CÔNG CHÚA TRÊN CAO


Quý Thính trở về phủ, không vội đi tìm Chử Yến ngay mà bảo nhà bếp làm gần mười loại bánh ngọt nóng hổi rồi theo nàng đi tìm hắn ta.
Biệt viện của Chử Yến không có hộ vệ, cũng không có đầy tớ hầu hạ ở cạnh, bao nhiêu năm qua chỉ có một mình hắn ta ở đây, bây giờ hắn ta đang ở trong phòng ngủ đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, trong viện chẳng còn bóng dáng người nào hết.
Quý Thính bảo người đặt bánh ngọt lên bàn đá ở sân, xếp đầy cả một bàn rồi mới đi tới cửa phòng ngủ của hắn ta gõ mấy cái: "Ra đây."
Trong phòng yên lặng trong nháy mắt, sau đó tiếng Chử Yến vang lên: "Ty chức còn đang đóng cửa suy ngẫm lỗi lầm, không thể ra ngoài."
"Sao hả, còn ngang ngạnh giằng co mãi với ta nữa à?" Quý Thính tức đến mức bật cười: "Ta đếm ba tiếng, nếu đếm xong mà ngươi còn chưa ra thì tự gánh hậu quả, ba..."
Vừa mới đếm được một tiếng, cửa phòng đã phát ra tiếng kẽo kẹt, Chử Yến lạnh mặt xuất hiện tại cửa.

Quý Thính tức giận liếc hắn ta một cái, quay người đến ngồi ở đình viện: "Tới đây cho ta."
Chử Yến nhíu mày lại, tuy không tình nguyện lắm nhưng vẫn nghe lời đi tới.
"Ăn." Quý Thính chỉ nói một chữ.
Chử Yến cúi đầu: "Không ăn."
"Vì sao không ăn?" Quý Thính trừng mắt.
Chử Yến im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: "Ty chức khiến điện hạ mất hứng, không xứng ăn cơm."
"Nhưng nếu ngươi không ăn thì càng khiến ta mất vui." Quý Thính lập tức phản bác.
Chử Yến mím môi, không nói gì nữa.

Quý Thính nhìn hắn ta chốc lát, thấy hắn ta không định ăn thì dứt khoát không khuyên nữa, ngồi thẳng người dậy, cầm một miếng bánh dạt dẻ lên chậm rãi ăn, vừa ăn vừa đánh giá: "Quả nhiên bánh ngọt vừa ra lo và bánh bị nguội là hai vị hoàn toàn khác biệt, bây giờ nóng hổi, ăn dẻo mềm hơn."

