nàng ta liền ảm đạm bỏ cuộc.

Tuy nhiên Lục Thược cũng không chịu từ bỏ như vậy, sau đó mỗi buổi tối đều sẽ đến, lần gần đây nhất đã xuất ra bốn vạn bảy ngàn lượng, Quý Thính mỗi ngày buộc lòng phải đè hết giá của nàng ta, quay đầu lại đòi tiền Thân Đồ Xuyên, liên tục ba bốn ngày đều như vậy, số bạc đã tốn hơn mười vạn lượng.
Lại là một đêm đấu giá thắng, khi Thân Đồ Xuyên đến, Quý Thính vươn tay về phía hắn: "Bản cung không có tiền."
"Ta có." Thân Đồ Xuyên nói xong, liền bảo người đi lấy ngân phiếu cho nàng.
Quý Thính cúi đầu kiểm kê: "Xem chừng nàng ta sẽ không chịu bỏ cuộc, ngày ngày nâng giá như vậy, không bằng ngày mai bản cung nhường nàng ta một phen, trước tiên để nàng ta tiêu hết bạc thì thế nào?"
"Ngày mai là ngày bán thân." Thân Đồ Xuyên căng mặt.
Quý Thính giật mình: "Đúng vậy, suýt nữa đã quên mất chuyện này......!Vậy ngươi có muốn đưa thêm nhiều bạc không?"
"Mười vạn lượng đủ không?" Thân Đồ Xuyên hỏi.
Đáy mắt Quý Thính hiện lên một tia kinh ngạc, lơ đãng hỏi: "Phong Nguyệt Lâu có cho ngươi tiền công cao tới đâu, cũng sẽ không đưa toàn bộ ngân phiếu ngươi đã kiếm được, ngươi lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?"
"Tóm lại không phải ăn hối lộ trái luật là được." Thân Đồ Xuyên thản nhiên nói.
Quý Thính khẽ xùy một tiếng, không truy hỏi nữa, cầm tiền lập tức muốn rời đi, Thân Đồ Xuyên nhíu mày ngăn nàng lại: "Tại sao ngày nào cũng đi sớm như vậy?"
"Ồ, trong phủ có việc." Quý Thính thuận miệng nói, thật ra là vì mỗi lần đều là nàng trộm tới để tránh đám người Mục Dự Chi phát hiện lại cằn nhằn, vậy nên nhất định phải trở về sớm mới được.
Thân Đồ Xuyên mím môi: "Lúc trước điện hạ cũng nói như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Hỏi nhiều như vậy làm cái gì, chuyện trong phủ công chúa há có thể nói cho một người ngoài như ngươi." Quý Thính liếc hắn một cái, xoay người rời đi.
Thân Đồ Xuyên nghiêm mặt nhìn cửa trống rỗng, hơn nửa ngày sau mới rời tầm mắt.
Khi Quý Thính sắp đến phủ công chúa, còn cố ý dặn dò phu xe đi vào từ cửa sau, sau đó làm kẻ trộm như thường ngày chạy nhanh về phía phòng ngủ, lúc gần đến phòng ngủ, một thanh âm thanh tĩnh mịch truyền tới: "Điện hạ đây là đi đâu vậy?"
Quý Thính trong nháy mắt cứng đờ, giữ bình tĩnh quay đầu lại: "Dự Chi, sao ngươi lại ở đây?".

truyện đam mỹ
"Đương nhiên là chờ điện hạ về." Mục Dự Chi cười nhạt, ý cười lại không hiện trong đáy mắt: "Điện hạ mấy ngày nay thật oai phong, mỗi ngày đều cùng một nữ tử thân phận thấp kém vô danh vô phong tranh giành tình nhân, còn vì thế mà tốn hơn mười vạn lượng, cả thành kinh đô đều biết, chỉ là không biết điện hạ lấy bạc từ đâu?"
"......Tóm lại không phải ăn hối lộ trái luật là được." Quý Thính lấy câu nói của Thân Đồ Xuyên chặn hắn ta.
Nhưng Mục Dư Chi hiển nhiên không dễ dàng buông tha, nghe vậy vẫn truy hỏi như cũ: "Vậy thì bắt nguồn từ nơi nào?"
Quý Thính mím môi, không có ý muốn nói.

