CỨ VẬY MÀ YÊU EM

Không, anh không điên, là em điên rồi.

Lâm Lang không ngờ anh chẳng có chút phản ứng nào, ít nhất anh cũng nên hỏi cô tại sao chứ? Nhưng anh không thèm hỏi câu nào.

Từ Lâm Phong cứu anh ra từ trong chiếc xe méo mó bị xe tải đâm phải, nhưng lại không thể cứu được Từ Nhất Dạ.

Từ Lâm Phong là anh ruột anh, nhưng không cùng một mẹ, bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ.

Cô có phản ứng gì quá mức, mà chỉ bình tĩnh nhìn Từ Lâm Ngôn, giọng điệu hờ hững đến mức ngay cả chính cô cũng không dám tin: “Sau này đừng liên lạc nữa.”Anh chỉ ghét anh ta chứ không muốn anh ta chết.Mặc dù câu trả lời của Từ Lâm Ngôn nằm trong dự đoán của Lâm Lang, nhưng vẫn khiến tim cô đau đớn như bị kim đâm.

Mẹ anh tên là Hà Nhu, là tiểu tam thượng vị, thay thế mẹ của Từ Lâm Phòng trở thành Từ phu nhân danh xứng kỳ thực, nhưng mà bà ta không biết đủ, còn muốn chiếm lấy toàn bộ gia sản, muốn diệt trừ Từ Lâm Phong.

Lâm Lang không ngờ anh chẳng có chút phản ứng nào, ít nhất anh cũng nên hỏi cô tại sao chứ? Nhưng anh không thèm hỏi câu nào.

Mặt Từ Lâm Ngôn không đổi sắc: “Không có.”

Mẹ anh Hà Nhu lại một lòng muốn Từ Lâm Phong chết.Song bị đâm một nhát cũng tốt, ít nhất có thể làm cô triệt để tỉnh ngộ — loại đàn ông như Từ Lâm Ngôn, sẽ không khom lưng vì bất cứ người phụ nữ nào, cô không nên nằm mơ giữa ban ngày.

*

Từ thời Từ Lâm Phong còn là thiếu niên, mẹ anh đã không ngừng hãm hại Từ Lâm Phong, mặc dù hồi nhỏ anh khá ghét Từ Lâm Phong, nhưng chưa bao giờ muốn anh ta chết, lúc anh vô tình phát hiện ra âm mưu của mẹ, anh đã cãi nhau to với bà ta, hai mẹ con còn suýt nữa thì đánh nhau.

Anh từng có một người em gái, tên là Từ Nhất Dạ, chết trong một vụ tai nạn giao thông vài năm trước.

Mỗi tháng, anh đều đến thăm bà ta vài lần.Cô có phản ứng gì quá mức, mà chỉ bình tĩnh nhìn Từ Lâm Ngôn, giọng điệu hờ hững đến mức ngay cả chính cô cũng không dám tin: “Sau này đừng liên lạc nữa.”

Thế nhưng vô dụng.

“Ồ.”

Lâm Lang lại cảm thấy mình là một con ngốc thêm lần nữa, đẩy mạnh cửa xe ra, xuống xe mà không thèm ngoảnh đầu, nhưng lại không cam tâm, có lẽ là lòng tự tôn gây rối, cũng có lẽ là xuất phát từ sự bực tức với Từ Lâm Ngôn, thời điểm đóng cửa xe lại, cô nói với anh một câu: “Em có người yêu rồi, sợ bạn trai em hiểu lầm.”

Song bị đâm một nhát cũng tốt, ít nhất có thể làm cô triệt để tỉnh ngộ — loại đàn ông như Từ Lâm Ngôn, sẽ không khom lưng vì bất cứ người phụ nữ nào, cô không nên nằm mơ giữa ban ngày.Từ Lâm Ngôn còn tưởng cô đang đùa, cũng không để lời nói của cô trong lòng, không chút để ý đáp: “Được.”

