CỰC KỲ HÀO PHÓNG VÀ VÔ CÙNG KEO KIỆT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Edit: Hạt Dẻ Núng Nính 

Beta: Tiểu Mộc

——

Chân Hiểu Khí ngồi ở phía sau xe điện của Quỳnh Đại Phương, hai tay ôm lấy eo hắn, mặt dán vào lưng hắn, lòng nặng trĩu hỏi: “Mày có thấy tao keo kiệt không?”

Quỳnh Đại Phương im lặng liếc nhìn Chân Hiểu Khí, trong lòng điên cuồng gào thét: “Tất nhiên rồi! Chớ mày còn tưởng gì? Chân Hiểu Khí mày tỉnh táo lại tí cho tao nhờ!” Tuy nghĩ như vậy nhưng lời từ miệng nói ra lại khác “Không có, tao thấy mày chỉ là tương đối tiết kiệm, không thích lãng phí thôi.”

Chân Hiểu Khí giống như không nghe được lời hắn nói, dựa vào lưng hắn không nói gì.

Đến siêu thị, Quỳnh Đại Phương dừng xe điện mới phát hiện thời gian Chân Hiểu Khí im lặng có hơi lâu. Hắn nghiêng đầu, cố gắng ngoái lại nhìn Chân Hiểu Khí đang dựa vào lưng mình.

“Hiểu Khí? Hiểu Khí?”

Chân Hiểu Khí không nói lời nào làm Quỳnh Đại Phương có chút hoảng, bèn đưa tay ra sau lưng lần mò mặt của Chân Hiểu Khí, bất thình lình bị Chân Hiểu Khí chụp lấy.

Chân Hiểu Khí một tay giơ lên giữ lấy ót Quỳnh Đại Phương, không để cho hắn quay đầu lại, một tay nắm lấy tay Quỳnh Đại Phương, đầu chạm nhẹ lên lưng hắn hai cái, nhỏ giọng nói: “Đại Phương, mày thật tốt.”

Quảng trường Đại Nhuận Phát có rất nhiều người qua lại, ồn ào vô cùng. Xe điện, xe hơi con di chuyển tới lui xung quanh người hai người họ không ngừng. Nhưng trong khoảnh khắc này Quỳnh Đại Phương lại cảm thấy xung quanh mình vô cùng yên tĩnh, chỉ có thanh âm tủi thân của Chân Hiểu Khí rơi vào trong lòng, đây là cách làm nũng đặc biệt của riêng Chân Hiểu Khí.

Mười mấy năm qua, mỗi lần hắn tự hỏi trên thế giới tại sao lại có thể có một người phiền phức như Chân Hiểu Khí thì Chân Hiểu Khí lại như vậy, dùng loại thanh âm giống như xem mình là đồng minh, yếu ớt nói “mày thật tốt”, giống như thể cậu ta đã chịu rất nhiều tổn thương, thế giới của cậu ta không có một ai ngoài hắn.

Nhưng cảm giác được dựa dẫm chỉ kéo dài trong chốc lát, giây tiếp theo, Chân Hiểu Khí đã buông hắn ra, vui mừng nhảy xuống xe, móc một tờ rơi từ trong túi, chỉ cho Quỳnh Đại Phương: “Gà nướng của tiệm này sau sáu giờ chỉ còn chín đồng chín, mày đi nhanh lên, hôm nay tao nhất định phải cướp được!”

Nói rồi chỉ tiếp lên tờ rơi, tràn đầy rạo rực nói: “Còn cái này, cái này với cái này nữa, tao phải mua cho bằng được!”

Chút tình cảm dịu dàng mông lung nơi đáy lòng của Quỳnh Đại Phương trong nháy mắt bị thổi tới chân trời góc biển, nhìn hai mắt sáng long lanh của Chân Hiểu Khí, hắn nhịn không được đưa tay lên bóp cái má vì hưng phấn quá mức mà hồng lên của Chân Hiểu Khí: “Biết rồi!

Trong siêu thị, thời điểm mùi thơm của thức ăn đập vào mặt Quỳnh Đại Phương, hắn mới đau khổ phát hiện cái dạ dày cả ngày chẳng có thứ gì bỏ vào đang điên cuồng lên án hắn, giống như có một cánh tay thật dài đang dằn xéo thực quản, cổ họng, lục phủ ngũ tạng của hắn.

Ngay lúc cơn đói của Quỳnh Đại Phương càng lúc càng nghiêm trọng thì Chân Hiểu Khí đang đẩy xe hàng đi mua đồ, bộ dáng hệt như một chiến sĩ giương cung kiếm đánh vào khu đồ ăn tươi sống.

