CỰC KỲ HÀO PHÓNG VÀ VÔ CÙNG KEO KIỆT

Edit: Hạt Dẻ Núng Nính

Beta: Tiểu Mộc

Cuộc sống ở chung của Quỳnh Đại Phương và Chân Hiểu Khí dạo này có thể nói là thập toàn đại mỹ.

Mỗi ngày Quỳnh Đại Phương đều đưa Chân Hiểu Khí đi làm, đến tối lại đón cậu về, sau đó hai người cùng đi siêu thị mua thức ăn, rồi cùng nhau về nhà, Chân Hiểu Khí sẽ nấu một bữa tối thật ngon cho Quỳnh Đại Phương, còn chuẩn bị cả hộp cơm tình yêu để ngày mai hắn mang tới công ty.

Nếu như phải nói có gì không hoàn hảo thì chỉ có một chuyện là buổi tối hai người tuy ngủ chung giường nhưng ngoại trừ hôn hôn sờ sờ mấy cái, thì vẫn chưa có tiến triển gì mới.

Quỳnh Đại Phương đã bứt rứt mấy ngày, cắn răng kìm nén đến nứu cũng sưng lên, ăn cái gì cũng đau đến mức phải suýt xoa.

“Uống chút trà hoa cúc đi.” Chân Hiểu Khí đau lòng, cậu nấu một ấm trà hoa cúc bỏ thêm một chút cẩu kỷ, bưng đến trước mặt hắn, chỉ thiếu đút dâng tận miệng.

“Anh không muốn uống trà…” Quỳnh Đại Phương cọ cọ cái đầu xù vào gáy Chân Hiểu Khí, ma sát mấy cái, vừa cọ vừa không biết xấu hổ giả bộ khóc lóc, “Anh muốn ấy ấy! Anh không muốn uống trà!”

Chân Hiểu Khí đỏ mặt, nhẹ nhàng xoa đầu hắn: “Em đã đặt mua rồi… nhưng tới ngày 11/11 chuyển phát nhanh mới giao hàng tới, anh phải đợi đi chứ.”

Quỳnh Đại Phương tủi thân khóc hu hu: “Tại sao chúng ta phải đợi chuyển phát nhanh giao hàng tới chứ, giờ cần gấp thì chạy đi mua cũng được mà!”

Chân Hiểu Khí nắm lấy lỗ tai hắn không cho hắn động đậy: “Em đã đặt ở trên mạng mua rồi, anh mua nữa chẳng phải là lãng phí sao?”

“Hơn nữa…” Cậu xấu hổ không dám nhìn Quỳnh Đại Phương, cúi đầu nhỏ giọng nói, “Em còn chuẩn bị một sự ngạc nhiên nhỏ cho anh mà…”

“Ngạc nhiên nhỏ?” Quỳnh Đại Phương lập tức không lộn xộn nữa, hắn cực kỳ nóng lòng muốn biết Chân Hiểu Khí đã chuẩn bị cho hắn bất ngờ gì!

*****

Hôm nay, Chân Hiểu Khí gọi điện cho Quỳnh Đại Phương, bảo rằng cậu đã tự về nhà, không cần phải đi đón.

Bộ não của Quỳnh Đại Phương lập tức tự động nạp vào các loại hình ảnh ướt át sexy. Chân Hiểu Khí sẽ cho hắn kiểu ngạc nhiên gì đây? Cosplay thỏ? Mặc đồ nữ? Chân Hiểu Khí sẽ không chơi lớn vậy chứ? Nhưng mà cũng không chắc được, tâm tư của Hiểu Khí vốn dĩ khó dò mà.

Hồi hộp đến điên cuồng, Quỳnh Đại Phương ngồi giữa văn phòng bắt đầu cười ha ha thô bỉ.

Đồng nghiệp ngồi cạnh hắn cũng bắt đầu bối rối, bởi vì bọn họ đều cảm nhận được sự thay đổi của Quỳnh Đại Phương sau khi yêu, giống như trở thành một người hoàn toàn khác vậy. Ví dụ như hôm nay mọi người cùng nhau đi uống trà, lúc thanh toán hắn lại là người bảo mọi người chung tiền, điều này làm cho tất cả mọi người đều phải kinh sợ, bởi vì trước kia hắn luôn là người giành thanh toán hết cả… Vì vậy mấy người đồng nghiệp đi theo muốn hưởng ké đành phải ngượng ngùng mở ví…

Quỳnh Đại Phương tan tầm liền chạy thẳng về nhà, hắn thật sự quá mong đợi, máu huyết toàn thân cứ sôi sùng sục cả lên.

