CƯNG CHIỀU THEO SÁCH GIÁO KHOA

Bây giờ tuyệt đối không thể trở về khách sạn, Tưởng Hạo và Thư Loan vượt qua hàng rào trốn vào trong cửa hàng bị bỏ hoang.

Trong cửa hàng không lớn không nhỏ tối thui, đưa tay ra không thấy được năm ngón, hai người ở phía sau tủ bát trong một không gian nhỏ rải thảm ra nghỉ ngơi ngay tại chỗ.

“Em ngủ đi, anh trông chừng cho.” Tưởng Hạo sờ sờ lên trán Thư Loan.

Thấy tạm thời yên ổn rồi, lúc này Tưởng Hạo mới cởi áo khoác, nhẹ nhàng kéo áo sơmi lên. Cũng vì thế nên Thư Loan mới phát hiện, hóa ra eoTưởng đã bị trúng một dao, máu tươi còn đang chầm chậm chảy ra.

“Ha… Anh thực sự là có thù với eo của mình.” Tưởng Hạo dở khóc dở cười, thời điểm trước kia khi gặp lại Thư Loan trong hẻm nhỏ, anh cũng bị thương ở eo.

“Tưởng Hạo…!”

Thư Loan trợn to mắt.

Tai sao Tưởng Hạo bị thương mà không nói?!

“Không có chuyện gì, vết thương không sâu, ngày mai đi bệnh viện khám là tốt rồi.” Tưởng Hạo xé lấy một mảnh vải từ ống tay áo.

“Em giúp anh.” Đầu tiên Thư Loan lấy chai nước khoáng từ trong túi đeo lưng ra rửa sạch vết thương cho Tưởng Hạo, sau đó cực kỳ cẩn thận dùng vải băng kỹ vết thương.

Chắc chắn rất đau…

Thế mà còn bày bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra… Giống như thằng ngốc vậy.

Tưởng Hạo không bỏ qua sự đau lòng trong mắt Thư Loan, mỉm cười, giơ tay ôn nhu vuốt nhẹ vùng gáy của Thư Loan bởi vì khom lưng băng bó cho anh mà lộ ra.

” Loan Loan.”

“Ừm.”

“Có thể là do mất máu quá nhiều, vì thế nên anh cảm thấy hơi lạnh.”

Thư Loan nhìn Tưởng Hạo chằm chằm.

“Ai, rất khó chịu.” Tưởng Hạo lắc lắc đầu, giang hai cánh tay ra vẻ oan ức nói: “Lạnh quá nha.”

Có thể là vì giật mình do nhìn thấy vết thương, Thư Loan đau lòng đến mức đầu óc cũng không thể suy nghĩ bình thường, thật sự ngây ngốc, đưa tay ôm lấy cô Tưởng Hạo.

“Ai nha… Thật ngoan.” “Nhuyễn ngọc ôn hương” ôm vào trong lòng khiến Tưởng Hạo rất hài lòng.

“Tưởng Hạo… Xin lỗi.”

Thư Loan tựa vào ngực Tưởng Hạo, giọng nói ỉu xìu.

Đầu tiên Tưởng Hạo cảm thấy kinh ngạc vì Thư Loan tư thái mềm hiếm thấy, sau đó thì thấy dở khóc dở cười nói: “Anh bị thương nhưng cũng không phải là do em sai. Em bị dọa sợ à?”

“Không phải” Thư Loan do dự một lúc mới nhẹ giọng nói: “Em hay tức giận, có phải là rất xấu không.”

Lần này Tưởng Hạo đã hiểu rõ, cười nói: “Đúng đấy.”

Thư Loan kéo lấy áo Tưởng Hạo  thật chặt, dường như không biết nên phản ứng như thế nào.

“Thế nhưng… Đấy mới chính là em, em cũng biết mà anh rất yêu em.” Tưởng Hạo nói xong thì ôm càng chặt hơn.

Thư Loan sững sờ, ngẩng đầu nhìn Tưởng Hạo.

“Cho nên mới nói có quan hệ gì đến chuyện tính cách của em tốt hay xấu đâu.”

Nghe Tưởng Hạo nói xong, Thư Loan cảm thấy hai gò má mình nóng bừng, lập tức vùi đầu không nhìn anh nữa.

