CƯNG CHIỀU THEO SÁCH GIÁO KHOA

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lòng hiếu kỳ hại chết một con mèo.

Thư Loan quên đã mất đạo lý này, vì lẽ đó cậu thử đọc nội dung trong đó. Vừa đọc, cậu lập tức cảm thấy có âm thanh “Kẽo kẹt ” —  Cánh cửa lớn của một thế giới mới được mở ra.

Chương 1: Bối cảnh là khi Quốc chủ của  Kim Long quốc — Hoàng Phủ Hạo thành công đánh hạ một tòa thành trì…

[ Bệ hạ! Đây chính là Vương tử Tô Mị Loan bị bắt làm tù binh! ]

Binh sĩ áp giải một nam nhân có bộ dạng quần áo xốc xệch tiến vào.

Hoàng Phủ Hạo ngồi trên long ỷ, dáng người uy vũ, cơ bắp cuồn cuộn.

[Ồ] Hoàng Phủ Hạo mỉm cười khí phách.

[Tù binh của ta, hãy ngẩng đầu lên. ]

Tô Mị Loan ngẩng mặt một cách kiêu ngạo.

Thời khắc Tô Mị Loan ngẩng đầu, tất cả binh lính ở trong điện đều bị chấn kinh.

Oh!

Là một người thật sự rất đẹp!

Băng cơ ngọc cốt(*),  nhẵn mịn như tơ lụa!

Khuôn mặt trắng hồng tinh tế, thanh tú như hoa sen hé nở trên mặt nước!

Nghiêng nước nghiêng thành, hoa nhường nguyệt thẹn!

Mắt sáng răng trắng, thanh diễm thoát tục!

(*)Băng cơ ngọc cốt: Thanh tao thoát tục

Hoàng Phủ Hạo đứng dậy, thanh âm run rẩy.

[ Ồ… Ta có thể bắt được ngươi làm tù binh, nhưng ngươi lại có khả năng bắt được trái tim ta làm tù binh! ]

Nhưng mà Tô Mị Loan là một người kiêu ngạo, chỉ thấy hắn ngẩng đầu, nước mắt rưng rưng và nói: [ Hoàng Phủ Hạo, ngươi mơ tưởng  đến chuyện có được trái tim ta! Ta muốn giết ngươi! ]

[ Ồ] Hoàng Phủ Hạo vỗ tay một cái, binh lính đứng bên cạnh Tô Mị Loan lập tức lột bỏ bộ quần áo rách rưới của hắn!

Thân thể trần trụi lập tức hiện ra ở trước mắt mọi người, ánh sáng bắn ra bốn phía! Đẹp như một vị tiên hạ phàm! Tinh xảo hoàn mỹ!

[ Tô Mị Loan, ngươi là của ta. Ta sẽ độc chiếm ngươi, ngươi phải làm tù binh của riêng ta! Nếu ngươi đồng ý ta sẽ tha tội chết cho hoàng tộc của ngươi. Bằng không, ta sẽ phá hủy hết thành trì của ngươi và giết hết người Tô gia! Nam thì lưu đày, nữ thì xung quân làm kỹ nữ! ]

[ Ngươi đừng hòng! ]  Đôi mắt quyến rũ của Tô Mị Loan như hai đóa hoa hồng hé nở, nước mắt vì bị khuất nhục óng ánh như tinh thể chỉ đảo quanh ở trong mắt cố gắng không để chảy xuống, giống như viên kim cương có vẻ đẹp mỹ lệ nhất.

Tô Mị Loan ngẩng đầu thở dài, tại sao ta lại yếu đuối và nhu nhược như thế này, tại sao ông trời lại đối xử với ta như vậy! Ta chỉ muốn yên phận làm một mỹ nam tử yên tĩnh thôi mà! Trời ơi ——

Thân thể Tô Mị Loan choáng váng chao đảo, như một đóa hoa có những cánh hoa đang dần héo tàn chậm rơi xuống… Điềm đạm đáng yêu, khiến người ta thương tiếc …

Hoàng Phủ Hạo nhanh chóng bay đến bên cạnh hắn, đỡ lấy thân thể đang muốn ngã xuống, rồi gầm hét lên: [ Theo là là một chuyện khiến người khó có thể tiếp nhận như vậy sao?! Ở trong lòng ngươi ta đáng ghét đến mức không thể tả sao! Không ——}

[ a… ] Hoàng Phủ Hạo cười khát máu tàn nhẫn, giống như Tu La.