Mặc dù Từ Lâm Ngôn cũng hận bà ta, nhưng dù sao bà ta cũng là mẹ ruột của anh, nên anh không thể đối xử với bà ta như một món đồ bỏ đi không ai cần.

Từ Lâm Ngôn: “Rảnh!”Từ Lâm Ngôn còn tưởng cô đang đùa, cũng không để lời nói của cô trong lòng, không chút để ý đáp: “Được.”Lâm Lang không ngờ anh chẳng có chút phản ứng nào, ít nhất anh cũng nên hỏi cô tại sao chứ? Nhưng anh không thèm hỏi câu nào.

Nhưng cái gọi là nhân quả đến rất nhanh, bà ta chưa hại chết được Từ Lâm Phong, ngược lại còn hại chết con gái ruột của mình.

Mặc dù câu trả lời của Từ Lâm Ngôn nằm trong dự đoán của Lâm Lang, nhưng vẫn khiến tim cô đau đớn như bị kim đâm.

Dù anh không vừa mắt cái tên Bức Vương này, luôn muốn khiến anh ta khó chịu, nhưng anh không thể không thừa nhận, anh vẫn coi anh ta là anh trai.

Lần đến thăm này không có trong kế hoạch, là anh bỗng dưng muốn đến.Hà Nhu đang yên lặng ngồi trên ghế, tóc được búi cao, làn da trắng nõn, lông mày như hoạ — lúc không lên cơn, bà ta vẫn là một người phụ nữ mỹ lệ cao nhã.Xem ra, là thực sự không để ý gì đến cô.

Mặc dù Từ Lâm Ngôn cũng hận bà ta, nhưng dù sao bà ta cũng là mẹ ruột của anh, nên anh không thể đối xử với bà ta như một món đồ bỏ đi không ai cần.

Không, anh không điên, là em điên rồi.Lâm Lang lại cảm thấy mình là một con ngốc thêm lần nữa, đẩy mạnh cửa xe ra, xuống xe mà không thèm ngoảnh đầu, nhưng lại không cam tâm, có lẽ là lòng tự tôn gây rối, cũng có lẽ là xuất phát từ sự bực tức với Từ Lâm Ngôn, thời điểm đóng cửa xe lại, cô nói với anh một câu: “Em có người yêu rồi, sợ bạn trai em hiểu lầm.”

Hai người họ có quan hệ gì?

Từ Lâm Ngôn đi qua, ngồi xuống cạnh bà ta.

Cô có phản ứng gì quá mức, mà chỉ bình tĩnh nhìn Từ Lâm Ngôn, giọng điệu hờ hững đến mức ngay cả chính cô cũng không dám tin: “Sau này đừng liên lạc nữa.”Nhưng mà, thỉnh thoảng bà ta cũng có lúc không lên cơn — những lúc như thế mới là giây phút bà ta tỉnh táo nhất.Từ Lâm Ngôn: “Rảnh!”Dứt lời, đóng cửa xe rầm một tiếng, xoay người rời đi.

Nhà họ Từ chẳng có ai để ý đến một người đàn bà bị bỏ cả, còn là một kẻ điên hại chết con gái mình, bà ta cứ như bị vứt vào thùng rác, bị vứt bỏ tại bệnh viện tâm thần.

“Sao tự dưng con lại đến đây?” Hà Nhu hỏi anh.Từ Lâm Ngôn ngẩn ra, như bị tiếng đóng cửa xe quá lớn mà ngây người, trong lòng còn có vài phần hoảng loạn không nói lên lời.

Sau này mẹ anh bị điên, ba anh ly hôn với bà ta, sau đó thì bà ta bị đưa vào đây.

Anh từng có một người em gái, tên là Từ Nhất Dạ, chết trong một vụ tai nạn giao thông vài năm trước.Cô có người yêu rồi? 

Mẹ anh Hà Nhu lại một lòng muốn Từ Lâm Phong chết.