Tim đập dần dần mất khống chế, tâm trạng khác thường cũng lan tỏa mạnh mẽ, dường như có xúc cảm gì sắp thoát ra. Thư Loan cảm thấy, bản thân mình càng ngày càng kỳ quái.

Tưởng Hạo có thể làm cho cậu mất khống chế.

Điều này tượng trưng cho chuyện gì?

Tượng trưng chuyện gì…

Thư Loan “Vèo” đứng dậy, thoát khỏi cái ôm của Tưởng Hạo hung ác nói: “Lạnh thì tự chịu đi.”

Đột nhiên không kịp chuẩn bị, Tưởng Hạo vốn dĩ còn đang đắc ý hưởng thụ, nhìn  Thư Loan với vẻ mặt mông lung.

“Ngủ.”

“…”

Rạng sáng ngày hôm sau thành phố dần dần náo nhiệt, đoàn phim cũng bắt đầu sắp xếp  cảnh quay.

Mặc dù những người mặc áo đen kia truy sát Tưởng Hạo, nhưng cũng không thể bại lộ trước mặt những người khác, bởi vậy chỉ cần vẫn luôn ở trong đoàn phim thì cũng xem như là an toàn.

Nội dung cảnh quay ngày hôm nay đều là cảnh thiếu niên Ngải Tây và công tử quý tộc Hans gặp lại nhau, theo nội dung của bộ phim hai người nhờ số trời run rủi, chậm rãi quen biết, thân mật…

Mà cùng lúc đó, trong thành xuất hiện Jack The Ripper.

Nghe nói Jack The Ripper là kẻ mang tội giết người liên hoàn, nhưng mà Ngải Tây cũng nghe nói hắn thường hoạt động ở những thành phố khác, không ngờ rằng hôm nay đã đến thị trấn nhỏ của bọn họ.

Kẻ mang tội giết người này có cách thức giết người biến thái tàn nhẫn, không chỉ là giết người đơn giản như vậy, hắn còn có thể mổ bụng hủy hoại, thi thể của người bị hại từng người từng người đều vô cùng thê thảm.

Đốc công và ông chủ bến tàu đều bị giết, nên Ngải Tây mất công việc. Đang lúc hoang mang, Hans lại tỏ tình với Ngải Tây, hơn nữa còn cung cấp cho cậu một cơ hội trở thành trợ lý riêng của mình trong nhà Monthey, Ngải Tây cười, môi hôn lên trán Hans.

Giờ khắc này, trong một căn phòng rộng rãi và xa xỉ ở khu nghỉ dưỡng nhà Monthey, Ngải Tây đứng ở trước gương sững sờ nhìn bản thân mình trong gương.

“Trời ạ! Thực sự là quá xinh đẹp!”

Tất cả những người hầu đều kinh ngạc.

Khuôn mặt Ngải Tây đã được rửa sạch sẽ, tuy rằng không tính trắng nõn, nhưng ngũ quan tinh xảo đẹp đẽ. Mái tóc giả đen dài kề sát vào quai hàm, nhu thuận thả nhẹ trên bả vai.

Ngải Tây nhìn xuống, trên người cậu đang mặc một cái váy nữ. Hầu kết bị che lấp bởi tầng tầng lớp lớp ruy băng nhỏ, trước ngực là cái nơ tinh xảo khéo léo phân nhánh rủ xuống, đai lưng là từng lớp từng lớp vải ren màu tím, như một đóa hoa hồng trắng đang kỳ nở rộ.

Cậu mặc… Trang phục thế này.

Ngải Tây cắn cắn môi dưới, cảm thấy cả người đều không dễ chịu, lại có chút sợ hãi.

Tại sao cậu lại đồng ý với Hans

“Phu nhân Monthey.” Lão quản gia đẩy cửa phòng ra cười nói: “Thiếu gia chờ đợi đã lâu.”

Ngả Tây hít sâu một hơi, chậm rãi rời khỏi phòng, giầy cao gót dưới chân gõ lên trên sàn nhà phát ra tiền vang lanh lảnh.

Cậu sắp trở thành phu nhân của nhà Monthey.

Hans muốn cậu hoá trang thành con gái, sau đó trong  yến hội sẽ chính thức tuyên bố và giới thiệu cậu với các thành viên gia tộc và mọi người rằng cậu  là vị hôn thê của anh.

