CỨ VẬY MÀ YÊU EM

Chờ đến khi Từ Lâm Ngôn và Lâm Lang quay lại, Nam Vận và Lý Tây Ninh dẫn Từ Tiểu Nữu về cho chú của cô bé, sau đó rời khỏi trung tâm giáo dục sớm.

Lúc rời đi, Nam Vận còn nhìn Lâm Lang với một ánh mắt đầy ẩn ý. Lâm Lang giả vờ như không nhìn thấy, bình tĩnh xoa xoa chóp mũi.

Sau đó hai người phụ nữ mang thai cùng nhau đến trung tâm mua sắm gần đó, bắt đầu bật chế độ dạo phố của hội chị em – mua sắm và buôn chuyện.

Phải nói thể chất của hai người cũng tốt, bụng lớn mà còn có thể vừa đi dạo vừa nói chuyện, đi dạo mệt thì đi ăn trưa, cơm nước xong lại tiếp tục đi dạo.

Gần ba giờ chiều thì cuối cùng hai người cũng đã dạo xong, sau đó Nam Vận gọi cho Dã Tử, không bao lâu sau thì Lục Dã lái xe đến đón bọn cô.

Lục Dã đưa em dâu về trước rồi mới đưa vợ anh về nhà.

Trên đường về, Nam Vận không nhịn được nhiều chuyện líu ríu kể về những chuyện hóng được hôm nay, cuối cùng đưa ra kết luận: “Lâm Lang và Từ Nhị chắc chắn có gì đó!”

Lục Dã phản đối trả lời dứt khoát: “Chắc chắn là không thể.”

Nam Vận không phục: “Sao anh biết?”

Lục Dã cực kỳ tự tin: “Trứng Cuộn chắc chắn không thích Từ Nhị.”

“…”

Em hiểu tâm trạng của anh trai là anh, anh em gái anh rõ là thích thật.

Nam Vận cũng không muốn đả kích chồng cô, nhưng giúp anh nhận ra sự thật là điều cần thiết, ít nhất cũng giúp anh chuẩn bị tâm lý: “Hai người bọn họ bây giờ còn chưa quen nhau là vì cả hai đang ở trong giai đoạn mập mờ, chỉ cần một trong hai chọc thủng tấm màn ngăn cách này thì chuyện này rõ như ban ngày thôi.”

Lục Dã vẫn không bị thuyết phục, giữ nguyên quan điểm: “Trứng Cuộn chắc chắn không thích Từ Nhị.”

Nam Vận bất lực: “Trứng Cuộn cũng đã hai mươi hai tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa, cô ấy có thích ai thì anh cũng không quản được.”

Lục Dã không nói gì, nhưng chắc chắn là anh có chút khó chịu, đã có thể hiểu được cảm nhận của Bạch Tinh Phạn và Bạch Tinh Lan.

Nam Vận không nhịn được cười cúi đầu nhìn cái bụng nhỏ nhô lên của cô, vừa cười vừa nói: “Bé cưng, ba con ăn phải hoàng liên rồi, có nỗi khổ mà không nói ra được.”

Lục Dã: “…”

Nam Vận không chọc chồng cô nữa, cũng không nói về Lâm Lang và Từ Nhị nữa, chuyển chủ đề: “Mấy ngày trước lúc Tây Ninh đi khám thai bác sĩ có lỡ miệng nói hình như là con trai, hay là khi nào chúng ta cũng tìm ai hỏi thử giới tính của con nha!” Sau đó cô báo trước cho chồng: “Em có linh cảm là con trai.”

Cô cứ tưởng chồng cô sẽ phản bác lại linh cảm của cô nhưng ai biết Lục Dã lại khẽ thở dài: “Con trai thì con trai! Con trai cũng tốt.”

Mặc dù là anh muốn có con gái nhưng cũng không muốn tạo áp lực cho cô.

Mang thai mười tháng không dễ dàng, anh cũng không có tư cách đòi hỏi quá nhiều, chỉ cần cô sinh con cho anh, anh vẫn sẽ yêu thương từ tận đáy lòng.

