CỬ ĐẦU VỌNG MINH NGUYỆT


Cận chiến không xong, Mục công công ra lệnh Thống Lĩnh Quân sử dụng cụng tên.

Hàng loạt mũi tiên bay trên bầu trời, mang theo lửa cháy phừng phực, nhắm thẳng đến toàn bộ Vĩnh An.

Giang Triết Viễn kéo Bạch Hồng Y nấp sau cột lớn của phủ, nhưng sức nóng vẫn thúc giục họ: đã chẳng còn nhiều thời gian nữa rồi.
Nhân cơ hội chúng thay tên, Giang Triết Viễn lao ra, nhanh như cắt bắt đầu một màn chém giết.

Chinh chiến đã lâu, dù ông có già, xương cốt có mục thì đẳng cấp sẽ không bao giờ thay đổi.

Dù Giang Triết Viễn có là vị phu quân kém cỏi, có là vị phụ thân vô tình thì ông vẫn là, sẽ mãi là tướng quân vĩ đại nhất lịch sử Thịnh Quốc.
Nhưng mọi phản kháng của phủ Vĩnh An chẳng khác gì nỏ mạnh hết đà, châu chấu đá xe, trước thiên binh vạn mã, một mình Giang Triết Viễn chống không được.

Một mũi tên mang theo lửa đỏ cắm thẳng vào vai ông, Giang Triết Viễn chỉ khựng lại thoáng chốc rồi lại điên cuồng vung kiếm.

Nhưng cũng chính vì điên cuồng mà nhận thêm một tiễn nữa thẳng vào chân, vừa đâm thủng vừa thiêu đốt, đau thấu tận xương.

Bạch Hồng Y nhận ra tình hình không ổn, cố chạy tới bên người Giang Triết Viễn.
Mục công công cầm kiếm, từ từ tiến tới chỗ Giang đại tướng quân với ý đồ chặt đầu ông xuống.
“Phiền ngài đi trước chúng ta một bước rồi.”

Giang Triết Viễn không cam lòng, chật vật muốn kháng cự.

Bạch Hồng Y sống chết cản lại công kích từ Thống Lĩnh Quân nhưng chẳng làm sao có thể đột phá, thoát khỏi vòng vây.
‘Vút’
‘Phập’
Máu tươi bắn lên mặt Giang Triết Viễn, đáy mắt ông in lên hình ảnh Mục công công miệng trào huyết đỏ, đau đớn mà khuỵu xuống.

Hai mũi tên đồng thời bắn ra, giết ch.ết lão trong tức thì.

Toàn bộ sững sờ, nhanh chóng đi tìm hung thủ.
“Là chúng! Chúng giết Mục công công rồi!”
“Bọn phản loạn đáng chết! Giết chúng!”
Bạch Hồng Y ngỡ ngàng khi biết đó là do Chân Châu, San Hô bắn ra.
Chẳng phải hai người họ đang dẫn theo A Tô, A Ninh chạy thoát sao!?
“Các ngươi....!Các ngươi làm cái gì ở đây!!!”
Chân Châu lên cung, trong mắt chỉ có kiên định: “Công chúa, Chân Châu đã hoàn thành tốt nhiệm vụ người giao phó, mong người yên tâm.”
San Hô mỉm cười nhìn Bạch Hồng Y: “Công chúa, em là người của Tây Vực xa xôi, sẽ không có chuyện bỏ lại công chúa ở đây.

Tiên hoàng hậu đã căn dặn chúng em: có đi cùng đi, có chết cùng chết.”
Giang Triết Viễn được những người con sống sót đỡ vào bên trong phủ, Bạch Hồng Y đóng cửa chắc chắn, hít một hơi thật sâu rồi xoay người lại, trấn thủ tại đây.

Xa hơn nàng ba bước, dưới bậc thềm kia, Chân Châu, San Hô kiêu ngạo giương cung ngắm bắn, toàn thân phủ một tầng lệ khí dày đặc.
Bạch Hồng Y chĩa kiếm chỉ thẳng Thống Lĩnh Quân: “Tới! Ta xem rốt cuộc kẻ nào có thể bước qua xác ta!”
“Giết!”
Ba nữ nhân Tây Vực, thân cô thế cô chống đỡ lại hàng trăm mũi giáo cung tên vì một nơi họ đã sớm gắn bó trân trọng - phủ Vĩnh An.
Nghe tiếng đao kiếm ngoài kia, cách một cánh cửa mà Giang Triết Viễn vẫn như thấy toàn bộ khung cảnh.

Tiếng Bạch Hồng Y dõng dạc thách thức, tiếng nàng hết lần này tới lần khác ngã xuống rồi lại đứng lên.