Ngả Tây vẫn không thích ứng được với đôi giày cao gót, nhịp bước có chút bất ổn, nhưng cũng rất kiên định.

“Ok, qua!”

Đạo diễn Triệu Thành Mạo cười nói: ” Loan Loan mặc trang phục nữ cũng thật là đặc biệt xinh đẹp! Đặc biệt đặc biệt xinh đẹp!”

Thư Loan gật gật đầu, mặt không hề có cảm xúc đi thẳng về phía phòng thay quần áo. Bọn họ mượn trang viên toà thành trong thị trấn nhỏ này để lấy cảnh, chủ nhận của trang viên đồng ý cho mượn tất cả các căn phòng.

Đoàn kịch chọn một căn phòng khí thế và ấn tượng thích hợp để quay phim, còn căn phòng nhỏ sát vách làm phòng thay quần áo, đối diện đó là một phòng khách nhỏ chính là phòng hóa trang.

Kịch bản này… Thật sự là… !

Thư Loan kéo kéo bộ váy rườm rà đang mặc trên người mình, tuy rằng vẫn luôn chuyên nghiệp, nhưng việc này thật sự là vượt quá sự tưởng tượng của cậu.

” Loan Loan, chúng ta nói chuyện một lúc nhé?” Triệu Thành Mạo cùng Đường Tịch ngồi ở trong góc phòng, vừa xoát kịch bản một lần nữa vừa vẫy tay về phía Thư Loan.

Tưởng Hạo cũng hiếu kì đứng ở bên cạnh Thư Loan nghe.

Triệu Thành Mạo nói: “Tôi cùng Tịch Tịch cũng đã nhìn ra, cậu có mâu thuẫn với kiểu hoá trang, đây cũng là điều rất bình thường. Có điều trong những cảnh quay tiếp theo Ngả Tây sẽ từ từ tiếp nhận, thậm chí còn bị vây hãm trong rào cản của giới tính, trầm luân, không biết rõ bản thân mình rốt cuộc là ai. Vì lẽ đó cậu cũng nên điều chỉnh tâm trạng của chính mình.”

Đường Tịch bổ sung thêm: “Anh cũng nhìn những tình tiết tiếp theo trong kịch bản, theo tiến triển của nội bộ phim, Ngải Tây sẽ dần dần trở nên vặn vẹo ở trong vòng luẩn quẩn này, thậm chí còn hưởng thụ những lợi ích do thân phận nữ mang đến cho cậu ta.”

Thư Loan gật đầu.

“Tôi hiểu rõ rồi.”

Triệu Thành Mạo nói tiếp vài câu.

Thư Loan nhẹ nhàng kiễng chân trái, chuyển động bàn chân rời khỏi mặt đất, sau đó lại đổi chân phải, luân phiên chuyển động.

Thực sự là khâm phục những người phụ nữ có thể đi giày cao gót cả ngày, thậm chí còn có rất nhiều phụ nữ luôn đi giày cao gót trong lúc làm việc, rốt cuộc bọn họ làm sao có thể chịu đựng bàn chân đau nhức vậy chứ.

Trước tiên Tưởng Hạo giẫm chân phải ra ngoài, kéo dài chân mình ra để mở rộng diện tích, sau đó đưa tay kéo cánh tay Thư Loan, để cậu có thể mượn lực dựa vào mình.

Đường Tịch lập tức lộ ra nụ cười.

Thư Loan: “…”

Thật vất vả mới thương lượng xong, Thư Loan kéo Tưởng Hạo cùng nhau vào phòng thay quần áo.

Ngồi ở trên ghế dựa mềm trong phòng thay quần áo, Thư Loan cởi giày cùng tóc giả lắc lắc chân, chậm rãi tháo nơ và đai lưng ra.

Chờ một lúc nữa còn phải quay phim, bởi vậy Thư Loan không có ý định thay trang phục khác, chỉ là muốn cởi những phụ kiện nhỏ khá là trói buộc người ra.

Tưởng Hạo ngồi xổm ở trước người Thư Loan, nắm chặt lấy gót chân trơn nhẵn của Thư Loan đau lòng nói: “Đỏ lên rồi.”

