CỰC PHẨM CHIẾN LONG

“A ... "

Người đàn ông trung niên ngã xuống đất, kêu lên đau đớn, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

Vừa rồi, ông ta định dùng ám kình đánh lén Lý Quân, nhưng bị Lý Quân chấn vỡ khí kình. Nhận ra thực lực của Lý Quân vượt xa mình, ông ta mới vội vàng bỏ đi, nhưng cũng không cảm thấy trên cơ thể có gì khác thường.

Nào ngờ mới đi được vài bước, nội thương trong người ông ta lập tức bộc phát.

Thông thường, ám kình sau khi xâm nhập cơ thể phải vài ngày sau mới phát tác. Nếu trong khoảng thời gian này phát hiện ra, có thể chậm rãi hóa giải được.

Nhưng Lý Quân dùng chân khí thâm hậu đưa vào cơ thể ông ta. Chân khí bộc phát, mạnh hơn ám kình gấp trăm lần, hơn nữa, sự tồn tại của chân khí mờ nhạt hơn ám kình rất nhiều.

Đừng nói là người đàn ông trung niên không phát hiện ra, cho dù có phát hiện ra, cũng không thể nào hóa giải được.

Chỉ vài bước đi, hai quả thận của ông ta đã bắt đầu hoại tử, vết thương lan đến lục phủ ngũ tạng.


Khả năng dẫn truyền cảm giác bên trong nội tạng yếu hơn ngoài cơ thể, nếu bị nội thương, khi cảm thấy đau đớn thì nội thương đã trở nên rất nghiêm trọng, huống hồ, người đàn ông trung niên còn vừa nôn ra máu.

“Chuyện gì vậy? Ông sao thế?"

Trần Bắc Thần vội vàng đỡ người đàn ông trung niên dậy.

Người đàn ông trung niên này là một cao thủ Tông sư. Do Trần Bắc Thần là thế hệ trẻ thiên tài trong gia tộc, nên gia tộc mới phái hai vị Tông sư đến để bảo vệ hắn và làm việc cho hắn.

Đối với các gia tộc võ đạo, mỗi một vị Tông sư đều vô cùng quý giá.

Lúc này, người đàn ông trung niên đã đau đớn đến mức lăn lộn trên đất, không thể trả lời câu hỏi của Trần Bắc Thần được.

Xung quanh, rất nhiều người nhìn thấy cảnh tượng này đều không khỏi khiếp sợ.

Một số người nghi hoặc nhìn về phía Lý Quân.

Vừa rồi, mọi người đều thấy người đàn ông trung niên va vào Lý Quân, sau đó mới thành ra như thế kia.

Lúc này, Trần Bắc Thần đa không còn tâm trang quan tâm đến những thứ khác, trong mắt hắn chỉ còn lại người đàn ông trung niên đang sắp chết đến nơi kia.

Nếu một vị Tông sư chết đi, nhà họ Trần sẽ chịu tổn thất vô cùng lớn.

Hắn hét lên, ra lệnh cho mấy tên thuộc hạ: "Nhanh, nhanh đưa người về gia tộc."

Trong tiếng la hét hỗn loạn, người đàn ông trung niên được khiêng đi.

Xung quanh dần yên tĩnh trở lại.

Đường Nguyên Hoa nhìn Lý Quân với ánh mắt kinh ngạc, ông ấy thậm chí còn không nhìn rõ Lý Quân đã ra tay như thế nào mà có thể khiến cho một vị Tông sư đau đớn đến mức ngã gục trên mặt đất như thế kia, thủ đoạn thật quá đáng sợ.

Sảnh lớn nhà họ Trần.

Vị Tông sư kia đã hôn mê, sắc mặt tím tái, chỉ còn hơi thở thoi thóp.

“Hai quả thận của ông ấy đã hoàn toàn hoại tử, lục phủ ngũ tạng cũng bị hoại tử ở các mức độ khác nhau, không thể cứu được nữa."

Bác sĩ riêng của của nhà họ Trần sau khi kiểm tra vết thương của người đàn ông trung niên, lắc đầu nói.

Nghe được tin này, cả sảnh lớn chìm trong im lặng.

Sắc mặt của Gia chủ Trần Nhượng u ám hẳn, lão nhìn về phía con trai Trần Bắc Thần:

“Bắc Thần, nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Trần Bắc Thần không dám giấu giếm, kể lại chuyện tranh giành dược liệu với Lý Quân, và việc sai người đàn ông trung niên đi dạy dỗ Lý Quân.

Sắc mặt Trần Nhượng vô cùng nặng nề.

Có thể lặng lẽ khiến một vị Tông sư trúng chiêu như thế, thực lực ít gì cũng phải là Tông sư hậu kỳ, thậm chí gần đạt đến đỉnh phong.

Nghĩ vậy, Trần Nhượng thở dài: "Bắc Thần, nếu thang nhãi đó đã là người trợ giúp cho nhà họ Đường, lần giao lưu võ đạo này con đừng ra tay. Con đã đắc tội với nó, nếu trên võ đài, nó ra tay tàn độc với con, với thực lực hiện tại của con, cũng sẽ bị nó đánh chết.”

Nghe vậy, sắc mặt Trần Bắc Thần tái mét.

Lần giao lưu võ đạo này, hắn vốn định giành thêm một chức quán quân nữa, hai lần quán quân liên tiếp, đủ để khiến tên tuổi hắn nổi như cồn, không ngờ lại xuất hiện Lý Quân ngáng đường.

"Thằng đó chỉ nhìn chỉ mới hơn hai mươi thôi ba, sao có thể lợi hại vậy được, chẳng lẽ là lão quái vật nào đó có phương pháp trẻ mãi không già?"

Trần Bắc Thần bất mãn nói.

Bình luận

Truyện đang đọc