[Nếu như không chiếm được trái tim của  ngươi, ta cũng muốn chiếm được thân thể của ngươi! ]

“Bộp!”

Thư Loan ném di động xuống.

Ngọa tào, đây là cái quỷ gì vậy!

Cậu thật sự không thể xem nội dung của câu chuyện được nữa, bởi vì tiếp theo nói tác giả viết rằng… Hoàng Phủ Hạo đã cường bạo Tô Mị Loan trong cung điện của mình.

Cường bạo!!

Hơn nữa…

Còn có! Chín cái! Chít chít …

Rốt cuộc như này thì lớn lên như thế nào! Quấn ở trên eo sao?

“Cốc… cốc.”

Tưởng Hạo đứng ở bên ngoài cửa phong Thư Loan cười nói: “Loan Loan, tôi tới rồi đây! Nơi này có một túi bột hoa quế rất thơm, tôi để xuống nhà bếp cho em nha?”

“Cút.”

Nhìn vẻ mặt hung ác của Thư Loan giống như Sát Thần, mãi đến tận lúc bị đuổi ra khỏi phòng Tưởng Hạo cũng vẫn không hiểu là đã xảy ra chuyện gì.

———————

Ngày thứ hai mở cửa hàng, quả nhiên chuyện làm ăn dần dần tốt lên.

Hương thơm ngọt ngào của điểm tâm ngọt lan tỏa khắp cửa hàng, một người phụ nữ dẫn theo chồng con và cha mẹ của mình đến đây cùng chung niềm hạnh phúc gia đình.

Rượu Rum, bánh gato được đặt trên bàn ở vị trí trung tâm, xung quanh còn có đủ các loại điểm tâm ngọt làm nền, người phụ nữ  và người nhà của mình có thể thưởng thức bữa tiệc điểm tâm ngọt rồi

“Xin chào. Xin thứ lỗi vì tôi có một câu  hỏi thế này. Bạn có thể ghi lại ý kiến của mình để góp ý thêm cho chúng tôi không? Có chỗ nào không tốt, chúng tôi sẽ cố gắng khắc phục và làm tốt hơn!” Bùi Huyên Huyên cầm một quyển sổ, đứng ở bên cạnh bàn cười ngọt ngào.

“Không thành vấn đề!” Người phụ nữ lật quyển sổ ra, ghi lại lời góp ý của mình trên trang giấy.

” Điểm tâm ngọt của các bạn rất ngon! Mùi vị cũng không giống như trước kia, có điều thay đổi mùi vị cũng là chuyện tốt đấy.”

“Xin chào.” Bùi Huyên Huyên chờ người phụ nữ viết lời lời góp ý xong, liền thấy Thư Loan bưng một đĩa bánh ngọt nhỏ đi ra.

Thư Loan khẽ gật đầu nói: “Đây là sản phẩm mới của chúng tôi, xin hỏi có thể nếm thử giúp chúng tôi không?”

Người phụ nữ nhíu mày nói: “Miễn phí?”

“Vâng.” Thư Loan nói: “Tôi cũng không biết điểm tâm ngọt này sẽ có kết quả như thế nào, không biết mọi người có thể tiếp nhận món này hay không.”

“Vinh hạnh cho tôi quá” Người phụ nữ  tiếp lấy cái mâm đựng bánh, đầu tiên là liếc mắt nhìn, liền thấy trên mâm những cái bánh màu vàng và trắng, có bề ngoài long lanh, mềm mịn và trong suốt.

“Nhìn rất ngon, là bánh pútđing sao?” Người phụ nữ nhẹ nhàng cầm một cái cho vào trong miệng.

“Ôi! Chúa ơi…”

Thấy khuôn mặt người phụ nữ bộc lộ ra thần sắc thán phục, chồng của cô cũng hiếu kỳ nên hỏi: “Làm sao vậy? Có mùi vị gì?”

Người phụ nữ suy nghĩ một lúc, dường như rất xoắn xuýt.