Thư Loan nói: “Rốt cuộc tại sao  Tạ Y Y lại có thể chịu đựng được khi mặc trang phục nữ chứ.”

“Hắn? Ha, sao em không hỏi là tại sao nữ sinh có thể chịu đựng khi mặc những trang phục và những phụ kiện này. Đối với những cô gái mà nói thì đây căn bản là chuyện tập mãi thành quen, vì thế đối với Tạ Y mà nói cũng chính là tập mãi thành quen.”

Thư Loan dở khóc dở cười.

Tưởng Hạo nhún vai nói: “ Từ khi học cao trung thì hắn đã mặc như vậy rồi. Có điều em có thể tự mình hỏi xem hắn có cảm giác như thế nào? Hoặc là em cũng có thể học hỏi hắn một chút, xem có cách làm thế nào để thích ứng không.”

Thư Loan sững sờ.

Tưởng Hạo trừng mắt nhìn nói: “Em đừng tưởng rằng anh không biết, từ ngày đó rời khỏi phòng khám bệnh thì em vẫn thường liên lạc với Tạ Y, không chỉ tán gẫu trên Wechat, mà còn thường xuyên  trò chuyện đúng không?”

“Là hắn tìm em trước. Hơn nữa…”

“Anh lại theo dõi điện thoại di động của em!” Thư Loan nhẹ nhàng đạp vào ngực Tưởng Hạo rồi nói: “Kỹ năng của bộ đội đặc chủng là để cho anh  lạm dụng như vậy sao?”

Tưởng Hạo cười khẽ.

Có điều như vậy cũng rất tốt.

Thư Loan cũng không bài xích Tạ Y còn tán  gẫu cùng hắn, như vậy Tạ Y có thể chậm rãi khiến em ấy trở nên thông suốt hơn.

Kế hoạch rất thuận lợi.

Nghiêm Tuân cũng đang trên đường tới, chạng vạng liền có thể dẫn người đến giải quyết chuyện anh bị những người mặc áo đen truy sát quấy nhiễu.

Tất cả đều rất thuận lợi.

Một tiếng sau lại bắt đầu phải quay phim, một tiếng này Thư Loan và Tưởng Hạo có thể được nghỉ ngơi đầy đủ. Tưởng Hạo xoa bóp chân cho Thư Loan, còn Thư Loan thì nói chuyện  cùng Tạ Y qua Wechat.

[ Thích ứng với trang phục nữ? ]

Đối diện với vấn  đề của Thư Loan thì rõ ràng là  Tạ Y cũng cảm thấy rất kinh ngạc.

[ Quay phim điện ảnh cần phải mặc. ]

[ Như thế này đi… Bất cứ chuyện cũng phải luyện tập, nếu như cậu thật sự muốn nội tâm và thân thể đều thích ứng cảm giác này, vậy thì mặc trang phục nữ cùng Tưởng Hạo ra ngoài đi dạo phố một tối. Dựa theo kinh nghiệm của tôi, bảo đảm rằng sau đó cậu không hề cảm thấy khác thường nữa. ]

[ Ra ngoài đi dạo phố? Trước mặt mọi người  sao? ]

Thư Loan thầm nghĩ, phải cho những người khác nhìn thấy cậu khi hóa trang thành nữ…?

[ Cậu kiêng kỵ cái gì? Thời điểm đóng phim cậu đều mặc trang phục của nữ mà, như vậy sau khi bộ phim được công chiếu, người của toàn thế giới này cũng được xem bộ phim này, nhìn thấy hình ảnh mặc trang phục nữ của cậu ở trong phim. Không cần để ý đến mấy cái nhìn của những người trên đường mới đúng chứ? ]

Thư Loan không nói gì.

Nói thật là cũng đạo lý…

Không thể phản bác lại.

Nếu như hắn để ý vì bị người khác nhìn, thì khi quay phim sẽ thiếu không được sẽ cột đầu cột phần đuôi. Mà cậu hi vọng  thời điểm khi ghi hình bản thân cậu sẽ có thái độ và trạng thái làm việc tốt nhất, thể hiện tốt nhất, cũng có thể hòa mình vào kịch bản một cách hoàn mỹ.

“Tưởng Hạo.”

“Ừm?”

“Tối nay giúp em một việc.”

Bình luận

Truyện đang đọc