CÔNG CHÚA TRÊN CAO


Nói Thân Đồ Xuyên nên đợi, nhưng Quý Thính không có ý định chuộc hắn, chỉ là khi nhớ tới liền đến ngồi một chút, nếu không thì mấy ngày liên tiếp cũng không đến.
Trong mắt tú bà hiện lên vẻ lo lắng, rốt cục không nhịn được đi theo Quý Thính: "Điện hạ, ta tiễn người."
Quý Thính liếc nhìn nàng, từ chối cho ý kiến.
Tú bà ân cần mời nàng đi trước, nửa bước đi theo phía sau nàng cho tới khi bước ra bên ngoài Phong Nguyệt Lâu, lặng lẽ đi đến trước xe ngựa của phủ trưởng công chúa, thấy Quý Thính chuẩn bị lên xe ngựa, nàng mới chạy nhanh tới: "Điện hạ, ngày mai ngươi sẽ tới chứ?"
"Có chuyện gì sao?" Quý Thính thản nhiên hỏi.
Khi nàng không cười khiến người ta cảm thấy vô cùng áp bức, như thời khắc nhắc nhở thân phận của mình với nàng có chênh lệch.

Trên trán tú bà chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, nàng cười nói: "Ta không có ý tứ gì khác, chỉ là gần đây người cũng ít đến, Thân Đồ công tử cả ngày không vui, ta thấy hắn gầy đi không ít."
"Bản cung bận rộn." Quý Thính thuận miệng nói xong liền lập tức rời khỏi.
Tú bà vội hỏi: "Nếu bận rộn, không bằng sớm chuộc Thân Đồ công tử về nhà, cũng đỡ phải khiến điện hạ vất vả còn phải tới nơi này."
Quý Thính dừng một chút, cười như không cười nhìn về phía nàng: "Ngươi đang dạy bản cung phải làm việc như thế nào?"
"Ta không dám, nô, ta cũng chỉ là vì lo lắng cho điện hạ." Phía sau lưng nàng ta đổ một tầng mồ hôi đột nhiên cảm thấy hối hận.
Vì Phong Nguyệt Lâu cũng là của Thân Đồ Xuyên, được nhiên nàng ta cũng nghe theo lời của hắn mà làm việc, nghĩ không thể ngồi yên nên mới thuận miệng thúc giục người khác.

Quý Thính lạnh lùng nhìn tú bà, mồ hôi của nàng ta sắp chảy xuống cằm,nàng bình tĩnh nói: "Ngươi trở về nói với hắn, không cần phải nóng vội, bản cung đã đồng ý để hắn vào phủ, cũng sẽ không nuốt lời."
"...!Vấn đề này là ta chỉ muốn hỏi, không có liên quan gì tới Thân Đồ công tử." Tú bà nhỏ giọng nói.
Quý Thính liếc nhìn nàng ta, không nói gì thêm lên xe ngựa lập tức rời đi.

Tú bà nhìn chiếc xe ngựa đi xa, hồi lâu sau mới thở ra một hơi, sau đó lấy lại tinh thần đi ứng phó với những vị khách khác.

Mấy ngày nay có rất nhiều người thúc giục Quý Thính, ngoại trừ tú bad, còn có đám văn thần lúc trước cho Quý Thính vay một khoản tiền, mỗi lần câu đầu tiên sẽ là "vì sao điện hạ còn không thục thân".

Bị hỏi nhiều như vậy, Quý Thính sớm đã không còn kiên nhẫn, nhưng nhìn thấy tiền trước mặt, vẫn phải ứng phó như thường lệ.
Một ngày này nàng lại bị ngăn cản.
"Điện hạ!" Triệu thị lang ban đầu còn chật vật quẫn bách, bây giờ nhìn thấy nàng nhịn không được trưng ra dáng vẻ đau lòng, nghiễm nhiên giục nhiều thành quen.
Khóe miệng Quý Thính giật giật: "Bản cũng đã tìm được người mua miếng đất mặt tiền cửa hiệu, chờ thêm mấy ngày nữa một tay giao tiền một tay giao khế đất, bạc liền đủ dùng."
"Điện hạ, lần trước người cũng nói như vậy, nhưng đã mấy ngày rồi, trong sổ sách cũng không thấy có tiền." Triệu thị lang thở dài.
Quý Thính có chút bất lực: "Sẽ sớm thôi, bản cung so với ngươi càng muốn chuộc Thân Đồ Xuyên ra, ngươi phải tin tưởng bản cung."
"Vi thần đương nhiên tin tưởng, nhưng điện hạ phải nhanh lên.

