CÙNG BẠN TRAI CŨ THÀNH CP QUỐC DÂN

Tháng mười mùa thu, kỳ nghỉ quốc khánh.

- --Đọc full tại Truyenfull.VN---

Hơn bảy tháng sau khi đăng ký kết hôn, Lương Dĩ Toàn và Biên Tự tổ chức hôn lễ trên đảo ở Amsterdam. Trình Lạc, Tiêu Khiết, Triệu Mộng Ân là phù dâu, Đoạn Dã, Chu Tử Thụy, Lục Nguyên là phù rể, Peach tính là “thiên thần nhỏ”.

Mỗi nhân vật đã từng “trợ giúp” hai người trên con đường thành đôi, bao gồm cả người và chó, đều đến chứng kiến đám cưới long trọng viên mãn này.

Quốc khánh cộng với nghỉ kết hôn, Lương Dĩ Toàn và Biên Tự nghỉ tuần trăng mật kéo dài mười ngày ở châu Âu. Sau khi về nước, chính là thời điểm chương trình Bạn là niềm vui đến muộn mùa ba lên sóng.

Ekip chương trình gửi lời mời cho Lương Dĩ Toàn, hi vọng cô và Biên Tự sẽ cùng nhau tham gia hoạt động “phỏng vấn kỷ niệm một năm phát sóng mùa hai”, quay teaser quảng cáo cho mùa ba, thu hút sự chú ý trước.

Khi nhận được tin nhắn, Lương Dĩ Toàn đang gối đầu lên đùi Biên Tự, nằm trên sô pha xem TV. Cô lắc lắc điện thoại với Biên Tự, hỏi ý kiến của anh.

Biên Tự không cần suy nghĩ đã rút điện thoại trong tay cô, trả lời thẳng bằng tin nhắn âm thanh: “Phát sóng một năm ông cũng cần kỷ niệm, vậy một tháng sau còn có kỷ niệm một năm đóng máy, năm sau có kỷ niệm hai năm hả? Đã từng tham gia chương trình của công, cả đời này cứ phải kỷ niệm?”

Lương Dĩ Toàn nghe thấy lời từ chối không chút lưu tình này mà tự thấy xấu hổ, muốn trèo lên giật lại điện thoại.

Biên Tự ấn cô xuống đùi, lại cầm điện thoại bổ sung một câu: “Còn nữa, có chuyện gì thì tìm tôi, đừng cứ chọn quả hồng mềm mà nắn.”---Đọc full tại Truyenfull.VN---

“Anh bảo ai là quả hồng mềm?”

Lương Dĩ Toàn giành lại điện thoại, đang định thu hồi tin nhắn thì Lưu Bành đã trả lời bằng tin nhắn âm thanh: “Ai da thầy Biên, tôi nào có chọn quả hồng mềm để nắn. Tôi làm vậy là do biết trong nhà cậu ai làm chủ thôi!”

Biên Tự im lặng.

Lương Dĩ Toàn vui vẻ ngửa cổ hỏi anh: “Thầy Biên, trong nhà anh ai làm chủ?”

“Vợ anh.” Trình Lạc thay đổi hệ thống ngôn ngữ và biểu cảm, cúi đầu cười: “Sao, chị Biên có hứng thú đi phỏng vấn?”

“Chị Biên đang suy nghĩ.”

Nếu ekip chương trình chỉ mời cô và Biên Tự, Lương Dĩ Toàn cảm thấy không đi cũng không sao. Nhưng Lưu Bành bảo đã gửi thiệp mời cho cả tám vị khách mời của mùa hai.

Có điều chưa chắc mọi người đã thống nhất được thời gian quay, hơn nữa chương trình đã đóng máy gần một năm, mấy khách mời không giữ liên lạc đã trở nên xa lạ, gượng gạo ngồi chung ngược lại thành lúng túng. Vậy nên ngoài hai đôi cp thành công kết đôi sẽ nắm tay nhau xuất hiện trước máy quay, bốn khách mời còn lại quay riêng, cuối cùng cắt ghép biên tập chung vào.

Nghe nói sáu khách mời khác đều đã đồng ý, nếu cô và Biên Tự từ chối, có phần lạnh lùng.

“Cũng chỉ trả lời mấy câu hỏi thôi, hay là chúng ta đồng ý đi!” Lương Dĩ Toàn chọc chọc hông Biên Tự.

Biên Tự thở dài một tiếng: “Nghe lời chị Biên.”