Em không biết… Em chưa từng được nếm qua món điểm tâm ngọt nào có mùi vị như thế này…. Đây là lần đầu tiên em được thử. Nói thế nào nhỉ, tươi mát, thơm mềm, khiến người ta liên tưởng đến loài hoa đẹp quý phái? Dù đã nuốt xuống, nhưng hương vị lưu lại trong miệng vẫn rất nồng đậm, mãi không nhạt đi.”

Thư Loan nói: “Đúng là loại bánh này được chế biến từ hoa. Món điểm tâm ngọt này có tên là Quế Hoa Cao (*), là một loại bánh ngọt đặc trưng của Trung Quốc. Nguyên liệu bao gồm bột hoa quế, bột gạo nếp, bột mì và đường.”

(*) Theo Baidu (百度百科), ‘Quế hoa cao’ (bánh hoa quế) là một loại bánh điểm tâm được làm từ bột nếp, đường và mật quế hoa. Loại bánh này có lịch sử đã lâu, mỹ vị ngon miệng, cách làm đơn giản, nhiều chủng loại, thỏa mãn các loại vị khác nhau theo nhu cầu của thực khách.

‘Quế hoa cao’ đã có hơn ba trăm năm lịch sử. Tương truyền vào những năm cuối triều Minh, có một người bán hàng rong tên là Lưu Cát Tường ở thị trấn Tân Đô, từ mùi hương của hoa quế trong thư phòng của trạng nguyên Dương Thăng Am đã nghĩ ra cách thu nhập hoa quế lại, lọc khử nước đắng, ngâm với mật đường, sau đó đem hấp chín với hỗn hợp bột gạo, bột nếp, dầu cải trộn với đường, đổ khuôn rồi tạo hình đem bán, gọi là Quế hoa cao. Ba trăm năm qua, các phường làm kẹo kế thừa công tác chế Quế hoa cao không ngừng cải tiến công nghệ, hiện còn có đường trắng tinh chế, đường mạch nha, bột mì, bột nếp, dầu cải, mật quế hoa dùng làm nguyên liệu. Tùy theo tỉ lệ phối khác nhau còn có các trình tự và cách làm chín bánh như hấp, chiên, nghiền, trộn, đóng khuôn, cắt... Sản phẩm có những đặc điểm như trắng noãn như ngọc, thanh khiết ngon miệng, nhẵn mịn không cặn và đậm mùi hoa quế.     




Chồng của người phụ nữ cũng hiếu kì nên cầm một cái để nếm thử.

“Ừm… Rất sướng miệng!”

Người phụ nữ nói: “Gui hoa... Osmanthus!”

“Osmanthus....” Người chồng nhai nhai rồi nuốt xuống và nói: “Hóa ra có thể lấy hoa để làm thành món bánh ngọt ngon như vậy.”

Món điểm tâm ngọt kiểu Trung Quốc có thể được người phương Tây tiếp nhận, yêu thích, Thư Loan cũng rất bất ngờ và hạnh phúc. Đĩa bánh quế hoa cao nhanh chóng được người phụ nữ và mấy đứa trẻ “xử lý” xong, ba mẹ của người phụ nữ cũng khen không dứt miệng, có thể thấy được rằng người già hay trẻ nhỏ đều thích món bánh ngọt này.

Trong mắt Thư Loan có nét vui mừng, cúi đầu nói: “Như vậy là…  Đủ điều kiện?”

“Trời ạ, bảo bối, món bánh này không thể dùng cụm từ “ đủ điều kiện” để làm tiêu chuẩn nữa rồi! Quá tuyệt! Tôi cảm thấy quá tuyệt! Tôi dám cam đoan, lượng tiêu thụ của món bánh này chắc chắn sẽ rất tốt.”

Bùi Huyên Huyên nháy mắt với Thư Loan rồi nói: “Anh thật là lợi hại a…”

Tưởng Hạo và những người khác cũng bước lại đây tham gia cuộc trò chuyện.

“Đúng vậy! Tại sao chúng không nghĩ tới việc bán những món điểm tâm ngọtcủa Phương Đông chứ? Vì những món đó hiếm nên sẽ tạo nên sự khác biệt, lượng tiêu thụ chắc chắn sẽ rất tốt!”

” Loan Loan, anh quá tuyệt!”

“Hóa ra anh muốn mua bột hoa quế là vì món này.”

Thư Loan quay đầu lại và nói: “Cũng là do Tưởng Hạo cho tôi gợi ý, anh ấy nói mình  thích ăn điểm tâm ngọt kiểu Trung Quốc, tôi nhớ lại thời gian trước đây khi ở trong nước đã từng làm thêm ở  một tiệm bánh ngọt.”