Trong đình viện bỗng nhiên trở nên im lặng, hồi lâu sau Mục Dư Chi khẽ thở dài một tiếng: "Điện hạ thích hắn như vậy sao?"
Quý Thính vẻ mặt thành thật: "Không thích."
"À."
Quý Thính: "..." Ngươi xem, lời nàng nói đều là sự thật, ấy vậy mà lại không ai tin.
Mục Dư Chi bình tĩnh nhìn nàng một lát, đột nhiên hỏi: "Điện hạ còn bao nhiêu bạc?"
"Mười vạn lượng." Quý Thính thành thật trả lời.
Khóe môi Mục Dự Chi nhếch lên: "Nhiều thật."
......Mục Dư Chi vốn không phải phú khả địch quốc, có lẽ vậy nên nàng cảm thấy câu này của hắn ta không phải châm chọc.

Khóe miệng Quý Thính có chút giật giật: "Đã đủ rồi, người dám tranh giành với ta, cũng chỉ có hơn bốn vạn lượng bạc mà thôi."
"Vậy chúc điện hạ ngày mai thuận lợi." Mục Dư Chi nói xong liền xoay người rời đi.
Quý Thính biết hắn ta cũng không phải xuất phát từ chân thành, cho nên thấy hắn cứ như vậy mà rời đi, trong lòng giống như gõ chiêng, cả đêm đều không thể nào ngủ được, sáng sớm hôm sau đi tìm hắn, lại bị Phù Vân ngăn cản.
"Mục ca ca nói, muốn tạm thời thanh tịnh một chút, điện hạ không cần phải đi tìm hắn." Phù Vân vẻ mặt vô tội nói.
Trong lòng Quý Thính càng thấp thỏm hơn: "Hắn ta tức giận?"
Phù Vân nghĩ nghĩ: "Nhìn không ra, điện hạ đắc tội với hắn sao?"
"Ừm." Quý Thính thành thật nói.
Phù Vân gật đầu: "Vậy nhất định là tức giận rồi."
"......Ồ." Quý Thính bất đắc dĩ liếc y một cái.
Bởi vì Mục Dư Chi không chịu gặp nàng, nàng mày chau mặt ủ hồi lâu, cuối cùng nghĩ đến gì đó rồi một mình ra ngoài, mãi cho đến buổi tối mới trở về, một bên đưa bọc giấy dầu cho Phù Vân, một bên bảo phu xe mau chóng chuẩn bị xe ngựa.
"Đây là cái gì?" Phù Vân hỏi.
Quý Thính mệt mỏi xoa xoa mũi: "Hạt dẻ đường, Nam Sơn Tự gia, ngươi đưa cho Mục ca ca đi."

"Từ chỗ chúng ta đến Nam Sơn Tự, nhanh nhất cũng phải mất ba canh giờ, điện hạ tự mình đi mua?" Phù Vân kinh hãi.
Quý Thính vội vàng rời đi, lên xe ngựa rồi thò đầu ra nói: "Sau khi đưa đồ, giúp ta nói với Mục ca ca của ngươi, bảo hắn đừng giận ta nữa."
Phù Vân lúng ta lúng túng gật gật đầu, chờ đến khi y phản ứng lại, Quý Thính đã rời đi, y đành phải chạy nhanh đi tìm Mục Dư Chi.
Mục Dư Chi nhìn gói bọc kín bọc bằng giấy dầu, có chút bất đắc dĩ buông tiếng thở dài: "Nàng ấy thật biết làm thế nào để trở thành một đứa trẻ."
Bên này Quý Thính đã liệu trước rằng Mục Dự Chi sau khi nhìn thấy đồ nàng vất vả mua được, nhất định sẽ không nỡ giận dỗi với nàng nữa, cho nên tâm tình không tồi đi đến Phong Nguyệt Lâu.
Rất nhanh liền tới vở kịch đêm nay, quả nhiên Lục Thược lại tới nữa, Quý Thính khẽ xùy một tiếng, nàng giơ bảng hiệu mở miệng trước một bước: "Năm vạn lượng."
Thân phận quá chênh lệch, mỗi lần cùng Lục Thược tranh giành, nàng đều có cảm giác mất mặt, cho nên lần này đơn giản trực tiếp muốn chặn đường nàng ta.

