Lâm Du Dã không ngờ cô lại chủ động nói cho mình biết chuyện này, trái tim bỗng nảy lên, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh: “Sau đó thì sao?”
Nam Vận: “Sau đó thì không có sau đó nữa, hai người bọn em chỉ nói hai câu rồi ai đi đường nấy, nhưng em nghĩ những ngày sắp tới này cậu ta sẽ còn tìm em đấy.”
Lâm Du Dã cương quyết: “Không được gặp cậu ta!”
Nam Vận: “Em nhất định sẽ không chủ động gặp cậu ta, nhưng nếu cậu ta đến trường tìm em thì sao?”
Lâm Du Dã: “Vậy thì em có thể gọi điện thoại cho anh hoặc là đi cùng với Lâm Lang, dù sao em cũng không được phép gặp riêng cậu ta!”
“Ừ.” Nam Vận nói: “Em chỉ đang nói trước cho anh vì sợ khi đó anh sẽ hiểu lầm.”
Cái gì mà “Sợ khi đó anh sẽ hiểu lầm”?
Lâm Du Dã nghe vậy thì có chút không vui, lập tức cau mày: “Em đã quyết định gặp cậu ta rồi?”
Nam Vận ăn ngay nói thật: “Em không có, nhưng nếu như cậu ta đến trường tìm em, em cũng đâu thể trực tiếp đuổi người ta đi, mà cậu ta cũng chẳng dễ đuổi đi như thế.”
Lâm Du Dã giận mà không có chỗ phát tiết: “Em còn hiểu cậu ta đấy nhỉ?”
Nam Vận ngơ ngác nhìn anh: “Anh giận à?”
Mặt Lâm Du Dã không chút thay đổi: “Không có.”
Không có mới là lạ.
Trên mặt của ngài chỉ thiếu điều viết bốn chữ “mau tới dỗ anh” đấy.
Nam Vận hoàn toàn không tin những gì anh đang nói, cô giơ hai cánh tay trắng nõn nhỏ nhắn vòng qua cổ anh, nửa dỗ dành nửa làm nũng: “Đừng giận mà, em sợ anh giận nên mới nói với anh, nếu anh mà còn giận nữa thì sau này em không nói nữa đâu.”
Lâm Du Dã tái mặt: “Em dám.”
Nam Vận: “Vậy anh không được giận nữa.”
Lâm Du Dã vẻ mặt vô cảm nhìn cô chăm chú một hồi, cuối cùng chịu thua thở dài nói: “Được rồi, anh không giận nữa.”
Nam Vận thở phào nhẹ nhõm, nâng cằm hôn lên má anh cam đoan: “Đừng lo, em nhất định sẽ không hồng hạnh xuất tường* đâu!”
(*) Chỉ người con gái không chung thủy, ngoại tình với người khác dù đã có chồng.
Giọng nói Lâm Du Dã nhẹ nhàng từ tốn nhưng lại mang theo uy hiếp cực lớn: “Em dám thử một lần xem!”
Nam Vận mạnh dạn hỏi: “Nếu thật sự thì sao?”
Lâm Du Dã dửng dưng mà quyết tuyệt nói: “Vậy anh sẽ trói em lại, cả đời này cũng sẽ không thả em ra ngoài.”
Nam Vận: “Anh như vậy là bắt giữ người trái phép.”
Lâm Du Dã lạnh lùng hỏi lại: “Em có muốn thử xem sao không?”
Trong nháy mắt Nam Vận ỉu xìu, lắc đầu quầy quậy.
Lâm Du Dã: “Vậy em nên thành thật một chút.”
Nam Vận không phục: “Em làm gì mà không thành thật?” Cô thẳng thắn nói: “Nếu em mà không thành thật thì cũng đã không nói thẳng với anh chuyện em gặp Quý Mạch Thần, em hẳn là phải vừa vờ vịt công khai với anh vừa bí mật thông gian với Quý Mạch Thần mới đúng. Chân đạp hai cái giường, như vậy mới gọi là không thành thật.”