Bùi Huyên Huyên che mặt.

A… Không kịp chuẩn bị tâm lý đã bị ăn phải cẩu lương.

Tưởng Hạo cười nói: “Vậy tôi sẽ đi tìm càng nhiều bột hoa quế càng tốt, sau đó chúng ta có thể bắt đầu bán món này!”

Ngày hôm nay Thư Loan thử nghiệm một món bánh khiến cho mọi người suy nghĩ rất nhiều.

Bọn họ là người Phương Đông đến quốc gia Phương Tây bán điểm tâm ngọt, rõ ràng là người Phương Đông cũng có những món điểm tâm ngọt của riêng đất nước mình, không phải chỉ mỗi Phương Tây mới có.

Bắc Kinh tám(*), bánh móng ngựa(**), bánh vàng(***), bánh thanh đoàn tử(****), bánh táo tàu khoai lang(*****)… Miễn là có thể tìm được nguyên liệu, bọn họ nhất định sẽ khiến cho người dân trong thị trấn nhỏ này được nếm những loại điểm tâm  mới, được hưởng thụ cảm giác trước nay chưa từng có!.

(*) Bắc Kinh tám: Một loại bánh ngọt kiểu Bắc Kinh với tám hình dạng và mùi vị khác nhau. Xuất hiện vào triều nhà Thanh, lan sang dân gian. Gồm có tám loại nguyên liệu chính như táo tàu, mận xanh, nho khô, hoa hồng, đậu, đường, chuối, muối và hạt tiêu được sử dụng làm nhân, và dầu, nước và bột mì được sử dụng làm vỏ bánh, nướng lên.

Tám loại bánh tượng trưng cho tám mảnh trong cuộc sống của người dân.



(**) Hạt dẻ nước hay còn gọi là hạt móng ngựa, là loại trái cây phổ biến, có vị ngọt độc đáo và kết cấu dễ chịu. Theo truyền thống, các bà nội trợ chủ yếu làm bánh hạt dẻ nước (hay còn gọi là bánh móng ngựa) để ăn mừng năm mới của Trung Quốc cùng với các loại bánh khác như bánh củ cải. Tuy nhiên, phiên bản ướp lạnh là một món tráng miệng tuyệt vời cho những ngày hè.



(***) Bánh Vàng: Nguyên liệu quan trọng của loại bánh này là sắn Nanyang, thành phẩm có hình tổ ong, được gọi là bánh tổ ong, còn được gọi là bánh cá mập sau khi thái lát.

Thành phần chính bao gồm: Dừa, bột sắn, bột trứng gà, đường cát.



(****) Bánh Thanh Đoàn Tử: Vào tiết Thanh Minh người Giang Nam có tục ăn bánh Thanh đoàn tử. Để làm được loại bánh này, người ta ép lấy nước một lại có, cỏ mọng có tên là Tương mạch thảo, sau đó trộn với bột nếp đã xay nhuyễn thành một thứ bột ướt mịn.



Nhân bánh là bột đậu xanh trộn đường. Đặt một viên nhân bánh và một miếng mỡ lợn nhỏ vào vỏ bột, vê tròn rồi xếp vào lồng hấp, hấp cách thủy đến chín.

Khi lấy bánh ra khỏi lồng hấp, người ta lấy dầu thực vật quét đều lên khắp bề mặt bánh, khi đó bánh mới hoàn thành. Thanh đoàn tử có màu xanh bóng như ngọc, vị mềm, thơm, ăn vào không những thấy ngọt, bùi, béo mà không ngấy nữa. Người Giang Nam dùng thứ bánh này để cúng tổ tiên nên Thanh đoàn tử không chỉ là một món ăn mà đã trở thành phong tục ẩm thực của vùng đất này.




(*****) Bánh táo tàu khoai lang là một loại bánh xuất hiện trong “Hồng Lâu Mộng”, là loại thuốc bổ cho bệnh của Tần Khả Khanh. Bánh táo tàu khoai lang rất dễ tiêu hóa, vị ngọt, và ngày đỏ có thể làm săn chắc máu, khoai mỡ có thể tăng cường tốt cho lá lách và dạ dày, và nó là một món ăn bổ dưỡng tốt cho những người bị bệnh.



