CỬ ĐẦU VỌNG MINH NGUYỆT


Kiếp trước, phủ Vĩnh An.
Thịnh Quốc khai lập, Ôn thị đăng cơ, Vĩnh An theo đó xuất hiện, trở thành tay sai đắc lực của mỗi một vị thiên tử.

Việc này đồng nghĩa nó đã tồn tại từ rất lâu, tính cả trên dưới toàn phủ cũng đến hơn trăm người.

Bầu không khí lúc nào cũng náo nhiệt sôi nổi, cho đến khi Bạch Hồng Y gả vào phủ làm chính thê, nhận ấn chủ mẫu, tiếp quản phủ Vĩnh An cùng Giang đại tướng quân.
Tính tình nàng không tốt, nói thẳng ra là xấu cực kì.

Dễ nổi nóng, cáu gắt, mạnh mẽ chẳng hề kiêng dè bất cứ ai; từ khi nàng tới, quy củ trong phủ Vĩnh An thắt chặt hơn bao giờ hết, thêm cả chuyện xung khắc với Giang Triết Viễn, không khí dần trở nên lạnh nhạt, yên tĩnh.
Giang Tô quanh quẩn bên mấy thứ nữ công, Giang Ninh tối mắt tối mũi với kiếm cung, mặc dù trong phủ có hài tử nhưng thật sự chưa từng có tiếng cười đùa vui vẻ.

Tới tận khi Ôn Tề Minh tới, cứ như một tiểu thái dương rực rỡ, xua đi hết khí lạnh âm u của nơi này, đem lại sinh lực cho phủ Vĩnh An.
Lần đầu tiên các thị nữ trong phủ nhìn thấy công tử của mình cười, Giang Ninh cười rất hồn nhiên, ngây thơ con trẻ, thật đúng với tuổi của hắn lúc bấy giờ.

Điều đó hoàn toàn dựa vào thái tử điện hạ Ôn Tề Minh.
Từ nhỏ, Giang đại tướng quân luôn chinh chiến trên sa trường, khi trở về lại lạnh lùng răn dạy; Bạch Hồng Y tuy yêu thương hết mực nhưng lại quá nghiêm khắc, hơn nữa tính cách của nàng khiến nàng không biết phải thể hiện tình yêu thế nào cho phải; Giang Tô cũng còn nhỏ, cho dù quan tâm nhưng chắc chắn sẽ thiếu sót, Giang Ninh cứ thế lớn lên trong hoàn cảnh ấy, kết quả, hắn cũng hiếm khi cười thật sự hạnh phúc.

“A Ninh! Ngươi mau nhảy xuống đây a!” Ôn Tề Minh mặc kệ thân phận thái tử của mình mà quẫy đạp trong hồ nước, dụ dỗ Giang Ninh nhảy xuống.
Giang Ninh nhíu mày, khuôn mặt búng ra sữa tỏ thái độ ghét bỏ: “Còn ra thể thống gì nữa.”
Ôn Tề Minh cười khì khì: “Vậy thì đến bao giờ ngươi mới biết bơi đây, muốn làm vịt cạn mãi sao?”
“Kệ ta, chỉ cần tránh xa nước là được rồi chứ gì.”
“Á!” Ôn Tề Minh tự nhiên kêu lên, mặt nhăn lại vì đau đớn, hoảng loạn vùng vẫy rồi từ từ chìm xuống.
Giang Ninh tái mặt, hắn kêu lớn gọi gia nhân nhưng không ai phản hồi.

Mắt thấy Ôn Tề Minh càng ngày càng chìm xuống sâu, mặt nước cũng dần tĩnh lặng, Giang Ninh bất chấp việc mình không biết bơi mà nhảy xuống.
Tóm lấy tay Ôn Tề Minh kéo lại ôm vào người, Giang Ninh cố hồi tưởng lại mấy lời hắn dạy mình cách nổi, gắng sức thực hiện để còn sống sót.

Chỉ là cố mấy thì cố, Giang Ninh nhích lên được chút rồi chìm xuống nhanh hơn, hắn cũng hết hơi, bắt đầu trách bản thân quá kém cỏi.

Biết vậy trước đó dù thế nào cũng phải học bơi cho bằng xong.
Ngay lúc này, Ôn Tề Minh bỗng nhiên cử động, kéo theo Giang Ninh, nhẹ nhàng ngoi lên trên mặt nước.