Dứt lời, đóng cửa xe rầm một tiếng, xoay người rời đi.Người đàn bà này trước khi điên thì tham lam ích kỷ, tâm địa độc ác, sau khi điên rồi thì vẫn bị cái chấp niệm trong lòng kia làm mờ mắt, ngày nào cũng gào thét muốn giết anh trai anh Từ Lâm Phong.Chuyện từ khi nào?

Từ Lâm Phong cứu anh ra từ trong chiếc xe méo mó bị xe tải đâm phải, nhưng lại không thể cứu được Từ Nhất Dạ.

Cô có người yêu rồi? 

Tại sao cô không nói với anh?

Đúng là Nhị thiếu gia nhà họ Từ, đi qua vạn bụi hoa, không dính một phiến lá, không cô gái nào nắm được tim anh.

Hà Nhu nhìn chăm chú con trai một lúc: “Con có tâm sự?”

Anh kháng cự tình yêu, sợ hãi hôn nhân. Tình yêu và hôn nhân đối với anh chẳng khác nào tai hoạ khủng khiếp.Từ Lâm Ngôn vô thức muốn đuổi theo cô, muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng thời điểm anh cởi dây an toàn thì lý trí cản anh lại.

*Tại sao anh phải đuổi theo cô?

Xem ra, là thực sự không để ý gì đến cô.

Từ Lâm Ngôn trầm ngâm, hồi lâu sau, anh chợt cất tiếng: “Con hận mẹ.”Hai người họ có quan hệ gì?

Lâm Lang đi thẳng một mạch vào trường học mới dừng bước, không nhịn được quay đầu nhìn một cái, mới phát hiện ra, Từ Lâm Ngôn đã lái xe đi lâu rồi.

Từ thời Từ Lâm Phong còn là thiếu niên, mẹ anh đã không ngừng hãm hại Từ Lâm Phong, mặc dù hồi nhỏ anh khá ghét Từ Lâm Phong, nhưng chưa bao giờ muốn anh ta chết, lúc anh vô tình phát hiện ra âm mưu của mẹ, anh đã cãi nhau to với bà ta, hai mẹ con còn suýt nữa thì đánh nhau.Dù anh không vừa mắt cái tên Bức Vương này, luôn muốn khiến anh ta khó chịu, nhưng anh không thể không thừa nhận, anh vẫn coi anh ta là anh trai.Cô có người yêu thì có liên quan gì đến anh?

Từ Lâm Phong là anh ruột anh, nhưng không cùng một mẹ, bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ.

Từ Lâm Ngôn ngẩn ra, như bị tiếng đóng cửa xe quá lớn mà ngây người, trong lòng còn có vài phần hoảng loạn không nói lên lời.

Hà Nhu nhìn chăm chú con trai một lúc: “Con có tâm sự?”Không liên quan chút nào.

Từ Lâm Ngôn đi qua, ngồi xuống cạnh bà ta.

Song bị đâm một nhát cũng tốt, ít nhất có thể làm cô triệt để tỉnh ngộ — loại đàn ông như Từ Lâm Ngôn, sẽ không khom lưng vì bất cứ người phụ nữ nào, cô không nên nằm mơ giữa ban ngày.

Cô có người yêu thì có liên quan gì đến anh?

Mặc dù anh hay khiêu khích Từ Lâm Phong, nhưng Từ Lâm Phong cũng không so đo với anh.Hoang mang mất vài giây, anh cài lại dây an toàn, dứt khoát lái xe rời đi.

Cách thật xa mà bà ta liếc mắt một cái đã trông thấy con trai mình, cười cười với anh, sau đó giơ tay vẫy vẫy.

Anh không phải hạng người thiện lành gì, thường hay ngầm gây rắc rối cho Từ Lâm Phong, trong cả kỳ phản nghịch, anh không nhìn nổi Từ Lâm Phong sống tốt, chỉ cần là chuyện khiến anh ta khó chịu thì anh nhất định sẽ làm.Không liên quan chút nào.Lâm Lang đi thẳng một mạch vào trường học mới dừng bước, không nhịn được quay đầu nhìn một cái, mới phát hiện ra, Từ Lâm Ngôn đã lái xe đi lâu rồi.

