CỰC KỲ HÀO PHÓNG VÀ VÔ CÙNG KEO KIỆT

Edit: Hạt Dẻ Núng Nính

Beta: Tiểu Mộc

Chân Hiểu Khí ngồi trước cửa nhà không biết bao lâu, đèn trên đỉnh đầu đã tắt ngúm. Đèn đường bên ngoài xuyên qua cửa sổ nơi cầu thang, từng tia sáng vàng vọt yếu ớt hắt vào trong hiện lên cái bóng mờ ảo của cậu.

Một cái bóng buồn tẻ mơ hồ.

Cái bóng kia uể oải tựa mình lên cánh cửa, hai mắt nhắm nghiền tựa như đang ngủ.

“Cộp cộp cộp”, dưới lầu có tiếng bước chân dồn dập. Chân Hiểu Khí không nhúc nhích.  Ở tầng lầu này chỉ có một mình cậu ở nên không sợ bị người ta trông thấy bộ dạng chật vật lúc này.

Thế nhưng tiếng bước chân lại càng ngày càng gần, bằng thời gian của một cái chớp mắt, bóng đen đã lao lên, nhảy phốc tới cửa nhà Chân Hiểu Khí, suýt nữa đã tông vào Chân Hiểu Khí đang ngồi trước nhà.

Chân Hiểu Khí ngẩng đầu, nhìn Quỳnh Đại Phương bất thình lình xuất hiện, giọng nói tựa như bị thứ gì đó trong cổ họng chặn lại, nghẹn bứt đến khó chịu.

Nương theo chút ánh sáng bên ngoài Chân Hiểu Khí chợt thấy bóng của  Quỳnh Đại Phương bao lấy cả người mình. Hắn khuỵu gối, hai tay nổi gân xanh chống lên đầu gối, đầu nghiêng qua một bên thở hổn hển không ngừng.

Đầu của hai người cách nhau rất gần, tiếng thở dốc nóng hổi của Quỳnh Đại Phương vang bên tai, hồng hộc hồng hộc.

Chân Hiểu Khí cay cay sóng mũi, nghẹn ngào hỏi: “Mày chạy đi đâu thế?”

Quỳnh Đại Phương chạy gấp quá, lúc này trong phổi giống như đốt một cây đuốc, lửa cứ bùng cháy mãi. Hắn nói không ra hơi, ngẩng đầu nhìn Chân Hiểu Khí, hành lang tối om chỉ có thể thấy được một đôi mắt sưng húp.

Quỳnh Đại Phương cứ như vậy, si ngốc nhìn Chân Hiểu Khí, nhìn một hồi rồi “ha ha ha” cười lớn, cười một hồi lại nghẹn ngào như sắp khóc.

Hắn đưa tay nắm lấy tay Chân Hiểu Khí, kéo cậu đứng lên khỏi mặt đất rồi dùng hết sức ôm cậu vào lồng ngực, áp vào tai của cậu nói bằng chất giọng khàn khàn: “Chân Hiểu Khí, mày thích tao có phải không?”

Chân Hiểu Khí vốn đang im lặng đến cứng đờ, đột nhiên bắt đầu giãy giụa như phát điên. Cậu dùng tay đẩy, dùng chân đạp, dùng răng cắn, dùng hết sức lực để vùng ra khỏi cái ôm của Quỳnh Đại Phương.

Quỳnh Đại Phương rõ ràng bị đau đến mức phải khom người nhưng hai tay vẫn như cũ giữ chặt lấy Chân Hiểu Khí, nhất nhất không buông.

Hai bóng người trong bóng tối không phát ra bất kì âm thanh nào liều mình dính chặt vào nhau, tựa như đối diện chính là kẻ thù sinh tử. Mãi cho đến Chân Hiểu Khí cảm giác cổ mình ươn ướt, cậu mới biết, Quỳnh Đại Phương khóc.

“Tao cũng thích mày!” Giọng của Quỳnh Đại Phương run rẩy, không biết đang khóc hay đang cười, “Tao cũng thích mày.”

