CƯNG CHIỀU THEO SÁCH GIÁO KHOA

Sau khi quá trình  quay phim kết thúc Thư Loan tạm nghỉ ngơi một thời gian, trải qua những tháng ngày không có lịch trình công tác nên chỉ nằm dài ở trong nhà mốc meo.

Thư Loan nằm đờ ra trên ghế sa lông, bên ngoài vang lên âm thanh dọn dẹp đồ đạc, xem ra là có người dọn đến rồi. Chung cư này cũng mới được xây dựng, nằm ở trong một tiểu khu xa hoa, khá chú trọng vào tính riêng tư của cư dân, giá phòng cũng không đắt lắm, nằm trong khả năng chi trả của Thư Loan.

Tầng mà Thư Loan ở chỉ có cậu và một căn của đôi vợ chồng già ở phía đối diện. Dọc hành lang có tổng cộng 3 căn hộ, hai căn lớn một căn nhỏ, người mới tới sẽ vào ở căn hộ cuối cùng, đồng nghĩa với chuyên phòng ở lầu này đã kín.

“Rầm!”

Ngoài hành lang, Tưởng Hạo thả cái thùng cuối cùng xuống, cười với mấy người đàn ông là nhân viên của công ty vận chuyển và nói: “Vất vả cho các anh rồi!”

“Ai! Dễ thôi mà, là việc nên làm.”

Thái độ của Tưởng Hạo rất tốt, nhân viên vận chuyển của công ty cũng vui vẻ cùng nhau giúp anh chuyển những cái thùng to vào trong nhà một cách thuận lợi, còn những cái thùng nhỏ Tưởng Hạo có thể tự xử lý, tóm lại thì đồ đạc  hành lý của anh cũng không nhiều.

“Ôi! Tiểu tử, người mới tới à?”

Căn hộ của đôi vợ chồng già ở phía đối diện mở cửa, chào hỏi cùng Tưởng Hạo

“Chào chú, chào dì, tên cháu là Tưởng Hạo.” Tưởng Hạo nói xong liền ôm con chó sói lên cười và nói: “Đây là Charlotte. Cháu sẽ để ý trông chừng nó, không để nó gây rắc rối! Sau này kính xin chú và dì bao dung và chăm sóc hơn ạ.”

“Không có chuyện gì không có chuyện gì, chúng ta cũng yêu thích chó.” Người đàn ông lớn tuổi chỉ vào con chó sói và nói thêm: “Hơn nữa con chó của cháu cũng rất soái!”

Tưởng Hạo cười tươi, lộ ra hàm răng trắng.

Người phụ nữ nói: “Ở cách vách sát căn hộ của cháu là do một người đàn ông thuê, cậu ta ở một mình. Dáng người rất cao mặt mũi cũng dễ nhìn, thế nhưng…”

Người phụ nữ lắc đầu nói: “Tính tình lại  không tốt. Nghe nói cậu ta là đại minh tinh, chắc vì lẽ đó nên quá kiêu ngạo. không hòa đồng hay thăm hỏi người ngoài, mọi người chào hỏi cậu ta cũng không để ý, sau này cháu nhớ đừng nên trêu chọc cậu ta a.”

Tưởng Hạo chỉ cười gật đầu.

Khéo léo từ chối sự giúp đỡ của hai vợ, Tưởng Hạo đem tất cả hành lý vào nhà và sắp xếp cẩn thận, sau đó sửa lại cổ áo một chút, dẫn theo Charlotte và xách túi đồ to, ấn ấn chuông cửa của căn hộ cách vách.

Không phản ứng.

Tiếp tục nhấn chuông.

Mặc dù Tưởng Hạo cũng biết  ít nhiều về mật mã để mở cánh cửa này ra, nhưng vì cảm thấy…cứ xông vào thì cũng không hay cho lắm.

Hít sâu một hơi, tiếp tục ấn.

Trong phòng, Thư Loan chậm rãi đứng dậy, nghi hoặc mà nhìn cửa lớn nhà mình.

Có người, có tiếng vang của chuông cửa?

Chắc vậy rồi.

Đứng dậy mở cửa, người đến lại là Tưởng Hạo.

“Này, chào tiền bối.”

Thư Loan thầm nghĩ, tại sao cái tên này cứ bám dai như đỉa? Nơi nào cũng có thể nhìn thấy anh ta.

“Sau này tôi chính là hàng xóm của cậu, xin hãy chỉ giáo nhiều hơn.”

Thư Loan gật đầu.

” Tôi sang đây là muốn xin cậu giúp một chuyện.” Tưởng Hạo cười gượng chỉ chỉ vào trong nhà, nói: “Tôi có thể vào ngồi một chút không?”