Lâm Lang đi thẳng một mạch vào trường học mới dừng bước, không nhịn được quay đầu nhìn một cái, mới phát hiện ra, Từ Lâm Ngôn đã lái xe đi lâu rồi.

Mặt Từ Lâm Ngôn không đổi sắc: “Không có.”Đúng là Nhị thiếu gia nhà họ Từ, đi qua vạn bụi hoa, không dính một phiến lá, không cô gái nào nắm được tim anh.

“Sao tự dưng con lại đến đây?” Hà Nhu hỏi anh.

Mặc dù anh hay khiêu khích Từ Lâm Phong, nhưng Từ Lâm Phong cũng không so đo với anh.

Nhưng cái gọi là nhân quả đến rất nhanh, bà ta chưa hại chết được Từ Lâm Phong, ngược lại còn hại chết con gái ruột của mình.*

Khi đến bệnh viện tâm thần, phần lớn bệnh nhân được hộ lý dẫn ra sân để phơi nắng.

Do ảnh hưởng từ gia đình, thái độ của anh và Từ Lâm Phong đối với chuyện tình cảm đều có chút sợ sệt, nhưng Từ Lâm Phong cuối cùng vẫn chọn tình yêu cùng hôn nhân, còn anh vẫn luôn không dám tiếp xúc với thứ này.Không, anh không điên, là em điên rồi.Kế hoạch của Từ Lâm Ngôn vốn là về công ty, nhưng cuối cùng anh lại dừng lại trước cổng Nhị Viện — bệnh viện nhân dân thứ hai của tỉnh Trung Châu, bệnh viện tâm thần.

Từ thời Từ Lâm Phong còn là thiếu niên, mẹ anh đã không ngừng hãm hại Từ Lâm Phong, mặc dù hồi nhỏ anh khá ghét Từ Lâm Phong, nhưng chưa bao giờ muốn anh ta chết, lúc anh vô tình phát hiện ra âm mưu của mẹ, anh đã cãi nhau to với bà ta, hai mẹ con còn suýt nữa thì đánh nhau.

Lâm Lang không ngờ anh chẳng có chút phản ứng nào, ít nhất anh cũng nên hỏi cô tại sao chứ? Nhưng anh không thèm hỏi câu nào.Lâm Lang lại cảm thấy mình là một con ngốc thêm lần nữa, đẩy mạnh cửa xe ra, xuống xe mà không thèm ngoảnh đầu, nhưng lại không cam tâm, có lẽ là lòng tự tôn gây rối, cũng có lẽ là xuất phát từ sự bực tức với Từ Lâm Ngôn, thời điểm đóng cửa xe lại, cô nói với anh một câu: “Em có người yêu rồi, sợ bạn trai em hiểu lầm.”Mẹ anh đã ở trong đây nhiều năm.

*

Nhà họ Từ chẳng có ai để ý đến một người đàn bà bị bỏ cả, còn là một kẻ điên hại chết con gái mình, bà ta cứ như bị vứt vào thùng rác, bị vứt bỏ tại bệnh viện tâm thần.Mặc dù câu trả lời của Từ Lâm Ngôn nằm trong dự đoán của Lâm Lang, nhưng vẫn khiến tim cô đau đớn như bị kim đâm.Sau khi phát hiện mẹ anh muốn giết chết Từ Lâm Phong, lần đầu tiên anh gạt bỏ đi chút không cân bằng trong lòng, chủ động đi tìm Từ Lâm Phong, nhắc nhở anh ta cẩn thận.Người đàn bà này trước khi điên thì tham lam ích kỷ, tâm địa độc ác, sau khi điên rồi thì vẫn bị cái chấp niệm trong lòng kia làm mờ mắt, ngày nào cũng gào thét muốn giết anh trai anh Từ Lâm Phong.