Đây thật sự là muốn ăn đòn rồi!
Ánh mắt Lâm Du Dã lạnh lùng nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, nghiêm mặt nhắc nhở: “Có phải em buồn ngủ rồi không?”
Cô gái nhỏ cuối cùng cũng ngoan ngoãn lại, lập tức chui vào trong chăn nhỏ giọng nói: “Buồn ngủ rồi.”
Lâm Du Dã: “Vậy thì ngủ ngay đi.”
“Vâng.” Nam Vận vẫn không nhắm mắt lại mà nhìn anh bằng ánh mắt sáng rực, giống như một đứa trẻ đang xin người lớn cho kẹo “Anh hôn em một cái đi.”
Lâm Du Dã bó tay toàn tập, anh cười bất lực rồi hơi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, dịu dàng nói: “Được rồi, em ngủ đi.”
Nam Vận: “Qua loa quá.”
Cô gái nhỏ càng lớn càng khó chiều.
Lâm Du Dã thở dài hỏi: “Vậy làm sao thì mới là không qua loa?”
Nam Vận: “Anh nên trao cho em một nụ hôn dài lãng mạn kiểu Pháp.”
Hôn xong mà còn kết thúc được à?
Lâm Du Dã im lặng một lúc: “Anh thấy em có vẻ không muốn ngủ nữa.”
Nam Vận cười: “Đùa anh chút thôi.” Cô nhẹ giọng hỏi: “Anh vẫn còn giận à?”
Lúc này Lâm Du Dã mới hiểu được mục đích của cô, buồn cười nói: “Không giận nữa.”
Nam Vận cuối cùng cũng yên tâm: “Em ngủ đây, ngủ ngon.” Nói xong cô liền ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
Lâm Du Dã đứng dậy tắt đèn, sau khi nằm trở lại trên giường lại ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng, hôn lên trán cô: “Ngủ đi, anh ôm em ngủ.”
Vòm ngực của anh luôn khiến cô cảm thấy an tâm.
Không mất bao lâu, Nam Vận chìm đã vào giấc ngủ, cô lặng lẽ thu mình trong vòng tay anh như một con cừu nhỏ.
Lâm Du Dã vẫn chưa ngủ được.
Anh vẫn không yên tâm về Quý Mạch Thần.
Chỉ có đàn ông mới hiểu rõ đàn ông, anh hiểu quá rõ Quý Mạch Thần trong lòng nghĩ gì.
Anh còn biết Nam Khải Thăng muốn kết thông gia với nhà họ Quý, muốn gả Nam Vận cho Quý Mạch Thần.
Nếu anh còn có thể trơ mắt nhìn chuyện này xảy ra thì anh nhất định không phải là Lục Dã.
Sau khi chắc chắn cô gái nhỏ đã ngủ say anh mới cẩn thận buông cô ra, từ trên giường ngồi dậy, anh lấy điện thoại trên đầu giường, lặng lẽ đi vào phòng khách.
…
Sáng thứ hai có tiết, Nam Vận đặt đồng hồ báo thức lúc bảy giờ, mỗi tội là đồng hồ báo thức cô đặt trước nay chưa bao giờ thành công gọi được cô dậy, nhưng lại có thể thành công đánh thức Lâm Du Dã.
Sau khi mở mắt thì chuyện đầu tiên Lâm Du Dã làm chính là tắt chuông báo thức, sau đó rời giường rửa mặt, làm đồ ăn sáng cho cô gái nhỏ.
Sau khi làm xong thì quay trở lại gọi cô dậy.
Tối hôm qua được ngủ sớm cho nên sáng nay lúc Nam Vận rời giường không chút khó khăn, Lâm Du Dã vừa gọi cô đã tỉnh, nhưng hôm nay cô không nhanh nhẹn như hằng ngày, lề mề chậm chạp mặc quần áo, lại lề mề đánh răng rửa mặt, cho tới khi cô làm xong tất cả thì cũng gần bảy giờ bốn mươi rồi.
