CƯNG CHIỀU LÃO BÀ


" Không được , ý mẹ đã quyết và cũng đã hẹn bênh người ta rồi.

Người ta bảo thời gian thì tùy con sắp xếp " Bà kiên quyết là muốn cô đi xem mắt đây mà .
Cô nghe vậy đành gật đầu cho có , dù gì bà cũng đâu biết chính xác lịch trình của cô đâu mà lo gì.

Với cả một nghệ sĩ mà thiếu thốn đến nổi phải đi xem mắt ? Trời ơi fans mà biết được chắc tưởng tui ế quá , à mà không ế thiệt !
____
- " Ông dậy rồi đấy à ? " Bà Ninh thấy chồng mình từ trên lầu đi xuống mỉm cười mà hỏi .
- " Ừm "
- " Mau vào ăn cơm , hôm nay Tiểu Vũ nó về thăm ông.

Nó đang nấu ăn cho ông đấy , mau vào thôi " Bà Ninh đi đến dìu tay chồng mình .
Ông nghe vậy trong lòng rất vui vẻ nhưng gương mặt thì vẫn không đổi sắc.


Ninh Hạ Vũ không biết nấu ăn là sự thật nhưng cũng không tệ đến nổi vài món đơn giản cũng không biết mà chỉ là không có thời gian thôi.

Món canh gà hầm cô học từ năm cô còn 20 tuổi , lúc đấy muốn học chút món bổ để nấu cho cha mẹ ăn nhưng mãi đến bây giờ mới có cơ hội .
- " Chịu về rồi đấy à ? " Ông nhìn cô đang loay hoay trong bếp mà bảo .
- " Vâng " Cô nghe vậy liền mỉm cười xong bê bát canh đến bàn rồi ngồi xuống .
- " Cha , cha ăn thử xem.

Con đặc biệt làm cho cha đó " cô lấy chén múc cho ông một bát canh hầm rồi đặt lại gần .
Ông cũng khá bất ngờ với thái độ của con gái mình , sao nay nó ngoan lạ thường vậy ? Ông cứ nhìn chằm chằm vào bát canh mà không động đậy gì .
- " Con gái nấu cho ông ăn thì ông ăn đi , tôi còn chưa được hưởng cái phúc đấy đâu " Bà Ninh chọc ghẹo .
Ông nghe vậy chỉ mỉm cười mà bắt đầu ăn , không phải là ngon xuất xắc gì nhưng cũng không đến nổi nào trên thang điểm mười thì bát canh này cũng được 8 điểm .
Cả gia đình cứ thế mà vừa ăn vừa nói , không khí không còn ngột ngạt như trước.

Hai cha con cũng bắt đầu nói chuyện với nhau mở lòng với nhau nhiều hơn , không còn gây gỗ nữa nhưng lâu lâu ông Ninh vẫn chọt vài câu vô cho cô phải nhăn mặt bĩu môi .

Mãi đến tối tầm 8 giờ thì cô không ở lại nữa mà phải quay về nhà , bà Ninh có chút tiếc nuối nhưng vì cô viện cớ là ngày mai phải đi quay sớm nên mới để cô về .
___________
Chung Cư
Sau khi về đến nhà thì cô liền chui vào nhà tắm ngay để ngâm mình , niềm vui duy nhất của cô bây giờ chính là được ngâm mình trong nước ấm.

Ngâm mình một hồi thì cô cũng rời khỏi , thay một bộ đồ ngủ thoải mái lúc này nhìn xuống vết thương ở chân liền nhớ lại chuyện lúc sáng trên môi cô bất giác nở nụ cười rồi tiếp tục xấy tóc .
" Ting tong " Tiếng chuông cửa vang lên .
- " Ai thế nhỉ ? " Cô vừa đi vừa vuốt vuốt lại tóc một chút rồi đến cửa mở ra .
Vừa mở cửa ra thì nhìn thấy Lục Tử Ngạn cô giật mình một cái liền đóng sầm lại .
- " Ôi trời cái tên đó sao lại có mặt ở đây ? "
Cô hít hơi một chút rồi mở dần cánh cửa ra nhìn anh
- " Anh làm gì ở đây ? " Cô hỏi
- " Tặng quà để làm quen với hàng xóm " Anh từ đằng sau lưng lấy ra một bó hoa rồi đưa cô .
Trong đầu cô lúc này thoắt cái liền nghĩ trên đời này có ai lại đi tặng hoa để làm quen với hàng xóm ? Nếu có thì người ta chỉ tặng bánh kẹo để làm quen ! Nhưng mà khoan , hàng xóm ? Ý hắn là nhà hắn đối diện ư ? Ôi thôi toang tôi rồi .
- " Sao ? Không nhận à ? " Anh mỉm cười
- " Cảm....cảm ơn " Nói rồi cô cũng nhận lấy bó hoa sau đó lập tức đóng cửa lại rồi chạy thẳng vô giường mặt kệ cho ai đó đang ngơ ngác đứng ngoài cửa.
- " Cô gái này cũng rụt rè nhỉ ? Chưa kịp làm gì đã chạy "
Anh nói câu này ra hẳn có ý tứ , chưa kịp làm ? Vậy là muốn làm gì đó mờ ám với Hạ Vũ sao ? Có lẽ cuộc sống sau này của cô còn phải gặp Lục Tử Ngạn dài dài !


Bình luận

Truyện đang đọc