Từ Lâm Ngôn còn tưởng cô đang đùa, cũng không để lời nói của cô trong lòng, không chút để ý đáp: “Được.”

Lâm Lang lại cảm thấy mình là một con ngốc thêm lần nữa, đẩy mạnh cửa xe ra, xuống xe mà không thèm ngoảnh đầu, nhưng lại không cam tâm, có lẽ là lòng tự tôn gây rối, cũng có lẽ là xuất phát từ sự bực tức với Từ Lâm Ngôn, thời điểm đóng cửa xe lại, cô nói với anh một câu: “Em có người yêu rồi, sợ bạn trai em hiểu lầm.”Anh kháng cự tình yêu, sợ hãi hôn nhân. Tình yêu và hôn nhân đối với anh chẳng khác nào tai hoạ khủng khiếp.Từ Lâm Ngôn ngẩn ra, như bị tiếng đóng cửa xe quá lớn mà ngây người, trong lòng còn có vài phần hoảng loạn không nói lên lời.Nhưng mà, thỉnh thoảng bà ta cũng có lúc không lên cơn — những lúc như thế mới là giây phút bà ta tỉnh táo nhất.

Mẹ anh đã ở trong đây nhiều năm.Mẹ anh Hà Nhu lại một lòng muốn Từ Lâm Phong chết.*

Lâm Lang lại cảm thấy mình là một con ngốc thêm lần nữa, đẩy mạnh cửa xe ra, xuống xe mà không thèm ngoảnh đầu, nhưng lại không cam tâm, có lẽ là lòng tự tôn gây rối, cũng có lẽ là xuất phát từ sự bực tức với Từ Lâm Ngôn, thời điểm đóng cửa xe lại, cô nói với anh một câu: “Em có người yêu rồi, sợ bạn trai em hiểu lầm.”

Tại sao anh phải đuổi theo cô?

Từ Lâm Phong là anh ruột anh, nhưng không cùng một mẹ, bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ.

Nhưng mà, thỉnh thoảng bà ta cũng có lúc không lên cơn — những lúc như thế mới là giây phút bà ta tỉnh táo nhất.

Hà Nhu đang yên lặng ngồi trên ghế, tóc được búi cao, làn da trắng nõn, lông mày như hoạ — lúc không lên cơn, bà ta vẫn là một người phụ nữ mỹ lệ cao nhã.

Cô có người yêu rồi? Thế nhưng vô dụng.Mẹ anh tên là Hà Nhu, là tiểu tam thượng vị, thay thế mẹ của Từ Lâm Phòng trở thành Từ phu nhân danh xứng kỳ thực, nhưng mà bà ta không biết đủ, còn muốn chiếm lấy toàn bộ gia sản, muốn diệt trừ Từ Lâm Phong.

Nhưng mà, thỉnh thoảng bà ta cũng có lúc không lên cơn — những lúc như thế mới là giây phút bà ta tỉnh táo nhất.

Mẹ anh tên là Hà Nhu, là tiểu tam thượng vị, thay thế mẹ của Từ Lâm Phòng trở thành Từ phu nhân danh xứng kỳ thực, nhưng mà bà ta không biết đủ, còn muốn chiếm lấy toàn bộ gia sản, muốn diệt trừ Từ Lâm Phong.

Từ thời Từ Lâm Phong còn là thiếu niên, mẹ anh đã không ngừng hãm hại Từ Lâm Phong, mặc dù hồi nhỏ anh khá ghét Từ Lâm Phong, nhưng chưa bao giờ muốn anh ta chết, lúc anh vô tình phát hiện ra âm mưu của mẹ, anh đã cãi nhau to với bà ta, hai mẹ con còn suýt nữa thì đánh nhau.

Lần đến thăm này không có trong kế hoạch, là anh bỗng dưng muốn đến.