Từ phòng vệ sinh đi ra, đầu tiên cô nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, một giây kế tiếp gương mặt đã hiện đầy vẻ kinh hoảng: “A, gần tám giờ rồi, em đi trước đây, không còn kịp thời gian để ăn nữa.”
Nói xong, cô vội vàng đi về phía tủ giày, đang định thay giày thì Lâm Du Dã đang ngồi ở bàn ăn đột nhiên mở miệng ôn tồn nói: “Chìa khóa xe anh cầm.”
Nam Vận: “…”
Hôm qua về nhà cô không trả lại chìa khóa xe cho anh nên vừa rồi mới tỏ ra vội vàng hoảng hốt như thế, cô định lấy cớ “sắp muộn giờ” để ‘đục nước béo cò’, lấy chìa khóa xe rồi chạy xe đến trường, nhưng không ngờ chưa xuất binh ra trận mà đã thua rồi.
Lâm Du Dã kiên định nói: “Quay lại ăn đi.”
Nam Vận hơi sốt ruột: “Nhưng em sắp muộn rồi.”
Lâm Du Dã: “Ai bảo vừa rồi em chậm chạp làm gì?”
Nam Vận đuối lý nhưng là lại sợ đến trễ nên cực lực khuyên can: “Tiết đầu là giờ của Phó trưởng khoa chúng em, rất hung dữ, nếu em mà đến muộn thì toang luôn đấy.”
Lâm Du Dã thở dài đứng lên khỏi băng ghế: “Chờ anh một chút.” Sau đó đi vào phòng bếp, lúc đi ra trên tay còn có một hộp sữa và một túi bánh mì.
Nam Vận thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu nịnh nọt: “Vẫn là anh Lâm đối xử với em tốt nhất, dịu dàng, ân cần, không so đo tính toán!”
Lâm Du Dã đem những thứ ấy bỏ vào cặp sách của cô, mệt mỏi trả lời: “Bớt nịnh hót, đừng giày vò anh là được.”
Nam Vận không phục, nhỏ giọng phản bác: “Em nào có giày vò anh đâu? Em chỉ đơn giản là muốn chạy xe đạp điện.”
Lúc này Lâm Du Dã cũng không ngăn cản cô nữa, bất đắc dĩ nói: “Muốn đi thì đi đi, nhưng nhớ chú ý an toàn.”
Nam Vận sửng sốt, có chút khó tin: “Thật sao?”
Lâm Du Dã gật đầu: “Ừ.” Sau đó anh lại nói: “Đêm nay anh phải tăng ca, chưa biết mấy giờ mới về, nếu như anh về trễ thì em cứ ngủ trước đi, không cần chờ anh.”
Hôm nay anh phải về nhà một chuyến.
Nam Vận ngây người nhìn anh ba giây, buồn buồn nói: “Thảo nào tự nhiên lại tốt bụng như vậy, thì ra muốn em để là ở nhà chăn đơn gối chiếc.”
Lâm Du Dã bị cô chọc cười: “Cái gì mà chăn đơn gối chiếc? Có phải anh không về đâu.”
“Ai mà biết được mấy giờ anh về.” Trong trí nhớ của Nam Vận, có một lần anh về nhà trễ nhất là ba giờ rưỡi sáng.
Lâm Du Dã véo nhẹ gò má của cô, dịu dàng cam đoan: “Ngày hôm nay anh sẽ cố gắng về sớm.”
Nam Vận gỡ tay anh ra, lại hỏi: “Hôm nay là thứ hai, có phải xe anh bọ giới hạn không?”
Nếu cô không nói thì anh cũng quên mất chuyện này: “Ừ.”
Nam Vận: “Vậy em không chạy xe nữa, anh lấy xe em đi đi.”