Hai người nhận phỏng vấn, cuối tuần đó sửa soạn đi tới studio của ekip chương trình. Đến nơi thì thấy Trình Lạc và Đoạn Dã đang ngồi trong studio cãi nhau.

“Lát nữa trả lời cho tử tế, biết chưa? Nếu anh dám làm em mất mặt giống buổi livestream năm ngoái, về ngủ sô pha cho em, ít nhất phải một tuần trở lên.”

“Chị à, lần này là thật, chị sợ cái gì?”

“Là bóng ma từ lần trước anh gây ra chứ còn gì nữa?” Trình Lạc lườm anh ta, quay đầu lại thấy Biên Tự và Lương Dĩ Toàn đi vào, cô vẫy tay chào hai người, “Em còn tưởng hai người không đến cơ.”

Lương Dĩ Toàn bĩu môi chỉ Biên Tự: “Tại anh ấy dậy muộn đấy, đi đường đúng giờ cao điểm.”

Biên Tự nhướng mày: “Được, lỗi của anh.”

Trình Lạc vỗ Đoạn Dã: “Giống nhau cả, anh chàng này cũng thế. Chuông báo thức kêu tám trăm lần mới bị em lôi dậy.”

“Chỉ mới kêu năm phút thôi mà chị à?”

“Đây là vấn đề năm phút hả? Đây là vấn đề về quan niệm thời gian.” Trình Lạc chỉ Biên Tự, “Còn nữa, anh ăn nói kiểu gì thế, học theo thầy Biên hiện tại đi!”

“Được, lỗi của anh.” Đoạn Dã trả lời với khuôn mặt máy móc.

Lương Dĩ Toàn cười lắc đầu, cùng Biên Tự đi tới ghế sô pha đôi bên cạnh Trình Lạc và Đoạn Dã, ngồi xuống.

Thiết bị chiếu sáng và thu âm đã được lắp đặt, MC cũng đã lên sân khấu. Sau khi xác nhận trường quay không có vấn đề, nhân viên giơ bảng, bắt đầu cuộc phỏng vấn.

Sau đoạn dạo đầu, MC cười hỏi: “Chúng tôi đã thu thập các câu hỏi được nhiều bạn trên mạng quan tâm. Có điều, trước khi hỏi vấn đề của cư dân mạng, bản thân tôi cũng có một câu hỏi vô cùng tò mò, vào thời điểm một năm trước, bốn vị có ngờ đến hôm nay sẽ nhận tham gia buổi phỏng vấn này với tư cách là một cặp đôi không?”

Lương Dĩ Toàn và Trình Lạc nhìn nhau, quay sang máy quay đồng thanh nói: “Không.”

Đoạn Dã cũng lắc đầu theo.

Biên Tự quan sát hai người: “Vậy là trí tưởng tượng của ba người quá nghèo nàn.”

“Nói vậy là thầy Biên đã nghĩ tới?”

Biên Tự xòe tay: “Một nửa?”

MC sững ra, Lương Dĩ Toàn lườm Biên Tự một cái, bổ sung: “Ý của anh ấy là có nghĩ đến cặp đôi, nhưng không nghĩ đến phỏng vấn.”

MC bừng tỉnh: “Vậy thầy Biên với trí tưởng tượng phong phú có thể đoán được câu hỏi đầu tiên mà các bạn trên mạng quan tâm nhất về Tái Tự Lương Duyên là gì không?”

Biên Tự gật đầu: “Tạm thời không có dự định sinh con, câu tiếp theo.”

Lương Dĩ Toàn: “...”

“Thầy Biên nói lời ít ý nhiều như vậy, gãi đúng chỗ ngứa luôn”. MC giơ ngón cái với Biên Tự, lại quay sang Đoạn Dã, “Vậy anh Đoàn có biết câu hỏi đầu tiên mà các bạn trên mạng quan tâm nhất về cp Dã Thành là gì không?”

Đoạn Dã gật đầu: “Tạm thời không có tiền kết hôn, câu tiếp theo.”

“...” Trình Lạc chầm chậm quay đầu sang nhìn Đoạn Dã một cái.

“Làm sao, là chị bảo anh học theo thầy Biên mà?”

“Em bảo... em bảo anh ăn sh*t anh cũng ăn hả?”

MC cười gượng nói đỡ: “Tốt lắm tốt lắm. Thật ra điều đầu tiên mọi người muốn hỏi các bạn là bao giờ kết hôn, điều thứ hai là bây giờ anh Đoàn có tiền chưa. Câu này của anh Đoàn đã cùng lúc trả lời được cả hai câu hỏi rồi.”