Khi ân sư còn ở kinh đô, đã đắc tội với không ít nhà quyền quý, vi thần sợ người chậm trễ, sẽ có người nhanh hơn một bước chuộc Thân Đồ Xuyên ra, đến lúc đó thật sự sẽ rất khó khăn." Triệu thị lang nhíu mày.
Quý Thính tặc lưỡi, thầm nghĩ, tuy rằng suy nghĩ rất chu toàn, nhưng cũng chỉ quan tâm một phần nhỏ, chỉ cần Thân Đồ Xuyên không gật đầu, cho dù có người trả một trăm vạn lượng, cũng không đưa hắn đi được.
Chỉ là những lời này nàng không thể nói với Triệu thị lang, cô ấy nhếch khóe môi kiên nhẫn thuyết phục, an ủi Triệu thị lang vài câu, sau đó lợi dụng lý do phải đi thúc giục tiền bạc liền chuồn mất.
Sau khi từ trong cung đi ra, xe ngựa của nàng lập tức đi thẳng đến Phong Nguyệt Lâu, nhìn thấy Thân Đồ Xuyên, nàng tức giận nói: "Thân Đồ công tử mặt mũi cũng thật lớn, cho dù biến thành tiện tịch, cũng có rất nhiều người nghĩ tới."
"Đã xảy ra chuyện gì?" Thân Đồ Xuyên đứng dậy đón nàng.
Quý Thính liếc xéo hắn một cái, sau đó trực tiếp ngồi vào bàn, Thân Đồ Xuyên đi tới sau lưng nhẹ nhàng xoa bóp vai cho nàng.

Lòng bàn tay rộng lớn mạnh mẽ, xoa bóp rất thoải mái Quý Thính nheo mắt như mèo, phần lớn cơn tức giận vừa rồi đều biến mất.
"Cũng không có gì, chỉ là có một đám người thúc giục bản cung mau chuộc thân cho ngươi mà thôi." Quý Thính uể oải nói.

Thân Đồ Xuyên rũ mắt xuống: "Cho nên điện hạ đã làm rồi sao?"
"Không." Đôi môi đỏ mọng của Quý Thính hé mở, ác ý nói ra một chữ.
Thân Đồ Xuyên không có phản ứng, mà chỉ chậm rãi nói: "Thân trong sạch của Thân Đồ đều đã giao cho điện hạ, người phải chịu trách nhiệm mới được."
Quý Thính bị lời nói của hắn làm cho sững sờ, ghét bỏ trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: "Ngươi cũng là một đại nam nhân, nói cái gì sạch hay không sạch."
"Nam nhân cũng có trong sạch, Thân Đồ thủ thân như ngọc hơn hai mươi năm, điện hạ một khi ăn làm mạt tĩnh, chẳng sẽ không chịu trách nhiệm?" Thân Đồ Xuyên rất bình tĩnh.
Quý Thính phì cười một tiếng: "Ngươi là tiện tịch, bản cung là ân khách, trong lúc này ngươi không thích hợp nói với ta hai chữ trách nhiệm."
"Nhưng điện hạ không trả tiền."
Quý Thính: "?"
"Nếu không trả tiền, không phải quan hệ tiện tình và ân khách," Khóe môi Thân Đồ Xuyên khẽ cong lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trắng nõn của nàng, "Không trả tiền, cũng không muốn chịu trách nhiệm, điện hạ muốn làm lưu manh sao?"
Quý Thính: "..."
"Thân Đồ tin tưởng điện hạ không phải lưu mạng, cho nên nhất định sẽ chịu trách nhiệm có phải không?" Thân Đồ Xuyên thản nhiên hỏi.
Quý Thính liếc xéo hắnmột cái: "Đừng dùng lời nói chọc tức bản cung."
"Nếu bây giờ điện hạ chuộc thân cho Thân Đồ, thì Thân Đồ không những không lấy tiền chuộc thân, ngược lại còn tặng toàn bộ gia sản, điện hạ cảm thấy thế nào?" Thân Đồ Xuyên nhẹ giọng hỏi.
Quý Thính dừng lại: "Bao gồm cả Phong Nguyệt Lâu?"
"Điện hạ muốn, cứ việc lấy." Thân Đồ Xuyên rất hào phóng.
Quý Thính lập tức động tâm, có kiếm được tiền hay không không quan trọng, nhưng chỗ thanh lâu này lui tới đều là người quyền quý, nếu dùng để thu thập tình báo, e rằng toàn bộ kinh đô đều sẽ nằm trong tay nàng.
Nàng nhìn Thân Đồ Xuyên, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại, lười biếng nói: "Nói thì dễ, thanh lâu này tất cả đều là tai mắt của ngươi, bản cung lấy thì cũng có năng lực làm được gì?"
"Điện hạ muốn làm gì thì làm cái đó." Thân Đồ Xuyên gỡ diêu kim phượng trên đầu nàng xuống.
Quý Thính liếc nhìn điêu phượng đang được đặt trên bàn: "Vậy thì bản cung sẽ thay thế tất cả những người ở đây."