Bọn họ cùng sinh ra trong một gia đình tồi tệ, cùng có một người mẹ tồi tệ — mẹ anh tâm địa độc ác, mẹ Từ Lâm Phong thì lạnh nhạt vô tình, không quan tâm gì đến anh ta, cho nên những nỗi đau trong quá trình trưởng thành của bọn họ, chỉ có hai người họ hiểu.

Tại sao anh phải đuổi theo cô?Thế nhưng vô dụng.

Khi đến bệnh viện tâm thần, phần lớn bệnh nhân được hộ lý dẫn ra sân để phơi nắng.“Ồ.”Sau đó, anh đành phải đi nhắc nhở Từ Lâm Phong.

Cô có phản ứng gì quá mức, mà chỉ bình tĩnh nhìn Từ Lâm Ngôn, giọng điệu hờ hững đến mức ngay cả chính cô cũng không dám tin: “Sau này đừng liên lạc nữa.”

Anh không phải hạng người thiện lành gì, thường hay ngầm gây rắc rối cho Từ Lâm Phong, trong cả kỳ phản nghịch, anh không nhìn nổi Từ Lâm Phong sống tốt, chỉ cần là chuyện khiến anh ta khó chịu thì anh nhất định sẽ làm.

Tại sao cô không nói với anh?

Dứt lời, đóng cửa xe rầm một tiếng, xoay người rời đi.Mẹ anh tên là Hà Nhu, là tiểu tam thượng vị, thay thế mẹ của Từ Lâm Phòng trở thành Từ phu nhân danh xứng kỳ thực, nhưng mà bà ta không biết đủ, còn muốn chiếm lấy toàn bộ gia sản, muốn diệt trừ Từ Lâm Phong.Sau khi phát hiện mẹ anh muốn giết chết Từ Lâm Phong, lần đầu tiên anh gạt bỏ đi chút không cân bằng trong lòng, chủ động đi tìm Từ Lâm Phong, nhắc nhở anh ta cẩn thận.

Sau đó, anh đành phải đi nhắc nhở Từ Lâm Phong.

Anh chỉ ghét anh ta chứ không muốn anh ta chết.

Do ảnh hưởng từ gia đình, thái độ của anh và Từ Lâm Phong đối với chuyện tình cảm đều có chút sợ sệt, nhưng Từ Lâm Phong cuối cùng vẫn chọn tình yêu cùng hôn nhân, còn anh vẫn luôn không dám tiếp xúc với thứ này.

Nếu như anh ta chết rồi, thì trên đời này sẽ không còn ai hiểu được anh nữa.

Song bị đâm một nhát cũng tốt, ít nhất có thể làm cô triệt để tỉnh ngộ — loại đàn ông như Từ Lâm Ngôn, sẽ không khom lưng vì bất cứ người phụ nữ nào, cô không nên nằm mơ giữa ban ngày.Bọn họ cùng sinh ra trong một gia đình tồi tệ, cùng có một người mẹ tồi tệ — mẹ anh tâm địa độc ác, mẹ Từ Lâm Phong thì lạnh nhạt vô tình, không quan tâm gì đến anh ta, cho nên những nỗi đau trong quá trình trưởng thành của bọn họ, chỉ có hai người họ hiểu.

Tình cảm của Từ Lâm Phong đối với anh, có lẽ cũng giống như anh đối với Từ Lâm Phong — Ghét anh ta, nhưng sâu trong lòng hiểu rõ, bọn họ là anh em.

Mặc dù câu trả lời của Từ Lâm Ngôn nằm trong dự đoán của Lâm Lang, nhưng vẫn khiến tim cô đau đớn như bị kim đâm.

Sau này mẹ anh bị điên, ba anh ly hôn với bà ta, sau đó thì bà ta bị đưa vào đây.Mặc dù anh hay khiêu khích Từ Lâm Phong, nhưng Từ Lâm Phong cũng không so đo với anh.