Trình Lạc: “...”

“Còn thầy Biên chắc không có gánh nặng về kinh tế chứ nhỉ?” MC lại quay sang Biên Tự.

Biên Tự giơ tay lên: “Nếu anh không tìm thấy câu hỏi dẫn sang chuyện tiếp theo thì có thể trực tiếp cắt ghép, còn tốt hơn là hỏi câu không có ý nghĩa gì này.”

Lương Dĩ Toàn liếc xéo Biên Tự: “... Anh có thể đừng chặn họng người khác vậy được không? Trả lời tử tế là ‘không có’ thì sẽ có người bảo anh câm à?”

Biên Tự nặng nề thở hắt ra một hơi, ra hiệu bằng tay với máy quay: “Cắt câu vừa rồi đi.” Sau đó anh trả lời lại, “Không có.”

...

Quay qua quay lại hết mười lăm phút, cuối cùng MC cũng tìm được tiết tấu đối phó với Biên Tự và Đoạn Dã. Các câu hỏi tiếp theo dần dần thuận lợi hơn:

MC: “Nghe nói đầu tháng, Tái Tự Lương Duyên đã tổ chức một đám cưới vô cùng mộng mơ trên đảo, cp Dã Thành là phù dâu phù rể cũng tham gia. Xin dùng một câu để miêu tả ấn tượng của các bạn về hôn lễ này.”

Đoạn Dã: “Đám cưới của người có tiền.”

Trình Lạc: “Người nghèo mở mang tầm mắt.”

MC: “Vậy Tái Tự Lương Duyên có thể chia sẻ với chúng tôi, trong hôn lễ xa xỉ này, các bạn cho rằng ký ức nào là đặc biệt, khắc sâu?”

Lương Dĩ Toàn: “Khi trao nhẫn, lúc đó Peach ngậm hộp nhẫn trong miệng đưa nhẫn cưới cho chúng tôi.”

Biên Tự: “Lúc đọc lời thề.”

MC: “Hửm? Vì sao?”

Lương Dĩ Toàn: “Bởi vì lần đầu tiên trong đời anh ấy nói chuyện nghiêm túc như vậy.”

MC: “Các bạn trên mạng còn một điều thắc mắc, vì sao anh Đoàn xuất hiện trong đoàn phù rể, còn anh Thẩm thì không? Là vì anh Thẩm và thầy Biên bất hòa sao?”

Lương Dĩ Toàn: “Không phải.”

Biên Tự: “Đúng.”

Lương Dĩ Toàn: “… Anh ấy nói đùa thôi, lúc đó có mời anh Thẩm làm phù rể, nhưng anh Thẩm khá bận, vậy nên trợ lý đời sống của Biên Tự đã thay thế vị trí phù rể còn lại. Anh Thẩm chỉ đến tham gia hôn lễ.”

MC: “Trong tuần trăng mật sau đám cưới, hai người có lịch trình gì đặc biệt không?”

Lương Dĩ Toàn: “Anh ấy dẫn tôi đến nơi anh ấy từng sống ở châu Âu, cảm giác giống như quen biết anh ấy lâu thêm mấy năm.”

Biên Tự: “Sao em chưa từng nói với anh chuyện này?”

Lương Dĩ Toàn: “Bình thường nói thế có vẻ sến súa quá…”

Biên Tự: “Vậy hay là lần sau anh lại dẫn em đến phòng sinh chỗ anh được sinh ra?”

Lương Dĩ Toàn: “…”

MC: “Tái Tự Lương Duyên đã trải qua cuộc sống hôn nhân hơn nửa năm, có phát hiện ra khuyết điểm gì mới của đối phương không?”

Lương Dĩ Toàn: “Không có, trước kia đã phát hiện ra quá nhiều rồi.”

Biên Tự: “Không có, đều là điểm đặc biệt.”

MC: “Vậy cp Dã Thành hẹn hò một năm nay thì sao?”

Đoạn Dã: “Không nói được.”

Trình Lạc: “Không có là không có, ‘không nói được’ là ý gì? Lúc này sao anh không học theo thầy Biên ấy?!”

MC: “Lần gần nhất hai người cãi nhau là khi nào? Nguyên nhân vì sao?”

Biên Tự, Đoạn Dã: “Sáng nay.”

Lương Dĩ Toàn, Trình Lạc: “Bởi vì anh ấy ngủ nướng.”

MC: “Vậy tần suất mọi người cãi nhau có vẻ cao nhỉ?”