"Được, chỉ cần điện hạ bằng lòng cho ta vào phủ." Thân Đồ Xuyên đồng ý không chút do dự.
Quý Thính khẽ cười một tiếng: "Yên tâm đi, trước cuối tháng này, toàn bộ triều Lẫm sẽ biết, ngươi là người của Quý Thính ta."
"Điện hạ, chỉ còn bảy tám ngày nữa là tới cuối tháng." Thân Đồ Xuyên nhắc nhở.
Quý Thính quay đầu nhìn hắn, móng tay được sơn đỏ móc lấy đai lưng của hắn: "Cho nên mấy ngày nay ngoan ngoãn một chút, chớ chọc điện hạ tức giận, cũng đừng cho người thúc giục ta, biết không?"
Thân Đồ Xuyên cùng nàng nhìn nhau hồi lâu, đôi mắt trong veo lên tiếng, "Được."
Sau khi ở Phong Nguyệt Lâu gần như cả ngày, khi Quý Thính hồi phủ liền đi tìm Mục Dự Chi, sau khi nhìn thấy chén thuốc nguội lạnh trên bàn, mới mấy ngụm đã uống hết sạch, đặt bát xuống, vẻ mặt đau khổ nói: "Dự Chi, thuốc này vừa chua vừa đắng, sao ngươi không tìm thái y thử xem sao?"
"Nếu như điện hạ không muốn uống, ít tới Phong Nguyệt Lâu không phải là được rồi sao?" Mục Dự Chi lạnh nhạt nói.
Quý Thính cười mỉa một tiếng: "Đột nhiên ta cảm thấy không còn đắng như vậy nữa."
"Điện hạ đang nghĩ gì vậy, tại sao không chuộc thân cho Thân Đồ Xuyên?" Mục Dự Chi hỏi.
Quý Thính đau đầu: "Người bên ngoài hỏi thì không sao, sao ngươi cũng hỏi vậy?"
"Bởi vì ta biết điện hạ sẽ không mặc kệ hắn, người càng không làm gì, ta càng lo lắng người sắp làm chuyện lớn.

Ta chỉ có thể hỏi thêm vài câu, kẻo sau này đột nhiên biết được, trực tiếp bị làm cho tức chết." Mục Dự Chi như cười như không nhìn nàng.
Quý Thính bị hắn ta nhìn chằm chằm như vậy không khỏi nuốt nước bọt, lúc lâu sau mới xấu hổ nói: "Ngươi hưng dữ như vậy, làm sao ta dám làm chuyện xấu."
"Ta không phải Phù Vân Chử Yến, điện hạ không cần đáp cho có lệ." Nụ cười trên mặt Mục Dự Chi nhạt dần.
Quý Thính tỏ vẻ thành khẩn: "Ta thề còn không được sao, chủ động hứa cũng không làm ngươi bớt tức giận."
"Nếu không chủ động làm, muốn bị động?" Mục Dự Chi dùng ngón tay gõ xuống mặt bàn.
Quý Thính biết loại vòng vo như thế này căn bản không lừa được hắn ta, ngượng ngùng cười cười sau đó liền quay đầu co giò bỏ chạy: "Lát nữa ta kêu nha hoàn tới đây lấy thuốc, ngày sau không làm phiền ngươi nữa." Nói chuyện cũng không thấy người đâu.
Mục Dự Chi nhìn về hướng nàng biến mất, trong lòng buông thở dài.
Quý Thính trở lại tẩm phòng mới thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó có chút lo lắng, nghĩ đến khi nào Quý Văn sẽ gọi mình vào cung vì chuyện này.
May mắn nàng cũng không phải đợi lâu, hai ngày sau, khi bãi triều Quý Văn liền giữ nàng lại.