Cà rốt giảm giá, rau cải giá đặc biệt, đến bánh ngọt giá mềm vào buổi tối cũng không tha, dĩ nhiên món gà nướng giá đặc biệt Chân Hiểu Khí luôn thương nhớ đã lấy được như ý nguyện.

Quỳnh Đại Phương đi theo sau lưng, mắt đăm đăm nhìn vào số đồ ăn Chân Hiểu Khí chọn, nhỏ giọng thúc giục: “Đã đủ chưa? Đủ chưa vậy?”

Chân Hiểu Khí căn bản không để ý tới hắn, cậu đứng ở khu gia vị, cầm hai chai nước tương, cẩn thận so sánh giá giá cả, trọng lượng, thương hiệu, có chút do dự không biết chọn cái nào, miệng lẩm bẩm tính toán.

Quỳnh Đại Phương thật sự không thể chịu nổi tính rề rà của Chân Hiểu Khí, hắn đói sắp ngất rồi —— giật lấy hai chai nước tương trong tay Chân Hiểu Khí, không thèm nhìn cái nào liền tiện tay ném một chai vào xe.

Quỳnh Đại Phương đè hai vai của Chân Hiểu Khí, nghiêm túc nhìn cậu: “Hiểu Khí, dù tao cảm thấy mày rất tốt, không có bất kỳ tật xấu gì, nhưng mày cũng từng nói có người bảo mày keo kiệt, đã như vậy thì mày cũng nên thay đổi một chút đi.” Quỳnh Đại Phương chỉ vào xe đồ, “Mua một chai nước tương thôi đừng so sánh quá.”

Chân Hiểu Khí do dự nhìn kệ hàng, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu: “Cũng được… vậy mua cái này đi…”

Tính tiền xong, bao lớn bao nhỏ treo đầy trên xe điện, hai người cùng nhau đi về nhà Chân Hiểu Khí.

Đi được nửa đường, Chân Hiểu Khí đột nhiên kéo vạt áo của Quỳnh Đại Phương: “Đại Phương —— Đại Phương ——”

Quỳnh Đại Phương hướng xe dừng lại bên lề, nghiêng đầu nhìn Chân Hiểu Khí, chỉ thấy khuôn mặt cậu ta hiện rõ sự đau lòng: “Tao cảm thấy cái chai tương hồi nãy hơi đắt…”

Quỳnh Đại Phương đối mắt nhìn Chân Hiểu Khí một lúc, cuối cùng gục đầu, giơ tay đầu hàng đại ma vương Chân Hiểu Khí: “Bây giờ chúng ta đi đổi lại, được chưa?”

Chân Hiểu Khí hai mắt sáng lấp lánh, ôm lấy eo Quỳnh Đại Phương, vui vẻ kêu: “Đại Phương là tốt nhất!”

Quỳnh Đại Phương kéo tấm thân gần như trống rỗng của mình quay đầu xe chạy về hướng ngược lại.

Đúng vậy, đúng vậy, tao tốt vậy đó nên mới bị mày nắm trong tay không dám phản kháng.

Quỳnh Đại Phương nghe Chân Hiểu Khí cười ầm ĩ suốt dọc đường, cũng yếu ớt cười theo.

Khi Quỳnh Đại Phương xách đồ hộ Chân Hiểu Khí leo tới tầng thứ sáu thì hai bắp chân đã run lên bần bật.

Chân Hiểu Khí vừa mở cửa, hắn đã vọt vào trong nằm chết trên ghế sô pha,  nói cái gì cũng không động đậy.

“Mệt quá, mệt chết đi được, mày làm gì lại mua loại nhà cũ không có thang máy thế này?” Quỳnh Đại Phương vừa mệt vừa đói, dang thẳng tứ chi tê liệt nằm một chỗ hệt như một con ếch xanh vì phơi nắng quá độ, sắp hấp hối.

“Vì giá rẻ chứ sao.” Chân Hiểu Khí trả lời như thể đương nhiên, rồi lấy từng món từng món đồ mới mua ra phân loại, cái nào để được lâu, cái nào phải lập tức ăn ngay.

Quỳnh Đại Phương nhìn bộ dạng chậm rãi của Chân Hiểu Khí, cuối cùng không quan tâm tới mặt mũi của mình nữa, trượt xuống ghế sô pha, ngồi chồm hổm bên cạnh người Chân Hiểu Khí, hơi thở mong manh thiết tha cầu khẩn: “Hiểu Khí, tao thật sự rất đói, mày nhanh làm cơm chiều một chút có được không?”