Cô gái nhỏ vẫn biết quan tâm anh. Lâm Du Dã đành thôi không gọi cho tài xế nữa: “Được.”
Sau khi rời nhà, Lâm Du Dã lấy xe đạp điện chở cô đến trường trước, sau đó mới đến công ty.
Anh đi xe đạp điện đến công ty cũng không phải lần một lần hai, nhân viên của Trí Vũ từ lâu cũng đã quen với hình ảnh chủ tịch giản dị không phô trương như thế.
Ngay lúc anh chuẩn bị đi đến cửa công ty, một chiếc Bentley màu đen đột nhiên vượt lên từ phía sau rồi dừng lại trước mặt anh cách hai ba mét.
Đến khi nhìn thấy biển số chiếc Bentley, Lâm Du Dã hơi kinh ngạc, lập tức dừng lại bên cạnh chiếc xe.
Cửa sổ sau phía bên phải xe từ từ hạ xuống, một người đàn ông trung niên mặc âu phục chỉnh tề ngồi trong xe, nghiêng đầu nhìn Lâm Du Dã dừng bên cạnh, đôi mày chững chạc tuấn tú đầy vẻ ghét bỏ.
Lâm Du Dã lên tiếng gọi: “Ba.”
Lục Dung Tinh ngẩng đầu nhìn con trai, càng nhìn thì vẻ mặt càng thêm ghét bỏ, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi khẽ hỏi: “Chiếc xe mui trần hai bánh này có đi tốt không?”
“…”
Lục Dã bất đắc dĩ thở dài hỏi: “Sao ba lại tới đây?”
Lục Dung Tinh: “Nửa đêm qua không phải anh gọi điện cho ba nói hôm nay có chuyện rất quan trọng cần bàn với ba sao?”
Lục Dã: “Không phải hôm qua con nói tối nay con sẽ về nhà sao?”
Lục Dung Tinh khí thế hùng hồn: “Vậy là ba phải sắp xếp thời gian của mình theo thời gian của anh hả? Thế anh là con tôi hay tôi là con anh?”
“….”
Lục Dã thở dài lần nữa: “Cũng không thể đứng ở đây nói chuyện chứ?”
Lục Dung Tinh: “Anh tưởng ba đỗ xe ở đây để nói chuyện với anh à? Không phải, chính là vì muốn làm nhục anh.” Nói xong, ông lập tức quay đầu thúc giục tài xế: “Đi! Đi! Đi mau! Cách xa tên ngốc đang đi chiếc xe đạp điện màu hồng này một chút, tôi sợ cậu ta ăn vạ!”
Một giây tiếp theo, cửa sổ của chiếc Bentley đóng lại không thương tiếc, sau đó chiếc xe lao đi.
Lục Dã: “…”
Đến khi anh vào văn phòng, ba anh đã ở đây đợi anh từ trước.
Lục Dã vừa đẩy cửa phòng làm việc ra thi đã thấy ba mình đang bắt chéo hai chân, lưng tựa vào trên ghế sô pha, trên tay cầm một tách trà bằng sứ, ung dung ngạo nghễ như bố đời.
Nhìn sơ qua là biết, khi còn trẻ cũng nổi loạn lắm.
Chén trà vẫn còn bốc hơi nóng, Lục Dung Tinh nhẹ nhàng mà thổi thổi lá trà nổi trên mặt nước, nhấp một ngụm trà cho nhuận họng rồi mới hỏi: “Có chuyện gì?”
Lục Dã ngồi ở một góc bàn, đôi chân dài hơi gập lại, nghiêm túc nhìn ba mình: “Con muốn kết hôn.”
Lục Dung Tinh: “Tháng trước không phải con hào hùng nói năm sau mới kết hôn sao?”
Lục Dã đi thẳng vào vấn đề: “Cho nên ba phải đến nhà họ Nam cầu hôn càng sớm càng tốt.”