Sau đó, anh đành phải đi nhắc nhở Từ Lâm Phong.

Nếu như anh ta chết rồi, thì trên đời này sẽ không còn ai hiểu được anh nữa.

Dù anh không vừa mắt cái tên Bức Vương này, luôn muốn khiến anh ta khó chịu, nhưng anh không thể không thừa nhận, anh vẫn coi anh ta là anh trai.

Sau khi phát hiện mẹ anh muốn giết chết Từ Lâm Phong, lần đầu tiên anh gạt bỏ đi chút không cân bằng trong lòng, chủ động đi tìm Từ Lâm Phong, nhắc nhở anh ta cẩn thận.Cô có người yêu thì có liên quan gì đến anh?Mẹ anh Hà Nhu lại một lòng muốn Từ Lâm Phong chết.

Nhưng cái gọi là nhân quả đến rất nhanh, bà ta chưa hại chết được Từ Lâm Phong, ngược lại còn hại chết con gái ruột của mình.Kế hoạch của Từ Lâm Ngôn vốn là về công ty, nhưng cuối cùng anh lại dừng lại trước cổng Nhị Viện — bệnh viện nhân dân thứ hai của tỉnh Trung Châu, bệnh viện tâm thần.Nhưng cái gọi là nhân quả đến rất nhanh, bà ta chưa hại chết được Từ Lâm Phong, ngược lại còn hại chết con gái ruột của mình.

Hoang mang mất vài giây, anh cài lại dây an toàn, dứt khoát lái xe rời đi.

Dịch: ChipTừ Lâm Phong là anh ruột anh, nhưng không cùng một mẹ, bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ.Anh từng có một người em gái, tên là Từ Nhất Dạ, chết trong một vụ tai nạn giao thông vài năm trước.

Lâm Lang đi thẳng một mạch vào trường học mới dừng bước, không nhịn được quay đầu nhìn một cái, mới phát hiện ra, Từ Lâm Ngôn đã lái xe đi lâu rồi.Từ Lâm Phong cứu anh ra từ trong chiếc xe méo mó bị xe tải đâm phải, nhưng lại không thể cứu được Từ Nhất Dạ.

Dù anh không vừa mắt cái tên Bức Vương này, luôn muốn khiến anh ta khó chịu, nhưng anh không thể không thừa nhận, anh vẫn coi anh ta là anh trai.Sau này mẹ anh bị điên, ba anh ly hôn với bà ta, sau đó thì bà ta bị đưa vào đây.

*

Chuyện từ khi nào?Nhà họ Từ chẳng có ai để ý đến một người đàn bà bị bỏ cả, còn là một kẻ điên hại chết con gái mình, bà ta cứ như bị vứt vào thùng rác, bị vứt bỏ tại bệnh viện tâm thần.

Nhà họ Từ chẳng có ai để ý đến một người đàn bà bị bỏ cả, còn là một kẻ điên hại chết con gái mình, bà ta cứ như bị vứt vào thùng rác, bị vứt bỏ tại bệnh viện tâm thần.

Từ Lâm Ngôn còn tưởng cô đang đùa, cũng không để lời nói của cô trong lòng, không chút để ý đáp: “Được.”Mặc dù Từ Lâm Ngôn cũng hận bà ta, nhưng dù sao bà ta cũng là mẹ ruột của anh, nên anh không thể đối xử với bà ta như một món đồ bỏ đi không ai cần.

Sau khi phát hiện mẹ anh muốn giết chết Từ Lâm Phong, lần đầu tiên anh gạt bỏ đi chút không cân bằng trong lòng, chủ động đi tìm Từ Lâm Phong, nhắc nhở anh ta cẩn thận.

Từ Lâm Ngôn còn tưởng cô đang đùa, cũng không để lời nói của cô trong lòng, không chút để ý đáp: “Được.”

Không liên quan chút nào.Mỗi tháng, anh đều đến thăm bà ta vài lần.