Sau khi Quý Thính báo giá, nheo mắt lại nhìn về phía nàng ta, nhưng lại phát hiện nàng ta cũng không quay đầu bỏ đi như trước, nhất thời hơi nhíu mày.
Lục Thược từ dưới lầu nhìn nàng một cái, sau đó hạ mày buông tầm mắt nói: "Sáu vạn lượng."
Lúc nàng ta kêu giá, toàn bộ chỗ ngồi đều ồ lên.

Tú bà theo bản năng nhìn về phía Thân Đồ Xuyên, lại nhìn thấy đáy mắt hắn nồng đậm không hờn giận, nhất thời toát mồ hôi.
Quý Thính nheo mắt lại: "Bảy vạn lượng."
Lục Thược không chút do dự: "Tám vạn lượng."
Quý Thính ánh mắt lạnh lùng: "Mười vạn lượng."
Lục Thược trầm mặc, Quý Thính nhếch khóe môi, đang định ném ngân phiếu xuống, đột nhiên nghe thấy nàng ta mở miệng: "Mười lăm vạn lượng."
Quý Thính: "......"
Người ở đây vốn còn đang ồn ào, dần dần bị cuộc chiến tranh của hai nữ nhân thu hút, trong lúc nhất thời sự náo nhiệt của Phong Nguyệt Lâu lại trở nên yên tĩnh không một tiếng động, hoàn toàn biến thành sân khấu của hai người Lục Thược và Quý Thính.
Tú bà thấy Quý Thính không nói gì, nhất thời như sắp phát điên, sợ Quý Thính cứ bỏ cuộc như vậy, vậy chủ tử nhà nàng ta tối nay phải đi với nữ nhân kia sao?
Nàng ta cuống quít nhìn về phía Thân Đồ Xuyên, sau khi cùng đối phương liếc nhìn nhau, lập tức tự mình đi kiểm kê tiền bạc, thu gom tất cả số tiền còn lại trong ngân sách của Phong Nguyệt Lâu mang ra.
Người hầu ở lầu một không có sự phân phó của tú bà nên không dám lên tiếng, Lục Thược liền dịu dàng nhìn về phía Quý Thính: "Điện hạ vẫn còn muốn đấu giá? Nếu như không muốn, vậy thì...."
"Gấp cái gì?" Quý Thính uy thế rất mạnh liếc nhìn nàng ta một cái.
Lục Thược liền co rúm lại, nhưng vẫn kiên định đứng tại chỗ: "Vậy thì mời điện hạ ra giá."
Quý Thính môi giật giật, trong khi đang suy nghĩ nên làm như thế nào mới chu toàn, tú bà liền len lén đi vào, giống như lần trước nhét ngân phiếu cho nàng, nhẹ nhàng thông báo cho nàng số tiền.


Quý Thính bình tĩnh nhìn xuống dưới lầu: "Hai mươi vạn lượng."
"Ba mươi vạn lượng." Lục Thược lại một lần nữa mở miệng.
Ánh mắt Thân Đồ Xuyên hoàn toàn lạnh như băng, quanh người tỏa ra hơi thở khiến người khác khiếp sợ, hắn lạnh lùng liếc nhìn Lục Thược một lượt, Lục Thược bị hắn nhìn đến sửng sốt, lập tức tự an ủi chính mình rằng đó chỉ là ảo giác.