Lục Dung Tinh sặc trà nơi cổ họng, sau khi ho mấy lần mới đỡ hơn, biểu cảm trên mặt như nuốt phải ruồi nhìn thằng con: “Hôm trước anh đã làm gì trong buổi đấu giá mà trong lòng còn không rõ sao? Bây giờ Nam Khải Thăng đã thành trò cười của cả cái giới này rồi.”
Sắc mặt Lục Dã không thay đổi nói: “Con biết.”
Lục Dung Tinh: “Cmn, đã biết mà anh còn dám để ba đi cầu hôn cho anh? Ngày hôm qua làm nhục cả gia đình người ta trước mặt bao nhiêu người, còn phong sát con gái út nhà người ta, đến hôm nay anh lại đòi cưới con gái lớn nhà người ta, anh có biết hành động này được gọi là gì không? Là ỷ thế hiếp người, ngang ngược hoành hành, táng tận lương tâm, anh có thể làm chuyện gì giống người chút được không!!!!”
Lục Dã không để ý: “Không thì làm sao?”
Lục Dung Tinh nói thẳng: “Ba đi qua cầu hôn không thành vấn đề, nhưng ba cảm thấy Nam Khải Thăng tám phần mười sẽ không đồng ý, không, phải là mười phần mười sẽ không đồng ý.”
Lục Dã khinh thường: “Con và A Vận kết hôn cũng không cần hỏi ý kiến của ông ta.”
Lục Dung Tinh: “Vậy anh bảo ba đi hỏi cái rắm à.”
Lục Dã: “Trình tự cần có dù sao cũng vẫn phải có chứ? Con không thể để cho cô ấy phải chịu tủi thân mà lấy con, con muốn được quang minh chính đại cưới cô ấy.”
Lục Dung Tinh giờ mới hiểu được dụng ý của con trai — muốn kết hôn có cưới hỏi đàng hoàng nên những gì cần đều phải có, nhất định không để ai độc mồm độc miệng, không để con gái người ta phải chịu tủi thân.
Ông cũng cảm thấy cách làm của con trai là đúng, khẽ gật đầu một cái lại hỏi: “Vậy anh tính khi nào mới nói thật với con bé?”
Lục Dã đã nghĩ xong: “Khi cầu hôn.”
Lục Dung Tinh cười nhạt: “Đầu tiên là cho một viên kẹo, rồi mới đưa mặt đến chịu đòn. Sao, anh tưởng là người ta ăn kẹo rồi sẽ đánh anh nhẹ tay hơn à?”
Lục Dã: “Dù sao cũng tốt hơn là bị đánh trực tiếp, đúng không?”
“Ờ, nghe anh nói cũng không có chỗ nào sai.” Lục Dung Tinh nói: “Nếu lúc đó anh thành người vô gia cư, nể tình anh là con ba, ba sẽ cân nhắc chứa chấp anh mấy ngày.”
Lục Dã: “…”
Lục Dung Tinh lại nhấp một ngụm trà, đồng ý chuyện đến nhà họ Nam cầu hôn: “Ba sẽ dành chút thời gian đến thăm hỏi nhà họ Nam, thăm dò xem thái độ của Nam Khải Thăng thế nào.” Sau đó ông lại trịnh trọng hỏi một câu: “Anh chắc chắn đời này chính là cô gái ấy, không thay đổi đúng không? Đừng có để ba anh dùng cái mặt già này đi hỏi cưới cho rồi cuối cùng lại đổi người đấy, ba anh cũng chẳng biết phải giấu cái mặt già này đi đâu đâu.”
Lục Dã nói chắc như đinh đóng cột: “Kiếp sau cũng không thay đổi.”
…
Lúc Nam Vận chạy vào lớp đã là 7 giờ 59 phút, 1 phút nữa thôi là muộn rồi.