Hơn nữa cho dù là con trai hay con gái thì đều máu thịt của cả hai, chẳng cớ gì mà anh lại không thương yêu.

Nam Vận hơi kinh ngạc: “Sao bây giờ anh lại nghĩ thoáng thế?”

Lục Dã trả lời nghiêm túc: “Chỉ cần là do em sinh anh đều thích.”

Trong lòng Nam Vận ấm áp, cong môi cười, lại cúi đầu nhìn bụng của mình, nhẹ nhàng nói: “Bé cưng, con nghe chưa? Ba rất yêu mẹ con mình, cho nên con phải ra đời thuận lợi để cho ba con an tâm nhé.”

Lúc về đến nhà mới chỉ hơn bốn giờ.

Nam Vận không ngủ trưa, lại còn đi dạo phố cả ngày nên vừa về đến nhà đã thấy mệt rã rời, lúc đổi dép cô cứ ngáp liên tục.

Lục Dã thấy thế nói: “Mệt thì đi ngủ đi, lát ăn cơm anh gọi em.”

Nam Vận đổi dép xong lại đứng yên không nhúc nhích, quấn quýt như đứa trẻ: “Em muốn anh ngủ với em.”

Lục Dã cười bất đắc dĩ. mặc dù là bây giờ anh không buồn ngủ nhưng cũng ngoan ngoãn làm theo: “Được rồi.”

Nam Vận hài lòng mãn ý.

Sau khi vào phòng ngủ, hai người thay đồ ngủ, nằm thẳng cẳng trên giường.

Bốn giờ chiều sắc trời vẫn còn sáng, nhưng rèm cửa sổ không mở, vải dày che sáng khá tốt, ánh sáng trong phòng mờ mờ cực kỳ thích hợp để ngủ.

Lục Dã ôm cô vào lòng dỗ cô ngủ, vốn định đợi cô ngủ rồi anh sẽ đi làm cơm, ai ngờ cô lại không buồn ngủ, còn bắt đầu chọc anh.

Nam Vận co mình trong vòng tay người đàn ông của cô, ánh mắt sáng rực nhìn anh, lâu lâu lại nâng cằm lên hôn mặt anh một cái, sau đó lại dang tay ôm lấy cổ anh in dấu son lên môi anh, không chủ động hôn mà chỉ nhẹ nhàng liếm đôi môi anh như con mèo nhỏ không chút đứng đắn.

Cũng đã mấy tháng chưa làm, lửa trong người Lục Dã lập tức bị cô đốt cháy, nhưng anh cũng biết hiện tại không được, kìm nén sự bồn chồn, anh kéo tay của cô ra tránh né nụ hôn, nghiêm túc nói: “Yên nào!”

Nam Vận vẫn không chịu yên phận, lại đưa tay vói vào trong áo ngủ của anh.

Đôi bàn tay nhỏ nhắn thanh tú, mềm mại không xương chạm vào đâu cũng như lửa nóng.

Toàn thân Lục Dã căng cứng, hô hấp bắt đầu nặng dần, cắn răng kéo tay cô khỏi áo, cảnh cáo lần nữa: “Yên nào!”

Nam Vận bĩu môi bất mãn nhìn anh.

Lục Dã thở dài: “Em đang mang thai.”

“Phụ nữ có thai cũng có nhu cầu mà.” Nam Vận mạnh miệng: “Cũng đã bốn tháng rồi, bác sĩ nói đủ ba tháng là được rồi.”

Về mặt lý thuyết thì nói là có thể, nhưng Lục Dã không dám làm như thế, anh sợ mình không khống chế được.

Cô gái của anh là báu vật thế gian, thật ra anh cũng không có cách nào cự lại cám dỗ của cô, trước đây mỗi lần làm anh đều mất kiểm soát, lí trí hoàn toàn sụp đổ, chỉ muốn cô đến phát điên, lần nào cũng làm đến khi cô kiệt sức.