Tỷ đệ hai người đi tới ngự thư phòng, sau khi bước vào, Quý Văn liền hỏi: "Lúc trước không phải trẫm đã đưa bạc cho ngươi sao, vì sao ngươi không chuộc thân cho Thân Đồ Xuyên?"
Thân Đồ Xuyên ở Phong Nguyệt Lâu thêm một ngày, y liền bị người khuyên giải, sớm đã phiền lòng không thôi, nhưng lệnh ân xá đã mở rồi, nếu tự mình thả tự do cho Thân Đồ Xuyên, không khỏi cảm thấy mất mắt, cho nên y mới để Quý Thính giúp mình giải quyết tình cảnh khó xử này, chính là đợi lâu như vậy, lại không đợi được Quý Thính hành động.
Quý Thính nghe vậy liền thở dài, cau mày đau khổ nói: "Hoàng Thượng, thần cũng muốn thay hắn chuộc thân, chính là..."
"Có khó khăn gì?" Quý Văn hỏi.
Quý Thính muốn nói lại thôi, nửa ngày sau mới lấy lòng nói: "Chuyện tới hiện giờ, thần cũng không sợ Hoàng Thượng chê cười, là thị phu thần không muốn Thân Đồ Xuyên vào cửa, cả ngày ầm ĩ với thần, thần sợ nếu cứ cố chấp đem Thân Đồ Xuyên về phủ, chỉ sợ sẽ khiến hắn không dưng phải chịu ấm ức, cho nên bất đắc dĩ chưa hành động."
"Mục Dự Chi dù gì cũng là một nho thương, một khóc hai nháo với ngươi?" Mục Dự Chi làm ăn rất lớn, Quý Văn từ sớm đã để mắt tới hắn ta, hoàn toàn không nhận ra được hắn qua những lời Quý Thính nói.
Quý Thính nghe vậy có chút xấu hổ: "Quả thật bên ngoài hắn nho nhã lễ độ...!Nếu không làm ra vẻ kiêu căng ngạo mạn, làm sao có thể được sủng ái nhiều năm như vậy."
Đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý của nàng, Quý Văn lần đầu tiên nghe được nội tình của hoàng tỷ, nhất thời không nói nên lời: "Một, chỉ là một thị phu mà thôi, cùng có thiếp thất như nam tử, ngươi quản không được?"
"Thần cũng muốn quản, nhưng hắn một khóc hai nháo, thần không nỡ." Quý Thính trông vô tội.
Khóe miệng Quý Văn giật giật: "Không phải ngươi chỉ thích Thân Đồ Xuyên, sao lại mềm lòng với những nam nhân khác?"
"Không phải Hoàng Thượng chỉ thích Trương quý phi, sao trong hậu cung còn có phi thần khác, lúc đó chẳng phải yêu thương mà có them, người nào cũng đều muốn đối xử công bằng?" Quý Thính hùng hồn nói lý lẽ.
Quý Văn giận tái mặt: "Làm càn."
"Là thần lỡ miệng." Quý Thính ngay lập tức tủm tỉm cười nhận lỗi.
Quý Văn thấy nàng thức thời, cũng không dạy dỗ nàng nữa, im lặng một lát mới nói: "Vì ngươi đã không muốn làm tổn thương tình cảm của mình với thị phu, không bằng chuộc thân cho Thân Đồ Xuyên, cho hắn ở bên ngoài."
"Không thể nào, không thể nào, Thân Đô Xuyên tướng mạo tuấn tú như vậy, để một mình hắn ở bên ngoài thần không yên tâm, không bằng ngày ngày đưa cho tú bà chút tiền, để nàng ta thay thần trông nom." Quý Thính nhanh chóng từ chối.
Quý Văn không vui: "Cứ như vậy, ngươi vừa muốn cả ngày chạy tới Phong Nguyệt Lâu, đường đường là trưởng công chúa, còn tới một chỗ hỗn tạp như vậy, còn ra thể thống gì nữa!"
Quý Thính đang trong tình thế khó xử, trầm mặc một lát sau hai mắt lập tức sáng lên: "Thần có một cách!"
"Cái gì?" Quý Văn lập tức hỏi.
Quý Thính trong mắt hiện lên đắc ý, hiển nhiên rất hài lòng với cách này, liếc nhìn xung quanh rồi chậm rãi nói: "Thần vừa nghĩ ra một ý, vừa không làm tổn thương tình cảm của thần với thị phu, có khả năng giúp Thân Đồ Xuyên chuộc thân, có thể nói là vẹn cả đôi đường."
"Ồ? Nói đi." Quý Văn nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia tò mò.
Quý Thính khẽ cười một tiếng, khóe môi cong lên: "Thần muốn tuyển phò mã, sau đó để Thân Đồ Xuyên thành phò mã đón vào trong phủ, như vậy mặc dù thị phu phản đối cũng không oán hận lên trên đầu thần.".


Bình luận

Truyện đang đọc