Lâm Lang vẫn như mọi khi giữ chỗ giúp cô, lúc cái mông của cô vừa đặt xuống ghế thì tiếng chuông vang lên.
Ngay sau đó Phó trưởng khoa bắt đầu điểm danh.
Liên tiếp hai tiết buổi sáng đều là môn của Phó trưởng khoa, bắt đầu từ tám giờ mãi đến mười một giờ rưỡi mới kết thúc.
Mặc dù tính Phó trưởng khoa hơi quái gở, nhưng ông có một ưu điểm vô cùng lớn: Không dạy quá giờ. Chuông tan học vừa vang lên thì ông liền mang theo giáo án rời khỏi.
Ông vừa bước chân ra khỏi phòng, Lâm Lang đã đứng bật dậy khỏi ghế, vội vã vén tóc lại sau tai, chỉnh trang lại quần áo, sau đó vẻ mặt thành thật nghiêm túc nhìn Nam Vận: “Bây giờ trông mình thế nào?”
Đầu tháng trước, trong lễ chào đón tân sinh viên, Lâm Lang và cùng Nam Vận đều tham gia làm tình nguyện viên, hôm ấy Lâm Lang gặp một nam sinh của khoa vật lý.
Nam sinh tên là Chu Thần, học cùng khóa với bọn họ, trắng trẻo, sạch sẽ, tính tình rất từ tốn lễ độ, rất hợp với tính cách nhiệt tình của Lâm Lang.
Hai người mập mờ hơn một tháng, dạo này cuối cùng cũng có chiều hướng đi tới quan hệ yêu đương, hôm nay hẹn nhau ăn cơm buổi trưa, chính là buổi hẹn hò đầu tiên.
Lâm Lang căng thẳng hồi hộp.
Nam Vận quả quyết cổ vũ cho chị em mình: “Mình thấy cậu cực kỳ xinh đẹp!”
Lâm Lang hít sâu một hơi: “Được, mình tin cậu.”
Nam Vận: “Tự tin lên! Cậu nhất định có thể bắt được cậu ta!”
Lâm Lang giơ tay làm dấu OK, sau đó tự động viên bản thân: “Mình làm được, mình nhất định làm được”. Nói xong, cô ấy đeo ba lô nhỏ của mình lên, ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi.
Nam Vận nhìn bóng lưng của cô ấy cổ vũ: “Cố lên!”
Lâm Lang đưa lưng về phía cô, lại giơ dấu OK.
Nam Vận nở nụ cười, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Lâm Lang vừa đi nên trưa nay sẽ không có ai cùng ăn cơm với cô, cô chuẩn bị đến siêu thị dưới ký túc xá mua một cái bánh hamburger mang về phòng ký túc ăn.
Khoa Mỹ thuật nằm ở góc đông bắc của Đại học Tây Phụ, ký túc xá ở ở phía tây nam, nếu chỉ đi bộ thì hai mươi phút cũng chưa tới. Cho nên mỗi lần trước khi lên lớp và sau khi tan học, trên con đường trong trường học đều có không ít xe điện qua lại.
Sáng nay lúc ra cửa Nam Vận đã nhường xe đạp điện cho Dã Tử, xe đạp vẫn còn ở trong nhà để xe dưới lầu, cho nên bây giờ cô chỉ có thể quay lại ký túc xá.
Buổi trưa trong khuôn viên trường rất sôi động, cảnh tượng tươi đẹp sống động, khắp nơi tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Nam Vận đang đi về phía tây thì có một chiếc Ferrari mui trần màu đen từ từ lái đến bên cạnh cô, đầu tiên là cô sửng sốt, sau đó quay đầu thì nhìn thấy là Quý Mạch Thần.
Cánh tay trái của Quý Mạch Thần khoác lên cửa xe, một tay cầm lái, đôi mắt chất chứa ý cười, cà lơ phất phơ: “Mỹ nữ, đi đâu đây, có muốn đi nhờ xe không?”