Nàng ta đến cứu hắn khỏi bị trưởng công chúa sỉ nhục, hắn cảm kích nàng ta còn không kịp, làm sao có thể lạnh lùng nhìn nàng ta như vậy được.
Quý Thính lạnh lùng nhìn Lục Thược dưới lầu, cuối cùng cũng hiểu được, mấy ngày trước Lục Thược căn bản không có ý định muốn thắng nàng, mà chỉ là muốn tiêu hao bạc của nàng, đồng thời để cho nàng buông bỏ cảnh giác, về sau sẽ không mang theo quá nhiều tiền bạc, mà Phong Nguyệt Lâu là thanh toán ngay tại chỗ, cho dù nàng muốn tranh giành, cũng không kịp gọi người đưa bạc đến.
Là nàng đã coi thường nàng ta.
"Trương cô nương cũng thật nhiều bạc, phụ thân ngươi chỉ là một thị lang, cũng không biết làm thế nào lại có thể tích góp được hẳn một gia nghiệp lớn như này." Quý Thính lạnh lùng nói.
Chủ ý của nàng là muốn dọa lui Lục Thược, ai ngờ người ta căn bản không hề hoảng hốt, chỉ thong dong quỳ xuống nói: "Đây là của hồi môn sau này của Lục Thược, là do gia đình đưa cho, không liên quan gì đến phụ thân."
Lời này vừa nói ra, dưới lầu lập tức truyền đến một trận ồn ào nhỏ, tất cả đều thán phục sự si tình của nàng ta.

Cũng được, của hồi môn là đồ cơ bản của nữ tử ở nhà chồng, bây giờ nàng ta lại lấy toàn bộ ra, chỉ riêng một phần dũng khí quyết đánh đến cùng này cũng rất đáng để ca ngợi, mà Quý Thính thì có vẻ có chút thua kém, không bằng nàng ta.
Quý Thính nghe được những tiếng nghị luận này, rốt cuộc cũng nhịn không được mà mặt trở lạnh.
"Điện hạ vẫn còn muốn đấu giá?" Lục Thược hỏi.
Quý Thính lần đầu tiên ở trước mặt tiểu cô nương này chịu thua, rũ mắt xuống mới che lại được cơn giận dữ trong đáy mắt, tú bà thấy nàng một câu cũng không nói, quả thực sắp sụp đổ, lần đầu tiên cảm thấy vạn lần hối hận vì mình đã định ra quy tắc chó má này, bây giờ thì tốt rồi, buổi tối ngân sách cũng không mở cửa, bọn họ căn bản không tìm được nhiều ngân phiếu như vậy.
Lục Thược thấy Quý Thính không nói gì, đáy mắt hiện lên một tia kiên định nhất định phải thắng: "Điện hạ thế này là không ra giá nữa?"
Quý Thính: "......" Tức giận, còn phải tìm cho mình một lối thoát.
"Năm mươi vạn lượng."
Thanh âm này vừa phát ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn, đồng loạt nhìn về phía người nói, ai nấy đều tràn đầy khiếp sợ.
Thân Đồ Xuyên bị mọi người nhìn chằm chằm nhưng sắc mặt vẫn như trước, chỉ bình tĩnh nhìn về phía Quý Thính ở lầu hai: "Ta thay điện hạ ra giá."
Thân Đồ Xuyên vừa nói ra lời này, tất cả chỗ ngồi đều ồ lên.
Mấy công tử nhà quan xem náo nhiệt nhiệt có người không nhịn được hỏi: "Ngươi lấy bạc ở đâu?"
"Hoàng thượng nhân từ, Thân Đồ gia chỉ lưu đày, không tịch thu tài sản, gia sản trong kinh đều bán của cải lấy tiền mặt, coi như có chút tích góp." Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn Quý Thính ở lầu hai, dường như đang trả lời câu hỏi đêm trước của nàng, ánh đèn lồng chiếu rọi hội tụ lại trong mắt hắn thành dải ngân hà, mà tất cả ngân hà đều đang hắt về phía nàng: "Đều đưa hết cho điện hạ."
Quý Thính: "......".


Bình luận

Truyện đang đọc