Bây giờ cô đang mang thai, anh chắc chắn không thể cứ giống như trước đây không kiêng cử gì, nhưng không dám chắc mình có thể kiềm chế được, dù sau anh cũng đã nhịn hơn mấy tháng rồi.

“Nợ trước.” Anh khàn giọng trấn an: “Đợi sau khi em sinh con xong anh sẽ trả đầy đủ cho em.”

Nam Vận không chịu: “Nhưng mà bây giờ em muốn.”

Lục Dã hôn một cái lên trán cô, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Ngoan, nghe lời.”

Nam Vận thất vọng thở dài, mất hứng chui vào chăn hờn dỗi xoay mình đưa lưng về phía anh.

Lục Dã đành ôm cô từ phía sau, đặt tay phải lên bụng nhỏ hơi nhô của cô tiếp tục dỗ dành: “Ráng nhịn mấy tháng nữa cho con sinh ra là được.”

Nam Vận: “Chờ con sinh ra cũng phải mấy tháng nữa.”

Lục Dã hỏi lại: “Vậy làm sao bây giờ? Mặc kệ con sao?”

Nam Vận: “Em không có nói là mặc kệ con, anh nhẹ nhàng một chút không phải là được à, chúng ta chỉ làm một lần.”

Lục Dã: “Sau đó thì sao? Em mặc kệ anh à?”

Nhẹ nhàng một lần có thể thỏa mãn được cô nhưng không thể thỏa mãn anh, cảm giác lướt qua chỉ càng làm anh phát cuồng.

Vừa rồi Nam Vận không suy nghĩ điều ấy, chỉ muốn thỏa mãn bản thân nên có chút chột dạ, cô không ồn ào nữa ngoan ngoãn trả lời: “Thôi vậy.”

Lục Dã hôn tai cô: “Ngoan quá.”

Nam Vận không phục: “Sao cứ như anh đang dỗ đứa trẻ ba tuổi thế?”

Lục Dã cười hỏi: “Em không phải hả?”

Nam Vận: “Đáng ghét.”

Lục Dã dịu dàng nói: “Ngủ đi, anh ôm em ngủ.”

“Vâng.” Ngoài miệng đáp ứng nhưng Nam Vận lại không nhắm mắt, nằm trong lòng ngực anh trở mình, nhìn thẳng anh nghiêm trang hỏi: “Anh có yêu em không?”

Sau khi cô mang thai thì càng quấn anh, nhưng ngoài việc cưng chiều yêu thương thì anh còn làm gì được?

Lục Dã buồn cười, kiên quyết trả lời: “Yêu, cực kỳ yêu, chỉ yêu mình em!”

Nam Vận cười ranh mãnh: “Em không thương anh, em chỉ thương bé cưng.”

Lục Dã im lặng đưa tay vòng xuống nách cô nhẹ gãi gãi.

“Ha ha ha ha ha!” Nam Vận sợ nhất là ngứa, cô vừa cười khúc khích vừa co người lại trốn nhưng vẫn không tránh được, vừa vội vừa tức: “Đáng ghét!”

Lục Dã vẫn không buông tha cô, cười hỏi: “Nói lại lần nữa, có yêu anh không?”

Nam Vận quýnh lên: “Yêu! Yêu! Yêu!”

Cuối cùng Lục Dã cũng dừng hình phạt, nhướng mày nhìn cô: “Sau này còn dám nữa không?”

Nam Vận tức giận nhưng không dám phản kháng, dù sao thì thực lực của địch và ta chênh lệch quá lớn, cô hoàn toàn không thể phản kháng được, chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời: “Không dám…”

Lục Dã: “Bây giờ đi ngủ được chưa?”

Được rồi.

Sau khi bị trừng phạt, cuối cùng Nam Vận cũng yên phận nhắm mắt nghe lời như đứa trẻ.

Lục Dã thở phào một cái, hôn nhẹ lên trán cô: “Ngủ đi, anh sẽ vẫn ở cạnh em.”

Giọng của Lục Dã nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Bên em đến khi trời cùng đất tận.

Bình luận

Truyện đang đọc