Khi hắn kích động mở cửa nhà, Chân Hiểu Khí đang mặc tạp dề rửa rau bên trong.

“A, anh về sớm thế.” Hiểu Khí lau tay lên tạp dề, nhận lấy túi xách của Quỳnh Đại Phương, treo lên kệ trước huyền quan.

Không cosplay thỏ, không cosplay hầu gái, không có gì cả. Quỳnh Đại Phương thất vọng trong một giây, lập tức phấn khởi bừng bừng trở lại. Chân Hiểu Khí đã nói có ngạc nhiên thì nhất định sẽ có, bây giờ vẫn còn sớm, cái ngạc nhiên đó có thể phải đến tối mới thấy được.

Quỳnh Đại Phương làm bộ như mình không cần cái gì cả, chạy tới ôm eo Chân Hiểu Khí: “Em đang làm gì vậy? Nấm? Tối nay chúng ta sẽ ăn canh nấm sao?”

Chân Hiểu Khí uốn éo mấy cái, thoát khỏi vòng tay của Quỳnh Đại Phương, lấy một cái rổ nhỏ rửa thật sạch rồi chất đầy thức ăn vào trong, nhét vào tay hắn: “Mang cái này lên sân thượng giúp em đi.”

“Sân thượng? Lên đấy làm gì?” Quỳnh Đại Phương ngẩn người.

Chân Hiểu Khí giống như đang giận dỗi, trừng mắt một cái: “Không phải em nói muốn cho anh ngạc nhiên sao?”

“Lên..lên sân thượng? Kích thích vậy sao?” Quỳnh Đại Phương lắp bắp, hắn ôm cái rổ còn ướt nước, mơ mơ màng màng bước lên lầu.

Trên sân thượng đã kê sẵn một cái bàn, hai cái ghế, bên trên chuẩn bị đầy đủ các loại thịt bọc kín trong màng thực phẩm.

Chân Hiểu Khí đi phía sau, hì hục vác theo một cái lò nướng điện.

“Ngạc nhiên chưa! Hôm nay chúng ta sẽ ăn thịt nướng! Đây chính là party thịt nướng sân thượng nha!” Chân Hiểu Khí ngước đầu lên nhìn hắn, cười toe toét.

Đúng vậy, có thể là do quá ngạc nhiên, quá ngoài ý muốn, Quỳnh Đại Phương cầm một đống cà chua, nấm, khoai tây, xà lách, đứng rung rẩy trong cơn gió rét lạnh tháng 11, khóc không ra nước mắt.

Chân Hiểu Khí nhanh tay nhanh chân đi nối dây điện, bật lò nóng, gọi Quỳnh Đại Phương đến.

“Anh cứ để cánh gà lên nướng trước, món đó phải nướng lâu một chút. Nhớ phải lật qua lật lại đó!” Hiểu Khí đứng bên cạnh lấy que trúc xuyên nấm, khoai tây và các loại thức ăn, thỉnh thoảng lại hướng dẫn Quỳnh Đại Phương, “Mau lật mặt đi, mau lật mặt đi, rắc tiêu lên, rắc thêm một chút…”

Quỳnh Đại Phương máy móc lật trở cánh gà, thịt ba chỉ, vẻ mặt không có một chút hứng thú nào. Hắn biết, Chân Hiểu Khí vĩnh viễn là một người không thể hiểu được, và hắn không nên tùy tiện tự suy đoán tâm tư của cậu như thế.

Chân Hiểu Khí xuyên xong một xâu lại tiếp thêm một xâu, đột nhiên nhớ ra cái gì, thấy trời càng lúc càng tối, cậu đột nhiên trèo lên bờ tường, với lấy một cái gì đó.

Lập tức cả một khoảng sân sáng rực, 200 cái bóng đèn cỡ lớn ở trên đỉnh đầu của bọn họ đang phát sáng rực rỡ, chiếu sáng toàn bộ mảnh sân như ban ngày.