——————

Ngày hôm nay kiếm được số tiền nhiều hơn hôm qua một nửa, đồng nghĩa với việc lợi nhuận của cửa hàng cũng tăng, sau khi kết thúc một ngày buôn bán, mọi người lại tiến hành mở hội nghị thảo luận có  nên mua thêm xe đẩy bán đồ ăn hay không.

Bùi Huyên Huyên là người nói đầu tiên: “Tôi cảm thấy cần, bởi vì sau này Loan Loan sẽ làm ra một loạt món điểm tâm ngọt độc đáo của Trung Quốc, nên chúng ta rất cần đẩy mạnh tuyên truyền.”

Tưởng Hạo suy nghĩ một chút, nhíu mày nói: “Nhưng cửa hàng chúng ta không đủ người, cứ cho là sẽ mua xe đẩy bán đồ ăn cũng vô dụng thôi? Ai là người có thể đi ra đứng ngoài đầu đường  để bán đây?”

“Hạo ca nói đúng!”

Trương Vân Khê mỉm cười bất đắc dĩ, ngoại trừ câu nói này thì nha đầu Huyên Huyên còn có câu nào khác đâu, cô lắc đầu rồi nói: “Nhưng phương án này cũng không phải không thể thực hiện, tôi và Loan Loan sẽ ở phía sau cố gắng nhiều hơn một chút, bát đĩa thì có thể chờ sau khi đóng cửa rồi rửa cũng được, đủ dùng là được rồi, để Jonas ra hỗ trợ ở quầy tiếp tân. Như vậy thì quầy tiếp tân sẽ có nhiều người hơn, có thể bảo người này người kia thay nhau đi ra ngoài bán hàng.”

Tưởng Hạo vuốt cằm cân nhắc.

“Chủ yếu là… Tôi cũng không muốn để cho mọi người  quá mệt mỏi.”

Đang nói, chuông gió ở cửa lớn vang lên.

Tưởng Hạo hô: “Xin lỗi! Chúng tôi đã đóng cửa ngừng bán hàng rồi! Xin hãy trở lại vào ngày mai…”

“Tưởng Hạo! Tôi là Phương Vạn Lý!”

Tưởng Hạo lập tức đi ra mở cửa.

Nhưng mà khi tấm mành treo trước cửa được vén lên, mọi người liền thấy phía sau Phương Vạn Lý là hai người con gái.

Tưởng Hạo sững sờ nói: “Đây là…?”

“Ồ trời ạ —— Đường Tịch! Đường Tịch tỷ, trước đây em từng xem phim điện ảnh mà chị đóng!” Bùi Huyên Huyên là người đầu tiên nhảy lên.

“Còn nữa thì ra chị… Chị là Lâm Nghệ Viiiiii?!” Bùi Huyên Huyên luống cuống tay chân lấy điện thoại di động ra và nói: “Em có thể chụp ảnh chung với các chị không?”

Nhìn phản ứng của Bùi Huyên Huyên, Tưởng Hạo có thể xác định hai người mà Phương Vạn Lý  dẫn đến chính là đại minh tinh, cho dù không phải minh tinh, thì cũng làm công  người việc liên quan đến giới showbiz.

Phương Vạn Lý cười nói: “Sau này có thể từ từ chụp ảnh chung với nhau, dù sao thì hai người này sẽ ở chung cùng các bạn một khoảng thời gian.”

Ánh mắt Tưởng Hạo sáng lên và nói: “Đến… Giúp đỡ? Như vậy thì có thể mua xe đẩy bán đồ ăn rồi!”

Bùi Huyên Huyên: “…”

Điều mà anh quan tâm chỉ có cái này thôi sao?

Nam thanh niên cường tráng…

Vành tai Thư Loan đỏ bừng, nghĩ đến tối hôm qua khi cậu đọc thử bộ tiểu thuyết kia, trong đó có một chi tiết Hoàng Phủ Hạo kéo tay của Tô Mị Loan, để hắn “Bắt lính” … Mà sau đó trong đầu bỗng nhiên dần hiện ra Tưởng Hạo chín cái chít chít…

Đúng là xấu hổ không biết nói thế nào cho phải!