Hà Nhu đang yên lặng ngồi trên ghế, tóc được búi cao, làn da trắng nõn, lông mày như hoạ — lúc không lên cơn, bà ta vẫn là một người phụ nữ mỹ lệ cao nhã.

Lần đến thăm này không có trong kế hoạch, là anh bỗng dưng muốn đến.

Nếu như anh ta chết rồi, thì trên đời này sẽ không còn ai hiểu được anh nữa.

Do ảnh hưởng từ gia đình, thái độ của anh và Từ Lâm Phong đối với chuyện tình cảm đều có chút sợ sệt, nhưng Từ Lâm Phong cuối cùng vẫn chọn tình yêu cùng hôn nhân, còn anh vẫn luôn không dám tiếp xúc với thứ này.

Chuyện từ khi nào?

Từ Lâm Ngôn đi qua, ngồi xuống cạnh bà ta.Chuyện từ khi nào?Anh kháng cự tình yêu, sợ hãi hôn nhân. Tình yêu và hôn nhân đối với anh chẳng khác nào tai hoạ khủng khiếp.

Xem ra, là thực sự không để ý gì đến cô.

Cô có người yêu rồi? Tình cảm của Từ Lâm Phong đối với anh, có lẽ cũng giống như anh đối với Từ Lâm Phong — Ghét anh ta, nhưng sâu trong lòng hiểu rõ, bọn họ là anh em.Khi đến bệnh viện tâm thần, phần lớn bệnh nhân được hộ lý dẫn ra sân để phơi nắng.

Tại sao cô không nói với anh?

Từ Lâm Ngôn: “Rảnh!”

Hà Nhu đang yên lặng ngồi trên ghế, tóc được búi cao, làn da trắng nõn, lông mày như hoạ — lúc không lên cơn, bà ta vẫn là một người phụ nữ mỹ lệ cao nhã.

Mẹ anh Hà Nhu lại một lòng muốn Từ Lâm Phong chết.

Tại sao cô không nói với anh?Cách thật xa mà bà ta liếc mắt một cái đã trông thấy con trai mình, cười cười với anh, sau đó giơ tay vẫy vẫy.

Mẹ anh đã ở trong đây nhiều năm.Dịch: ChipTừ Lâm Ngôn đi qua, ngồi xuống cạnh bà ta.

Mẹ anh đã ở trong đây nhiều năm.

Hoang mang mất vài giây, anh cài lại dây an toàn, dứt khoát lái xe rời đi.“Sao tự dưng con lại đến đây?” Hà Nhu hỏi anh.

Khi đến bệnh viện tâm thần, phần lớn bệnh nhân được hộ lý dẫn ra sân để phơi nắng.

Từ Lâm Phong cứu anh ra từ trong chiếc xe méo mó bị xe tải đâm phải, nhưng lại không thể cứu được Từ Nhất Dạ.Từ Lâm Ngôn: “Rảnh!”

Cô có người yêu rồi? 

Hai người họ có quan hệ gì?Hà Nhu nhìn chăm chú con trai một lúc: “Con có tâm sự?”

Tại sao anh phải đuổi theo cô?Mặt Từ Lâm Ngôn không đổi sắc: “Không có.”

Anh chỉ ghét anh ta chứ không muốn anh ta chết.

Dứt lời, đóng cửa xe rầm một tiếng, xoay người rời đi.

Từ Lâm Phong cứu anh ra từ trong chiếc xe méo mó bị xe tải đâm phải, nhưng lại không thể cứu được Từ Nhất Dạ.“Ồ.”

Từ Lâm Ngôn trầm ngâm, hồi lâu sau, anh chợt cất tiếng: “Con hận mẹ.”

Hà Nhu thở dài: “Mẹ biết.”

Mặt Từ Lâm Ngôn không đổi sắc: “Không có.”Hà Nhu thở dài: “Mẹ biết.”

Bình luận

Truyện đang đọc