Giang Triết Viễn cố rút mũi tên trên người ra nhưng không được, tay chân đã chẳng còn mấy sức lực.

Vết thương từ trận chiến trước vẫn còn chưa lành, nay nứt toác ra, nhiễm trùng đau đớn.

Ông loạng choạng đứng dậy vớ lấy kiếm, lê lết được hai bước lại đổ sập xuống.

“Mẹ nó...”
“Bạch Hồng Y....”
Bên ngoài, tiếng San Hô hét gào lên bi ai: “Chân Châu!”
Tận mắt nhìn thấy tỳ nữ thân cận một tiễn xuyên tim mà chết, Bạch Hồng Y siết chặt chuôi kiếm, lực đạo trên mỗi chiêu vung ra tăng thêm mãnh liệt.
San Hô sau đó cũng theo tỷ tỷ của mình rời đi, ngã xuống ngay bên thân xác Chân Châu, chết không nhắm mắt.

Bạch Hồng Y cường chống thân thể đã cạn kiệt, dần dần tựa vào cánh cửa kia, song, sống lưng nàng vẫn thẳng tắp.
Thống Lĩnh Quân không có ai là không âm thầm nuốt nước bọn kính phục nữ nhân ấy.

Nhị công chúa Tây Vực nổi danh thiên hạ nữ nhi anh hùng, bây giờ bọn họ mới tận mắt chứng kiến.

Họ biết chẳng bao lâu nữa người kia sẽ gục xuống, ai nấy đều không tiến lên, trầm mặc chờ đợi.
Bạch Hồng Y khẽ cười nhạo một tiếng.

Nhạo báng ai thì không rõ, có lẽ là số phận đi.

Nàng trượt xuống dọc theo cánh cửa, từ từ nhắm mắt.
Nàng chết rồi nhưng vẫn nhất quyết không để ai vào được gian phòng kia.

Ở đó có người mà nàng yêu nhất, cho dù hắn không yêu lại nàng, mãi mãi không hướng về nàng, cũng chưa từng cho nàng hy vọng.
Bên kia cánh cửa, Giang Triết Viễn cố đẩy ra nhưng dưới sức nặng của Bạch Hồng Y đang tựa vào, ông không mở được, thậm chí vì cố sức mà ho ra một bụm máu tươi.

Vào giây phút cuối cùng, Bạch Hồng Y khẽ thầm thì, vô tình lọt vào tai Giang Triết Viễn.
“Giang Vô, xin lỗi.”
Đầu óc Giang Triết Viễn trống rỗng.


Lần đầu tiên Bạch Hồng Y gọi tên của ông là lúc nàng bộc bạch tình yêu chớm nở trong lòng, nào ai ngờ được lần cuối cùng lại là lúc này.

Cả đời quen biết, duy độc hai lần gọi tên, cả hai đều ám ảnh Giang Triết Viễn đến tận cùng.
Ông lững thững bước về ghế gia chủ, nặng nề ngồi xuống.

Nhìn khắp căn phòng, nơi này đã từng rất náo nhiệt.
“Giang Nhã Y, Giang Minh Nguyệt, hai ngươi phải hảo hảo sống thật tốt, như vậy thì nương các ngươi mới yên lòng.”
Giang Ninh bật dậy thoát khỏi cơn ác mộng, mồ hôi đổ ướt như tắm, hắn thở không được, lại rất sợ hãi.

Nó quá chân thật, tựa như hắn đã từ từ trải qua hết thảy, chứng kiến từng người một chết đi.
Hắn loạng choạng xuống giường, hai chân vô lực khiến Giang Ninh ngã sõng soài trên nền gỗ, thành công làm cho vết thương bên sườn toác ra, máu thấm đỏ lớp băng vải nhanh chóng.
Người bên ngoài nghe thấy tiếng động liền vội vã chạy vào xem, thấy hắn lăn lê dưới đất thì tái cả mặt.
“Công tử! Người bị thương nặng lắm, đừng cố cử động nữa.” Nói rồi chạy lại đỡ Giang Ninh về lại giường.
Hai mắt hắn đỏ hoe, thô bạo túm lấy cổ áo người kia, chất vấn: “Vĩnh An phủ thế nào rồi? Mẫu thân ta đâu? Phụ thân ta đâu.”
Người kia lúng túng không biết vì sao công tử nhà mìnn tỉnh dậy từ cơn mê man lại thành thế này: “Vĩnh An vẫn ổn, phu nhân và lão gia vẫn ổn.

Không có chuyện gì xảy ra đâu ạ.”.


Bình luận

Truyện đang đọc