Quỳnh Đại Phương vô thức giơ tay, che đi đôi mắt bị chói sáng, gào lên hỏi Chân Hiểu Khí: “Chân Hiểu Khí, cái gì vậy hả?”

Chân Hiểu Khí vui vẻ chạy tới, bối rối che sáng cho hắn: “Cúi đầu xuống, cúi đầu xuống, chịu một hồi sẽ quen ngay.”

Quỳnh Đại Phương kêu rên: “Chân Hiểu Khí, em rốt cuộc đang làm cái gì vậy?”

“Vì chúng ta sẽ làm BBQ mà mua đèn màu thì phí tiền quá, chỉ xài một lần rồi vứt, nên em đã mượn đèn chiếu sáng trong phòng triển lãm của công ty…”

Chân Hiểu Khí có chút tủi thân, cậu chỉ muốn làm cho không khí của buổi tiệc BBQ ngoài trời này thêm chút lãng mạn thôi mà, tại sao Quỳnh Đại Phương lại hung dữ như vậy?

Sau khi thích ứng được ánh đèn, Quỳnh Đại Phương mở mắt liền trông thấy Chân Hiểu Khí buồn rầu cúi đầu, cái miệng tủi thân dẫu ra.

Lòng hắn chợt trầm xuống, lúc này mới nhận ra thái độ vừa rồi của mình không tốt chút nào, làm Hiểu Khí phải buồn lòng. Vì vậy hắn liền tiến tới ôm lấy Chân Hiểu Khí, đặt đầu mình lên đầu cậu, giọng nói cũng dịu đi: “Xin lỗi, em đừng giận, không phải anh không thích. Thật ra, anh thích cái ý tưởng này lắm. Chỉ là vừa rồi không kịp chuẩn bị tâm lý, bây giờ anh chuẩn bị xong rồi, nhìn lại nơi này thật sự rất đẹp đó.”

Chân Hiểu Khí ngẩng đầu, trong mắt có một chút ánh nước, giống như sắp bật khóc: “Có thật không?”

Quỳnh Đại Phương cắn răng: “Thật, thật sự rất đẹp! Anh thích nhất là ăn thịt nướng ở trên sân thượng đó!”

Để chứng tỏ những lời mình nói không phải giả, Quỳnh Đại Phương buông Chân Hiểu Khí ra, chạy đến bên lò nướng điện tiếp tục lật trở thịt nướng: “Hiểu Khí mau đến đây, thịt nướng sắp xong rồi này, mau lại đây anh đút cho em.”

Chân Hiểu Khí quả nhiên lập tức vui vẻ trở lại, chạy đến bên Quỳnh Đại Phương, bắt đầu cùng hắn, anh một miếng em một miếng ăn thay phiên nhau ăn.

Trời càng ngày càng tối, gió cũng lạnh dần. Quỳnh Đại Phương xuống lầu chạy vào nhà, lấy thêm vài cái khoác dày rồi lại đi lên sân thượng. Hắn nhìn xuống đống nguyên liệu nấu ăn, cánh gà, thịt ba chỉ, mề gà, thịt dê mỗi thứ đều có đủ, có thể nhìn ra Chân Hiểu Khí rất quyết tâm chi tiền cho hắn, việc này đối với hắn mà nói đúng là “ngạc nhiên” vô cùng.

Nếu như có thể ăn trong phòng thì tốt quá, Quỳnh Đại Phương đầu đội mấy trăm cái bóng đèn vừa ăn vừa không cam lòng mà nghĩ.

Mãi cho đến khi đồng hồ điểm mười giờ, tiệc nướng ngoài trời mới kết thúc. Quỳnh Đại Phương ngã người trên ghế sa lon, sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, mệt mỏi đến mức không muốn động đậy một cái nào.

Chân Hiểu Khí tắm xong, cả người bốc hơi nước nóng hổi đi ra, giống như một cái bánh bao hấp vừa mới ra lò, vừa trắng vừa mềm lại cực kì mọng nước. Cậu mở to mắt nhìn Quỳnh Đại Phương, vừa mang vẻ ngây thơ vừa dụ hoặc: “Đại Phương à, anh… có muốn… ấy ấy không?”

“Ợ ——” Quỳnh Đại Phương vỗ vỗ cái bụng, lại chán nản uể oải, “Thật à? A? Ợ —— ”

Bình luận

Truyện đang đọc