Chân Hiểu Khí lúc này mới phát giác có gì đó không đúng, Quỳnh Đại Phương hôm nay không tràn đầy sức sống như bình thường. Cậu nghi ngờ hỏi: “Mày không ăn cơm trưa à?”

“Đâu chỉ có cơm trưa, cả ngày hôm nay tao không được ăn cái gì cả.” Quỳnh Đại Phương thành thật thừa nhận, “Không phải tao đã nói là tao không có tiền sao?”

“Không có tiền còn có thể mượn người khác? Bình thường mày mời người này ăn cơm, mời người kia uống trà, tại sao lúc mày gặp khó khăn lại không có ai đến giúp vậy?” Chân Hiểu Khí mặt trầm xuống, môi khẽ động, muốn nói rồi lại thôi.

Sau đó lại không nói một tiếng nào đã đi ra ngoài, Quỳnh Đại Phương thầm kêu khổ, không biết lại chọc giận cái gì.

Một lát sau, Chân Hiểu Khí bưng chén trà nóng hổi bốc hơi đi ra: “Uống nước đỡ đi, tao đi làm cơm, chút nữa là xong.”

Quỳnh Đại Phương uống ừng ực, ừm, ngọt ngọt, trong này có đường.

Một hơi tu cạn sạch, Quỳnh Đại Phương uống xong, mắt không còn hoa, chân cũng hết đau.

Hắn thư thả nằm xuống, nghe tiếng nồi niêu leng keng phát ra từ trong phòng bếp, có hơi nước bốc lên đằng sau tấm thủy tinh ngăn cách, chỉ có thể thấy được bóng dáng mơ hồ của Chân Hiểu Khí.

Cả căn phòng sáng ngời ấm áp cùng với tiếng kêu leng keng leng keng, Quỳnh Đại Phương gối tay sau ót, cảm thấy hết thảy mới tốt đẹp làm sao.

Rất nhanh sau đó, Chân Hiểu Khí bưng đồ ăn đi ra, gà nướng hâm nóng bằng lò vi sóng, mì nấu cải xanh đơn giản, vậy mà lại khiến cho Quỳnh Đại Phương ăn không ngừng được.

Quỳnh Đại Phương không ừ hử câu nào, sau khi nhận lấy chén đũa thì bắt đầu vùi đầu vào ăn. Ăn chưa tới hai đũa thì ngay dưới đáy tô có một quả trứng gà chần nước sôi ánh vàng rực rỡ.

Hắn ngẩng đầu nhìn Chân Hiểu Khí, không giống hắn, Hiểu Khí ăn rất từ tốn, thấy hắn ngẩng đầu còn không quên dặn: “Cứ ăn từ từ, ăn hết tao sẽ làm thêm.”

Quỳnh Đại Phương trong lòng mềm nhũn, cúi đầu ăn từng ngụm từng ngụm ngốn lấy sợi mì, cảm thấy hạnh phúc chắc có cảm giác như vầy đi.

Hắn không dám để mặc cho suy nghĩ bay xa, mở miệng đánh vỡ sự yên tĩnh ấm áp trong phòng: “Hiểu Khí, tay nghề của mày thật xịn nha, nấu mì thôi mà cũng ngon như vậy!”

Chân Hiểu Khí không chút khách khí, liếc hắn một cái: “Đó là tại mày đói. Mày đừng có vội mừng, một bữa cơm mười đồng tiền, giờ tao ghi nợ trước, sau này nhớ trả đấy.”

Bầu không khí vốn dĩ rất nhẹ nhàng ấm áp trong một giây đã biến mất không sót lại cái gì, Quỳnh Đại Phương nghe xong thì thở dài một hơi, bỏ qua sự mất mát nơi đáy lòng, cười đùa đáp ứng: “Vậy mày phải nhớ kỹ, đừng có quên đòi tao đấy!”

Cơm nước xong xuôi, Quỳnh Đại Phương giống như một đại lão gia, ợ lớn một cái, lười biếng dang rộng tứ chi nằm trên ghế sô pha, hai mắt lờ đờ nhìn Chân Hiểu Khí bận rộn thu dọn tàn cuộc.

Tới khi Chân Hiểu Khí rửa chén xong đi ra, Quỳnh Đại Phương đã mơ mơ màng màng nghệch đầu sang một bên ngủ khì.

Chân Hiểu Khí nổi cáu, toan muốn đánh thức tên lười này, nhưng lúc chạm tay vào hắn, cậu lại nhẹ nhàng buông xuôi.