Yết hầu Chử Yến hơi giật.
Quý Thính ăn bánh hạt dẻ xong thì vươn tay về phía bánh nhân táo: "Thơm ngọt ngon miệng, cắn một miếng là vương hương mãi, lần này nhà bếp mua được táo không tệ, làm ra cái bánh rất giòn xốp, càng ăn càng thấy ngon."
Cái bụng của Chử Yến vang lên tiếng ùng ục, hắn ta nghiêng đầu sang chỗ khác với khuôn mặt không cảm xúc.
Quý Thính làm như không nghe thấy, tâm trạng không tệ, cầm một miếng bánh gạo cuộn bột đậu: "Ơ, còn chưa bị nguội, đúng là quá ư là mềm, không biết ăn vào có mềm hơn không..."
"Điện hạ, người có thể về viện của mình rồi ăn." Cuối cùng Chử Yến không nhịn được nữa, cắt ngang lời nàng.
Quý Thính liếc mắt nhìn hắn ta: "Cả phủ trưởng công chúa này đều là của ta, đương nhiên chỗ này cũng là viện của ta."
"Vậy người cứ ăn từ từ, ta qua lại hối lỗi tiếp." Chử Yến nói xong thì quay người rời đi.
Quý Thính thong thả đặt đũa xuống: "Bây giờ ngươi tức giận như thế này cũng chỉ vì cảm thấy hôm qua ta chưa giúp ngươi, vì thế mới hơi đau lòng mà thôi."
Chử Yến đột nhiên dừng bước.
"Còn chưa nói đến việc ngươi dẫn người đi khiêu khích trước, nói lật trời cũng là ngươi không có lý lẽ, chỉ riêng việc ngươi cứa rách mặt hắn, có thể là chuyện to tát nhưng cũng có thể là chuyện nhỏ nhặt, nếu hắn muốn so đo với ngươi thì sợ là ngươi chẳng chịu nổi." Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn ta.
Chử Yến mím môi: "Ty chức không sợ."
"Nhưng bổn cung sợ." Giọng Quý Thính dịu đi: "Ngươi không sợ nhưng ngươi chưa hề nghĩ đến việc, ngộ nhỡ hoàng thượng đánh ngươi thành tàn phế, sau này không thể bảo vệ bổn cung, vậy bổn cung phải tìm ai thay thế vị trí của ngươi?"
"Cao thủ ở phủ trưởng công chúa như cây trong rừng, điện hạ còn sợ không có ai thay thế được vị trí của ty chức?" Chử Yến không vui nói, cuối cùng cũng bộc lộ ra một phần cảm xúc không tốt.
Trong mắt Quý Thính lóe lên ý cười, dịu giọng lại: "Tìm người thay thế vị trí của ngươi đúng là không khó, nhưng ngươi có thể bảo đảm hắn sẽ không bị vàng bạc châu báu của người ngoài che mờ con mắt, hắn sẽ không làm ra chuyện trái với lương tâm, sẽ không vứt bỏ ta trong lúc nguy cấp?"
Nàng hỏi ba câu liên tiếp, Chử Yến không nói gì được, hắn ta hiểu rõ lòng người phức tạp nhường nào, đương nhiên cũng biết câu hỏi của Quý Thính là vấn đề vô cùng thiết thực.
Quý Thính thấy nét mặt hắn ta hơi thay đổi thì biết hắn ta bị thuyết phục, bả vai bỗng thả lỏng xuống.


Nàng biết nếu như muốn khuyên đám người Chử Yến thì không thể xuất phát từ góc nhìn của bọn họ, chỉ khi chuyện liên quan tới nàng thì bọn họ mới dễ thay đổi suy nghĩ.
"Lại đây, không ăn bánh ngọt thì sẽ nguội mất đó." Quý Thính cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn ta.
Chử Yến khựng người chốc lát, nhất thời không chịu nhúc nhích.
Quý Thính nhướng mày: "Sao hả, vẫn không chịu ăn?"
"...Ta muốn có thêm một bát nước ngọt nữa." Chử Yến khó chịu nói.
Quý Thính nhịn cười, liếc nhìn nha hoàn bên cạnh, nha hoàn lập tức chạy đi báo với nhà bếp.

Quý Thính ngồi cùng Chử Yến ăn bánh ngọt, thấy thời gian cũng kha khá rồi thì đứng lên: "Muốn ngươi đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm nhưng không cần phải nhốt mình trong phòng mãi, nếu nhốt suốt mười ngày rồi võ công tụt lùi thì phải làm sao, đến lúc đó chẳng phải người thua thiệt là bổn cung hả, từ hôm nay ngươi cứ luyện tập ở viện mình như trước, chỉ cần không ra khỏi cửa là được."
"Vâng, điện hạ." Chử Yến đáp lời.
Quý Thính an ủi xong, định đi về biệt viện nhưng thấy sắp đến trưa mất rồi.
"Điện hạ không nên đi nữa thì hơn, đã là giờ này rồi, chắc Thân Đồ Xuyên đã dùng bữa xong rồi." Phù Vân khuyên bảo.
Quý Thính hơi do dự rồi lắc đầu: "Đi, hắn là người thẳng thắn, nếu không đi thì e là hắn sẽ chờ đến ngày hôm sau."
"....Thế thì đúng là cố chấp." Phù Vân trào phúng một câu.
Quý Thính mỉm cười, bảo y đi chuẩn bị xe ngựa, trước khi đi và trên đường đi bị nhỡ một chút nên lúc đến vừa vặn là giữa trưa, đúng lúc thích hợp để ăn trưa.
"Bổn cung tới muộn rồi." Quý Thính vội đi vào trong viện, thấy Thân Đồ Xuyên thì khẽ gật đầu, mở miệng ra là lý do, "Đại hôn của ngươi và ta có rất nhiều việc vặt, nhất thời bị lỡ thời gian."
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng: "Thân Đồ chờ thêm một lúc cũng chẳng đáng kể gì, điện hạ cần gì phải nói dối."
"....Bổn cung nói thật mà, sao lại là nói dối chứ?" Quý Thính giả bộ mất vui.