Quỳnh Đại Phương nghẹn ngào lặp đi lặp lại hai chữ “thích mày” làm hai cánh tay của Chân Hiểu Khí bủn rủn buông xuống, đầu óc trống rỗng tựa vào bả vai Quỳnh Đại Phương. Nỗi chua xót trong cổ họng cuối cùng cũng theo mắt trào ra, cậu lặng lẽ rơi lệ, không dám tin vào tai mình.

Quỳnh Đại Phương ôm Chân Hiểu Khí thật lâu, nói cả trăm lần câu “tao thích mày” nhưng mãi vẫn không thấy Chân Hiểu Khí đáp lại. Quỳnh Đại Phương càng nói càng hốt hoảng, sờ tay lên vách tường muốn tìm công tắc đèn để nhìn thấy được khuôn mặt của Chân Hiểu Khí.

“Tách ~” đèn sáng, ánh đèn ấm áp như nước nhẹ nhàng bao quanh hai người. Quỳnh Đại Phương nâng mặt Chân Hiểu Khí lên nhìn thật kĩ.

Chân Hiểu Khí đột nhiên thấy ánh sáng, theo phản xạ nhắm mắt lại, bị Quỳnh Đại Phương nâng mặt lên lại càng không dám mở mắt ra. Lông mi cậu run run giống như cánh bướm vỗ, bên dưới toàn là những vệt nước mắt khô.

Lòng bàn tay của Quỳnh Đại Phương nóng hổi chạm vào mặt Chân Hiểu Khí, đầu hai người vô cùng gần, chóp mũi chạm vào nhau, Chân Hiểu Khí nhắm mắt, giống như sắp hôn, Quỳnh Đại Phương ngứa ngáy trong lòng, thật sự muốn thuận thế hôn một cái.

Nhưng cuối cùng hắn lại không hôn lên môi mà hôn lên mi mắt Chân Hiểu Khí, để cậu mở mắt ra.

Giọng nói khàn khàn khác với ngày thường: “Hiểu Khí, nói cho tao biết, mày có thích tao không?”

Chân Hiểu Khí kinh ngạc nhìn Quỳnh Đại Phương, há miệng muốn nói nhưng chữ chưa thành lời, nước mắt đã ào ạt tuôn rơi.

Cậu gian nan mếu máo: “Thích, rất thích.” Thời khắc này, Chân Hiểu Khí không muốn suy nghĩ nữa, đây là mơ cũng được, vọng tưởng cũng được, cho dù hết thảy không phải là thật, cậu vẫn muốn được một lần thành thật với lòng mình.

Rất nhanh sau đó Quỳnh Đại Phương đã cho Chân Hiểu Khí biết cậu không nằm mơ, bởi vì đôi môi nóng bỏng của Quỳnh Đại Phương đã mạnh mẽ áp xuống môi cậu, hết mút rồi lại cắn, hùng hổ khí thế.

Đèn chớp tới lần thứ ba thì tắt. Trong bóng tối chỉ còn lại  tiếng “chụt chụt” làm người ta mặt đỏ tim đập. Hai chân Chân Hiểu Khí mềm nhũn, đứng không vững, nếu Quỳnh Đại Phương không ôm chặt eo thì chắc cậu đã trượt xuống đất.

Hôn môi là như vậy sao, Chân Hiểu Khí thẹn thùng thầm nghĩ. Miệng nói muốn yêu đương đã mấy năm nhưng thật sự không tìm được người nào, không ngờ tới khi cuối cùng cũng được yêu, tay còn chưa nắm môi đã hôn…        (chứ không phải đã ăn chung ngủ chung hết rồi sao =3=)

Quỳnh Đại Phương hôn Chân Hiểu Khí thật lâu mới buông, hai người mở cửa vào nhà, đèn vừa sáng, ngược lại có chút ngượng ngùng.

Hai người cúi đầu ngồi trên ghế sô pha, cả hai đều không dám ngẩng đầu nhìn đối phương.