Chân Hiểu Khí dừng lại trong gang tấc, thần sắc phức tạp nhìn khuôn mặt thả lỏng khi ngủ của Quỳnh Đại Phương, cái tên này không hề coi đây là nhà của người ngoài mà còn dám bình thản ngủ ở đây.

Lúc hắn không nói lời nào, dáng vẻ thật ra cũng có chút đẹp trai, nghiêng đầu không hề lộ hai cằm, nhìn qua vừa có chút đáng yêu vừa có chút buồn cười.

Chân Hiểu Khí vô thức vươn tay ra, đầu ngón tay lạnh như băng nhẹ nhàng chạm vào một cái liền giống như bị điện giật, giật bắn ra ngoài.

Vui thật, mềm mềm. Chân Hiểu Khí không kìm được bật cười nho nhỏ, rồi lập tức bị chính mình hù dọa, hoảng sợ lùi về phía sau hai bước, chạy trốn về phòng ngủ của mình.

Chân Hiểu Khí ngồi trước bàn đọc sách trong phòng ngủ, rối rắm đưa hai tay lên chống đầu. Cậu lại bắt đầu cảm thấy chán nản, cái loại chán nản này từ sau khi trưởng thành thỉnh thoảng lại ập tới, không kể là thời điểm nào cũng sẵn sàng giáng cho cậu một đòn.

Ví dụ như đêm nay.

Lấy từ trong ngăn bàn ra một cuốn vở, là một cuốn bài tập rất cũ, Chân Hiểu Khí có thói quen sưu tập các loại tập vở người khác không cần, viết viết vẽ vẽ.

Mở cuốn vở ra, trang cuối cùng có một dòng viết “Bốn mươi ba, Hàn Bách”, phía trên bị gạch một đường đen đậm.

Chân Hiểu Khí không dừng ở trang này, cậu lật về trang thứ nhất, nhìn dòng chữ duy nhất đã không còn có thể thấy rõ những nét ban đầu.

Dòng chữ này đã bị người viết đè lên nhiều lần, người này nhất định đã cực kỳ hạ quyết tâm, từng nét đồ đều rất đậm, gần như làm rách giấy.

Chân Hiểu Khí nhìn chằm chằm vào trang giấy, phát ngốc thật lâu, dòng chữ này làm thứ cảm xúc dâng trào bên ngực trái của cậu từ từ yên ổn lại, hư thối trong vũng bùn nơi đáy lòng, lúc này cậu mới nhẹ nhàng che mắt lại.

Mắt có chút đau, có lẽ là do dạo này làm báo cáo nhiều quá. Ngày mai phải cầm bảo hiểm y tế mua một ít thuốc nhỏ mắt mới được.

Chân Hiểu Khí ôm chăn từ trong tủ đi ra, nhẹ nhàng để xuống người Quỳnh Đại Phương đang nằm trên sô pha.

Chân Hiểu Khí phiền muộn đi lòng vòng trong phòng khách, cuối cùng cũng cắn răng mở điều hòa. Chỉnh xong điều hòa, Chân Hiểu Khí trở về phòng ngủ của mình, chưa được mấy phút lại trở ra, rón rén đi tới huyền quan*, mở đồng hồ điện ra xem.

*Huyền quan: Khu vực nghỉ được tính từ cửa chính đến phòng khách

Nhìn kim đồng hồ xoay nhanh như chong chóng, mặt Chân Hiểu Khí xám như tro tàn, ôm ngực dựa vào tường thở hổn hển, đau lòng không chịu nổi đóng đồng hồ điện lại.

Mắt không thấy lòng sẽ bình yên, mắt không thấy lòng sẽ bình yên, Chân Hiểu Khí tự thôi miên mình. Nhưng khi đi qua sô pha, cậu vẫn không nhịn được, trợn mắt hung hăng liếc nhìn Quỳnh Đại Phương đang ngủ say không biết trời đất, không lên tiếng làm khẩu hình miệng một chữ “heo”.

Tờ màu đỏ là 100 nhân dân tệ xấp xỉ 330k VNĐ.

Chân Hiểu Khí để tay phải vào trong túi áo, tựa như đang siết chặt một thứ gì đó. Do dự vài giây rồi rón rén đi tới bên cạnh sô pha, cầm áo khoác của tên đầu heo lên, nhét vào một tờ nhân dân tệ đo đỏ.

Đại Phương đói bụng mà vẫn cùng mình đi đổi đồ, quả là một người tốt.

Chân Hiểu Khí vừa đau lòng vừa cảm thấy tim mình mềm nhũn.

Bình luận

Truyện đang đọc