Ngón tay Thân Đồ Xuyên trỏ mấy cái trên không trung, chỉ ra: "Vụn bánh ngọt còn dính trên người, chắc là vừa đến chỗ Chử Yến."
Quý Thính cúi đầu nhìn theo, quả nhiên trước vạt áo dính chút vụn: "..." Nhân phẩm chẳng ra làm sao, được mỗi cái mắt tinh.
"Hôm qua vừa mới phạt hắn đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, hôm nay đã vội vã đến thăm hắn, không biết điện hạ quá đỗi nhân từ hay là coi Thân Đồ chẳng là cái thá gì, cảm thấy ta bị thương cũng không đáng vào đâu?" Giọng điệu Thân Đồ Xuyên vẫn bình thản như trước nhưng từng câu từng chữ đều toát ra sự nóng giận.
Quý Thính hơi khựng người: "Ngươi đang nổi nóng đó sao?"
"Thân Đồ không dám." Thân Đồ Xuyên cụp mắt.
Quý Thính nhíu mày: "Bổn cung thấy muộn rồi, vốn định không tới nữa nhưng nghĩ là chắc chắn ngươi vẫn đang đợi nên mới vội vã đến đây, nếu ngươi không vui thì bổn cung về trước vậy."
Từ nhỏ nàng được người khác hô hào, tán tụng mà lớn, kể cả ở kiếp trước đến lúc chết cũng không có ai dám giận dỗi với nàng, nàng vẫn luôn bao dung cho Thân Đồ Xuyên – người cứ trưng cái mặt lạnh tanh ra với nàng là vì nàng thích hắn, bây giờ chút xíu yêu thích đó đã tiêu tan vì một chén thuốc rồi, nếu hắn cứ quái gở như vậy nữa thì nàng xoay người đi mất cũng chẳng phải chuyện gì khó.
Có thể thấy Thân Đồ Xuyên cũng hiểu điều này, im lặng một lát, sắc mặt dịu lại: "Thân Đồ biết sai rồi, nếu điện hạ đã đến thì ở lại dùng bữa đi."
"Vừa nãy bổn cung ăn không ít bánh ngọt, lúc này không đói bụng lắm." Quý Thính thấy chuyện cửa mình và Chử Yến bị phát hiện rồi thì dứt khoát nói thẳng ra luôn.
Thân Đồ Xuyên lặng một lúc rồi đáp: "Nếu không đói thì lùi bữa trưa lại, nghe nói từ lâu về tài nghệ đánh cờ hơn người của điện hạ, Thân Đồ vẫn chưa được lĩnh giáo, không biết hôm nay có vinh hạnh này không?"
"Được chứ, dù sao cũng chẳng có việc gì, vậy thì chơi một ván giết thời gian." Quý Thính vui vẻ đồng ý.
Mặt trời đã lên cao, Thân Đồ Xuyên sợ nàng nóng nên mời nàng vào phòng ngủ, còn gọi người mang một thùng băng tới đặt trong phòng để hạ nhiệt độ.
Quý Thính cởi áo ngoài ra, chỉ còn một lớp xiêm y mỏng manh, dáng vẻ thướt tha được lớp áo buộc chặt tạo thành dãy núi, Thân Đồ Xuyên liếc mắt nhìn chằm chằm một lát mới cụp mắt đi lấy bàn cờ.
Hai người đặt một cái bàn nhỏ lên giường quý phi, ngồi đối diện với nhau, Quý Thính lười biếng dựa vào gối, nhìn hắn dọn bàn cờ.
"Điện hạ dùng cờ đen?" Thân Đồ Xuyên hỏi.
Quý Thính xì khẽ một tiếng: "Cờ trắng."
Thân Đồ Xuyên thấy nàng chắc chắn như thế, đáy mắt thoáng hiện ý cười: "Điện hạ chọn thật nó chứ? Tài đánh cờ của Thân Đồ không kém đâu."
"Ngươi có giỏi thì liệu có vượt qua Mục Dự Chi được không?" Quý Thính coi thường.
Thân Đồ Xuyên cực kỳ không thích nghe tên nam nhân khác từ miệng nàng nhưng thấy tâm trạng nàng không tệ thì nén sự không vui ấy xuống: "Tài năng đánh cờ của Mục Dự Chi xứng danh số một kinh đô, Thân Đồ quả thực không bằng hắn, chẳng lẽ điện hạ có thể thắng hắn sao?"
"Thế thì không phải, nhưng mười ván thì thắng bốn ván không phải vấn đề, tuy sáu ván còn lại thua nhưng cũng chỉ thua năm, sáu quân, có nhiều hời hơn nữa thì hắn cũng không chiếm được." Quý Thính nhắc đến việc này thì khá là hả hê.