Hắn vòng tay ngang hông Giang Ninh, cố tình để người kia trồi lên cao hơn so với bản thân.
Giang Ninh sặc nước ho sù sụ, hai tay vẫn sống chết bám lấy vai Ôn Tề Minh.
“Ây da, có sao không? Có sao không?” Ôn Tề Minh vuốt sống lưng cho hắn.
“Tên hỗn đản!” Giang Ninh tức giận đánh một quyền lên vai Ôn Tề Minh, “Ngươi dám lừa ta!”
Ôn Tề Minh để yên cho Giang Ninh hung hăng trút giận, xốc người hắn đặt lên hành lang cạnh hồ, bản thân vẫn ngâm dưới nước.
Bây giờ một người ngồi trên bờ nhìn xuống, chân thả trong nước; một người vui vẻ từ bên dưới hồ nhìn lên.
“A Ninh nhà chúng ta tốt qua đi, rõ ràng không biết bơi mà còn nhảy xuống cứu.

Sao không gọi người?”
Giang Ninh lấy chân đá hắn, nhưng cũng không hề dùng sức, như gãi ngứa cho Ôn Tề Minh: “Gọi rồi nhưng không ai nghe!”
“Được rồi, đừng giận mà.” Ôn Tề Minh nhìn hắn chăm chú, nghiêm túc mà hứa: “Sau này cũng không cần phải nhảy xuống nữa, cũng chẳng phải học bơi, ta cứu ngươi.

Bất luận thế nào ta cũng cứu ngươi.”

“Vì sao?” Giang Ninh nhỏ hơn Ôn Tề Minh hai tuổi, lúc ấy vẫn còn ngây thơ đơn thuần.
“Vì hôm nay ngươi đã chẳng màng mạng sống cứu ta.”
Ôn Tề Minh nhìn hắn không chớp mắt, Giang Ninh chẳng hiểu mình vì sao lại ngại ngùng, quay đầu đi ngắm trời ngắm đất.
“Ồ, A Ninh nhà ta ngại rồi sao? Da mặt mỏng thế!”
“Ai nói ta ngại!” Giang Ninh hùng hổ muốn giơ chân lên đạp Ôn Tề Minh một cái nữa.
Ôn Tề Minh dạt ra xa, la lên: “Ngươi mà làm thế sẽ bị khép tội khi quân phạm thượng đấy!”
Nhìn người kia cười vui vẻ, cười đến độ đuôi mắt cũng cong cong, lúm đồng tiền trên má lộ rõ, Giang Ninh cũng bật cười theo.

Hắn quên luôn chuyện Ôn Tề Minh vừa đem chuyện sống chết ra trêu mình, quên luôn cả việc mình từ đầu tới cuối có bao nhiêu vô lễ với thái tử đương triều.

Giang Ninh chỉ nhớ Ôn Tề Minh hứa với hắn, sau này có ra sao thì người ấy cũng sẽ xuất hiện và cứu rỗi hắn.
“Phu nhân...” Chân Châu rụt rè gọi chủ tử của mình.
Bạch phu nhân đã đứng ở đó từ ban đầu, nàng chứng kiến hết tất cả.

Kể từ lúc Ôn Tề Minh giả vờ chuột rút và chìm xuống, Bạch Hồng Y liếc mắt đã nhận ra; song, nhi tử của nàng lại đơn thuần mà sợ hãi, không màng gì hết nhảy xuống.

Chân Châu, San Hô sợ Giang Ninh xảy ra chuyện, muốn xông ra nhưng tất cả đều bị Bạch phu nhân cản lại.

Nàng biết Ôn Tề Minh kia sẽ không để con nàng phải trải qua chuyện gì.
Ánh mắt của một người, căn bản không thể nói dối.

Nữ nhân Tây Vực mạnh mẽ phóng khoáng như cơn gió, nhưng cũng đồng thời rất nhạy bén trong chuyện tình duyên.

Đôi mắt của Ôn Tề Minh nhìn Giang Ninh giống y hệt nàng thuở thiếu thời luôn luôn dõi theo Giang đại tướng quân.
“Tây Vực chúng ta không phân biệt nam nữ, thế gian này luôn tôn thờ tình yêu nhưng chưa từng thực sự chấp nhận tình yêu.

Chí ít, A Ninh sẽ có một người thật sự yêu thương thay vì phải khổ sở cả đời giống như mẫu thân của nó.”
Tiếng hai người lại vang lên bên kia hồ.
“Giang Ninh, chạy chậm thôi!”
Trông không hề giống chủ tử, bọn họ càng như huynh đệ hơn.
Ánh trăng soi xuống phủ Vĩnh An, hoà lẫn cùng chén rượu nồng trên tay Bạch Hồng Y.

Đêm ấy, Giang Triết Viễn đã nhẫn nhịn nuốt xuống bát rượu giao bôi, nhưng vẫn muốn làm người dưng với nàng.
Có lẽ nàng đã sai từ đầu, không phải sai vì yêu người đó, mà là ích kỷ bắt ép người đó lấy mình.

Nhưng Bạch Hồng Y không hối hận, nàng có A Tô, A Ninh, vậy là đủ..


Bình luận

Truyện đang đọc