Quỳnh Đại Phương moi ruột moi gan, cố gắng tìm lời thổ lộ tâm tình của mình, quyết định thành toại cho chuyện hai người.

“Này…” Quỳnh Đại Phương ngẩng đầu, Chân Hiểu Khí không hẹn cũng ngẩng đầu, hai ánh mắt chạm nhau giữa không trung. Quỳnh Đại Phương không biết phải làm sao, có chút lo lắng, lời định nói lại dừng ở trên môi, lại vội cúi đầu.

Chân Hiểu Khí cũng không tốt hơn là bao, lưng thẳng tắp, hai tay khẩn trương không biết đặt chỗ nào đành nắm lấy đệm sô pha, lời nói khô khan giống như trả bài: “Có đói không? Muốn ăn cơm không?”

Không chờ Quỳnh Đại Phương trả lời, Chân Hiểu Khí đã chạy thẳng vào bếp.

Chân Hiểu Khí xào nấu trong bếp rất lâu, mãi cho đến khi Quỳnh Đại Phương tới gõ cửa gọi ra.

Quỳnh Đại Phương đã tỉnh táo được một lúc, thoải mái ra rất nhiều. Sự thoải mái này có được nhờ khoảng thời gian dài ở chung với Chân Hiểu Khí chứ đâu, Quỳnh Đại Phương vội chạy tới kéo cửa phòng bếp: “Mày đang làm gì đó?”

Thấy trên bàn bếp có trứng gà và cơm, Quỳnh Đại Phương biết đây là đang chuẩn bị làm cơm chiên trứng, lập tức nói: “Tao muốn ăn hai trứng, ăn với hành lá, không muốn ăn với hành tây.”

Chân Hiểu Khí rất tự nhiên phản bác: “Mày ngon quá ha!”

Nói xong, cả hai người đều ngẩn ra, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một hồi, rồi cùng nhau bật cười.

“Ha ha ha…”

Quỳnh Đại Phương tự giác chạy tới cầm chén đập trứng. Sự ngượng ngùng giữa bọn họ tựa như đã tiêu biến. Quỳnh Đại Phương thậm chí còn cảm thấy mình không cần phải nói thêm gì nữa, chuyện của hắn và Chân Hiểu Khí đã thành rồi!

Hắn vui vẻ đập bốn quả trứng gà vào tô, quả nhiên lập tức nghe Chân Hiểu Khí ôm đầu kêu la thất thanh.

“Mỗi ngày con người chỉ cần ăn một trứng thôi là đủ rồi, mày có biết không vậy!” Chân Hiểu Khí thở hổn hển mắng.

Nhưng mà bây giờ đâu có giống với hồi xưa, Quỳnh Đại Phương sáp tới, tình cảm ngọt ngào dạt dào hôn lên môi của Chân Hiểu Khí.

Hai người trong gian phòng bếp nhỏ hẹp, trao nhau một nụ hôn ấm áp.

Nhà của Chân Hiểu Khí là loại nhà cũ nên hiệu quả cách âm không tốt. Lúc này đúng lúc là thời gian mọi người làm cơm tối, tiếng bát đũa lách cách từ lầu trên lầu dưới vang lên, tiếng dao cạch cạch cắt trên thớt, tiếng chảo dầu xèo xèo từ ngoài cửa sổ vọng vào…

Hai người bọn họ ở nơi này, trong làn hương thức ăn, chậm rãi dây dưa.

Quỳnh Đại Phương ngậm môi Chân Hiểu Khí, lầm bầm: “Thích mày, thích rất lâu rồi.”

“Ừ.” Chân Hiểu Khí nhỏ nhẹ đáp lại.

Thật lâu sau đó, Quỳnh Đại Phương mới buông Chân Hiểu Khí ra, mặt đỏ hồng, vờ vịt nói “Tao không phá mày nữa” rồi khom lưng đi ra ngoài.