Phương Vạn Lý cười nói: “Ở kỳ này trong chương trình sẽ xuất hiện ba người khách mời đặc biệt, đây chính là hai người trong số đó. Còn một người nữa vì vướng mắc lịch trình công việc nên mấy ngày nữa mới đến.”

Phương Vạn Lý chỉ phụ trách dẫn người đến, còn lại liền giao cho bọn họ. Sau khi Phương Vạn Lý rời đi, một trong hai người phụ nữ liền mở lời chào hỏi trước, tướng mạo  người này diễm lệ khoa trương, cô cười nói: “Chào mọi người, tôi tên là Đường Tịch.”

Thư Loan không nhịn được mà liếc mắt nhìn nhiều hơn  vài lần. Phong cách thời trang của Đường Tịch có thể nói là vô cùng …quá mức quy định.Thật sự là sự pha trộn của nhiều màu sắc, mái tóc màu đỏ rực rỡ, quần áo trên người có rất nhiều màu như tím đậm, màu xanh dương, và màu vàng rực rỡ, quần ống rộng lớn khoa trương, và đôi giày cao gót nhung sang trọng với một độ cao khiến người khác hộc máu, thật sự là rất thu hút ánh mắt  chú ý của người khác.

Năm ngoái Đường Tịch đoạt được giải thưởng lớn dành cho diễn viên, tuy rằng khả năng và địa vị ở quốc tế vẫn thấp hơn so với Trương Vân Khê, nhưng lại có thể so với Trương Vân Khê về sự mới mẻ và nóng bỏng.

Tuy nhiên, nếu so với kỹ năng diễn xuất  thì Đường Tịch có phong cách Kill Matt(*). Hơn nữa người này có tính cách như một hot girl, thẳng thắn sắc bén, còn thích bất bình hộ người khác, a dua vào xem trò vui, nên đắc tội với không ít người, nhưng cũng bởi vì tính cách sang sảng cá tính nên có lượng fan đông đảo, cứ bị hắc rồi lại nổi tiếng, nổi tiếng rồi lại bị hắc, có thể gọi là đất đá trôi trong  thế giới giải trí này.

(*) Tiếng Trung là 杀马特.

Thường thì người theo phong cách này sẽ để mái tóc dài, trang điểm rất đậm; mặc những bộ quần áo mix rất tùy hứng, đeo đồ trang sức lạ lùng.

Tưởng Hạo gật đầu nói: “Hoan nghênh cô đến đây, tôi là đội trưởng Tưởng Hạo, chào mừng cô gia nhập với đoàn, xin hãy chỉ giáo nhiều hơn.”

“Tôi biết, trước khi đến đây tôi có xem chương trình kỳ trước của mọi người.” Đường Tịch tiến lên trực tiếp ôm lấy vai Tưởng Hạo cười nói: “Có thể đến tận hiện trường để ăn kẹo, khiến tôi sướng đến phát rồ rồi.”

Tưởng Hạo ha ha cười gượng, giả vờ không hiểu Đường Tịch nói kẹo là ám chỉ cái gì.

Người còn lại chính là Lâm Nghệ Vi, minh tinh mới nổi, cô rất xinh đẹp, tính tình hòa nhã đoan trang, phong cách ăn mặc và trang điểm cũng rất tuyệt, vì thế cho nên số lượng fan trên weibo không hề thua kém những minh tinh bình thường khác.

Sau khi mọi người tự giới thiệu bản thân một cách đơn giản, mấy người Tưởng Hạo tiếp tục thu dọn, tuy rằng Đường Tịch và Lâm Nghệ Vi mới đến, lại vừa trải qua một chặng đường dài bôn ba, nhưng cũng không sợ mệt, lập tức gia nhập công việc quét dọn cùng mọi người.

Bên trong phòng bếp, Tưởng Hạo bước đến bên cạnh Thư Loan đang rửa chén rồi nói: “Tôi giúp em.”

Sau một khắc, liền thấy Thư Loan giống như bị điện giật, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Tưởng Hạo.

Tưởng Hạo nhìn Thư Loan chằm chằm, đây là làm sao vậy chứ?

Thư Loan cắn cắn môi dưới, phát hiện ra rằng sau khi cậu đọc cái gì mà bá đạo Lang Vương với ngạo kiều mèo con đã  không thể nhìn thẳng Tưởng Hạo.

Quá… Xấu hổ.

Bình luận

Truyện đang đọc