Thân Đồ Xuyên mỉm cười: "Vậy thì điện hạ dùng cờ trắng đúng là thong dong rồi."
"Bớt nói giảm, chơi cờ." Quý Thính giục.
Thân Đồ Xuyên đáp một tiếng, lấy một quân cờ đen lên rồi đặt xuống bàn cờ.
Mười lăm phút sau, Thân Đồ Xuyên nhìn cả bàn cờ bên trắng đã thua, im lặng một lát rồi hỏi: "Điện hạ, người thắng Mục Dự Chi bốn ván thật sao?"
"Đương nhiên, bổn cung lừa ngươi được chắc?" Quý Thính buồn bực dọn cờ: "Thêm ván nữa, lần này bổn cung cầm cờ đen."
Thân Đồ Xuyên lặng lẽ đáp một tiếng.
Lại qua mười lăm phút nữa, Thân Đồ Xuyên lại hỏi: "Mục Dự Chi thua điện hạ thật sao?"
"Ngươi có ý gì, nghi ngờ bổn cung?" Quý Thính buồn bực.
Thân Đồ Xuyên ngây ngốc nhìn bàn cờ: "Không phải nghi ngờ, nhưng..." Với trình độ này thì sao có thể thắng Mục Dự Chi?
Quý Thính cũng nghe ra ý của hắn, cười lạnh một tiếng: "Hôm nay bổn cung chỉ vì khinh địch mà thôi, nếu là lúc khác thì chắc chắn có thể giết ngươi không còn manh giáp."
"Điện hạ nói phải." Thân Đồ Xuyên lập tức đáp lời.
Vì thua liên tiếp hai ván, Quý Thính nghe hắn nói chỉ cảm thấy hắn đang mỉa mai mình, càng khó chịu thêm: "Bổn cung không chỉ thắng được Mục Dự Chi, ngay cả Chu lão tướng quân cũng là bại tướng dưới tay bổn cung."
Thân Đồ Xuyên: "..." Chu lão tướng quân là người chơi cơ dở nổi tiếng nhất kinh đô.
"Thêm một ván nữa! Chắc chắn bây giờ bổn cung sẽ thắng!" Quý Thính cả giận nói.
Thân Đồ Xuyên đành phải xếp bàn cờ một lần nữa.
Mười lăm phút sau, Quý Thính tức tối đi mất, cơm cũng không thèm ăn.

Thân Đồ Xuyên nhìn bàn cờ vô cùng thê thảm, đột nhiên nhớ tới mục đích ban đầu mình rủ nàng chơi cờ.
....Hắn vốn định thua nàng hai ván đề dỗ nàng vui..


Bình luận

Truyện đang đọc