Đoạn Dã: “Tàm tạm.”

Trình Lạc: “Ba ngày cãi một trận nhỏ, năm ngày cãi một trận lớn. Tầm đó.”

Lương Dĩ Toàn: “Chúng tôi cũng gần gần vậy.”

Biên Tự: “Em gọi thế là cãi nhau, vậy cái gì là cãi yêu?”

Lương Dĩ Toàn: “Được rồi, vậy chúng tôi không cãi nhau nhiều.”

MC: “Sau khi cãi nhau, đối phương sẽ xin lỗi bằng cách nào?”

Đoạn Dã: “Cho tôi đồ ăn.”

Lương Dĩ Toàn: “Làm việc nhà.”

Trình Lạc: “Gọi chị...”

Biên Tự: “Gọi chồng.”

MC: “Nếu sau này có con, bạn hi vọng là con trai hay con gái? Vì sao?”

Đoạn Dã: “Con gái, có thể ăn ít một chút.”

Trình Lạc: “Con gái di truyền lượng cơm của anh thì càng đáng sợ hơn đó.”

Đoạn Dã: “... Ồ, vậy con trai.”

MC: “Tái Tự Lương Duyên thì sao?”

Lương Dĩ Toàn: “Nếu theo di truyền thì tôi hi vọng là con gái, sợ con trai sẽ độc miệng giống anh ấy.”

Biên Tự: “Em nghĩ con gái thì sẽ không?”

Lương Dĩ Toàn: “...”

...

Buổi phỏng vấn dần đi tới cuối. MC nêu câu hỏi cuối cùng: “Nếu có một cỗ máy thời gian có thể đưa các bạn quay về, trong thời gian quen biết đối phương, bạn muốn quay về ngày nào nhất? Đi thay đổi điều gì? Tiền đề là bạn chỉ có một ngày đó.”

Đoạn Dã nhìn Trình Lạc thở dài: “Lần đầu đi hẹn hò, không cho cô ấy ngồi trên ghế trong xưởng sửa xe nữa, sẽ dẫn cô ấy đi ăn bánh bao chiên.”

Trình Lạc nhìn anh ta: “Ai da, sao anh hiểu chuyện ra rồi?”

“Bị chị mắng suốt một năm vì chuyện này, anh có thể không ư?”

Trình Lạc nhún vai: “Vậy tôi không còn thời điểm này muốn quay về nữa, ngồi đờ trên ghế có thể lấy làm lý do mắng anh ấy suốt một năm, cũng kiếm lời rồi.”

Lương Dĩ Toàn nghiêm túc suy nghĩ: “Hình như tôi cũng không có thời điểm nào muốn quay về.”

“Chẳng phải từ đêm giao thừa năm năm trước, thầy Biên và cô Lương đã lỡ mất nhau một lần hay sao? Cô Lương không muốn quay về lúc đó, quen thầy Biên sớm một chút ư?”

Lương Dĩ Toàn nhíu mày: “Chỉ có một ngày, có lẽ không đủ để thay đổi những việc sau đó.”

Biên Tự nhướng mày lên: “Không thử làm sao em biết?”

“Em sẽ không mạo hiểm chuyện này.” Lương Dĩ Toàn lắc đầu, “Lỡ như kết quả hoàn toàn ngược lại, chúng ta không đến được với nhau thì sao?”

Biên Tự hời hợt suốt buổi phỏng vấn, đến giờ mới nghiêm túc lên. Mặc dù chỉ là một mệnh đề giả thiết không có khả năng thành sự thật, ngày thường có khi anh còn chê “tẻ ngắt”, nhưng anh đã hiểu ra ý của Lương Dĩ Toàn.

Vì để không xảy ra sai lầm, có thể cùng anh đi tới điểm cuối, cô thà không thay đổi bất kỳ điều gì, thà rằng giữ nguyên tám tháng đối với cô là đau khổ đến cực điểm kia.

Đèn, máy quay, tất cả những người khác trong trường quay bỗng nhiên trở nên mơ hồ thành phông nền. Biên Tự nhìn Lương Dĩ Toàn chăm chú, cong môi cười: “Không có lỡ như.”

“Làm sao anh biết?” Lương Dĩ Toàn quay đầu sang nhìn cô.

“Bởi vì anh vẫn là anh, em vẫn là em.”

Trong ngàn vạn thế giới khác nhau, anh sẽ ở bên cô, và sẽ chỉ ở bên cô.

Bình luận

Truyện đang đọc