Chân Hiểu Khí cảm thấy đầu mình giống như một cái máy chạy bằng hơi nước, ùng ùng bốc hơi nước ra ngoài. Hình như lúc nãy cái chỗ đó của hai người còn cộm cộm chạm vào nhau…

Chân Hiểu Khí đỏ mặt tới mang tai, cúi đầu xắt hành lá. Cậu hoàn toàn không ngờ Quỳnh Đại Phương tự bẻ cong bản thân mình, hơn nữa, hơn nữa còn… rất nhiệt tình…

Chân Hiểu Khí ngượng ngùng thầm đánh giá Quỳnh Đại Phương “bé”, càng nghĩ đầu càng cúi thấp. Thật sự, thật sự là…. hàng tốt, cực kỳ tốt!

Sau này sẽ là của mình! Càng nghĩ càng không nhịn được cười, Chân Hiểu Khí cảm thấy cái bộ dáng “rạo rực” này thật là không có chút rụt rè nào, nên cẩn thận mở vòi nước, lấy tiếng nước chảy che đi tiếng cười khúc khích không ngừng được của mình.

Đợi đến khi nước chảy hồi lâu, gần tràn ra khỏi bồn, cuối cùng cũng đưa Chân Hiểu Khí loạn thần trí quay trở về, dần tỉnh táo lại.

Cơm chiên trứng nhanh chóng được làm xong, tỏa hương thơm ngào ngạt, vàng ươm rực rỡ. Lúc này Chân Hiểu Khí mới phát hiện bản thân mình cũng rất đói.

Chân Hiểu Khí bưng hai chén cơm đi ra, Quỳnh Đại Phương tiếp lấy, để lên bàn, hai người ngồi cùng nhau, bắt đầu ăn.

Bữa cơm này cũng giống như những bữa cơm trước đây họ từng ăn cùng nhau. Điểm khác duy nhất chỉ có tâm của người ăn đã khác trước, trái tim nở đầy hoa tràn ngập màu hồng, liếc mắt nhìn đối phương một cái, những hương sắc hoa hồng trong tim cũng muốn bay ra theo ánh mắt bao bọc đối phương.

Cơm nước xong xuôi, Quỳnh Đại Phương dùng dằng không muốn về, nằm thừ trên ghế sô pha chơi điện thoại.

Chân Hiểu Khí rửa chén xong, cầm một quả quýt đưa cho hắn, “Hôm nay không ăn rau nên ăn quýt bổ sung vitamin đi.”

Quỳnh Đại Phương giống như một con cún lông vàng, xếp bằng trên sô pha, há miệng chờ được đút ăn.

Chân Hiểu Khí tách từng miếng quýt, Quỳnh Đại Phương một miếng, cậu một miếng.

“Ngọt quá, quýt này ngon ghê!” Quỳnh Đại Phương tấm tắt khen ngợi. Tuy Hiểu Khí luôn mua đồ rẻ nhưng lại biết cách chọn đồ ngon, như quả quýt này chẳng hạn, vừa ngọt vừa mọng nước, ăn vào mát rượi cả lòng.

Ăn quýt xong hắn chép miệng, tỏ vẻ còn muốn ăn thêm.

Chân Hiểu Khí nhún vai: “Hôm nay chỉ có một phần thôi!”

“Cái gì gọi là phần hôm nay?” Quỳnh Đại Phương bất mãn, “Chúng ta bây giờ đã là hai người, chẳng lẽ hai người không được ăn hai phần?”

Chân Hiểu Khí trừng mắt nhìn tên bạn trai mới ra lò: “Ăn là hai người, nhưng mua chỉ có một người thôi!”

Nói đoạn, Chân Hiểu Khí nhặt vỏ quýt vừa bóc ra ngâm nước nóng cho Quỳnh Đại Phương uống: “Hơn nữa ăn quýt nhiều sẽ bị nóng, uống nhiều nước vỏ quýt mới hạ hỏa.”

Quỳnh Đại Phương ngã người lên ghế sô pha rên rỉ: “Mới ăn có nửa quả, có lửa gì để mà hạ chứ!”

-Hết chương 6-

Bình luận

Truyện đang đọc