“…”

Sau khi thành công ngồi ở trên ghế salông, Tưởng Hạo nói một cách thành khẩn: “Tiền bối, chuyện là thế này, tôi nghĩ cậu cũng biết chuyện tôi đã ký kết hợp đồng với công ty giải trí E, sau đó phải quay phim «Quyết Chiến Một Đường», là phim điện ảnh nên phải đi xa lấy cảnh, mang theo Charlotte…nó là chó nên không tiện lắm. Mà thỉnh thoảng tôi còn phải ở trường quay phim cả đêm, vì lẽ đó nên khoảng thời gian này có thể xin cậu giúp đỡ chăm sóc nó không?”

Thư Loan hơi nhíu mày.

“Nó thật sự rất biết điều, hơn nữa còn đặc biệt có linh tính. Biết tôi yêu thích cậu thì nó còn có thể bảo vệ cậu đấy.”

Biết tôi yêu thích cậu…

Nhìn Tưởng Hạo nói câu đó ra như là một việc đương nhiên, như không có chuyện gì xảy ra, Thư Loan chỉ nhướn mày.

Giống như là muốn chứng minh lời nói của Tưởng Hạo, con chó sói phe phẩy đuôi chậm rãi đi tới bên cạnh Thư Loan, rồi liếm liếm chân Thư Loan.

“Chỉ cần cho nó ăn đồ ăn ngon là được rồi, giúp tôi chuyện này chứ?” Tưởng Hạo nháy mắt.

Thư Loan bất đắc dĩ gật đầu.

“Thật sự rất cám ơn cậu! Lát nữa tôi sẽ mang ổ, bát đựng thức ăn và nước uống, còn có cả thau đựng nước tiểu sang đây. Sau đó chỉ cần đặt ở… Chỗ ấy, cậu nói xem có được không.” Tưởng Hạo chỉ chỉ vào ban công thoáng đãng.

Thực ra trong những lúc như này hàng xóm giúp đỡ lẫn nhau là rất việc bình thường, thế nhưng… Thư Loan thầm nghĩ, đây vẫn là lần đầu tiên cậu làm việc này.

Tưởng Hạo đưa cái túi cho Thư Loan, trong túi chứa một cái hộp, rồi nói: “Đây là đồ ăn vặt của Charlotte, thỉnh thoảng cậu có thể lấy ra làm phần thưởng để khen thưởng nó, như vậy sẽ có tác động khiến cho tình cảm của cậu và nó tiến triển nhanh hơn.”

Thư Loan nhận lấy sau đó mở hộp ra,  đờ người ra nhìn bánh quy màu nâu nhạt có hình khúc xương.

Cái bụng rất đói…

“Ùng ục.”

Tưởng Hạo buồn cười nhìn Thư Loan: “Bữa trưa ăn không nhiều?”

Thư Loan lắc đầu nói: “Cả ngày hôm nay tôi không ăn.”

“Ý cậu là… Từ sáng sớm sau khi rời giường đến bây giờ  không ăn một chút nào?”

Thấy Thư Loan gật đầu, Tưởng Hạo không tự chủ được mà nhìn sắc trời ngoài cửa sổ một chút. Thời điểm này là chạng vạng, sắp tối rồi! Người này không hề ăn chút đồ ăn nào?

“Tại sao.?”

Thư Loan suy nghĩ một chút rồi nói: “Lười.”

“Không muốn làm cơm có thể gọi thức ăn ngoài…”

Thư Loan thầm nghĩ, nếu gọi thức ăn ngoài còn phải đứng dậy, chọn món ăn trong thực đơn, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, chờ cơm đến còn phải dùng bộ đồ ăn …

“Phiền phức.”

Tưởng Hạo dùng ánh mắt kính phục nhìn Thư Loan đang dựa vào sa lông mềm mại.

Thư Loan nói: “Thế nên anh có thể yên tâm nhờ  tôi chăm sóc cho con chó của anh sao?”

“Yên tâm.” Tưởng Hạo cười híp mắt.

Tuy rằng bây giờ dáng vẻ của Thư Loan là như vậy, nhưng chỉ cần giao trách nhiệm cho cậu thì chắc chắn cậu có thể hoàn thành. Nhìn tác phong trong công việc của cậu ấy là biết, bởi vì có mục tiêu rõ ràng, là phải cố gắng làm việc, vì lẽ đó Thư Loan sẽ làm tốt.

Tưởng Hạo vỗ tay một cái nói: “Vậy quyết định thế nhé, bây giờ tôi xuống lầu mua nguyên liệu nấu ăn, sau đó sẽ làm mấy món ăn đơn giản, chúng ta cùng nhau ăn.”

“Anh chỉ cần làm phần anh là được rồi, không cần để ý đến tôi.”

“Không có chuyện gì.” Tưởng Hạo vỗ vỗ ngực nói: “Cậu nuôi chó, còn tôi nuôi cậu.”

Nói xong, liền để lại Charlotte ở trong phòng, hấp tấp rời đi.

Thư Loan cúi đầu, nhìn bánh bích quy trong tay…

“Rắc.”

Ăn rất ngon. Thực ra  Thư Loan đã đói bụng đến mức dạ dày cũng bắt đầu đau, vì vậy cậu mới không thể không ăn mấy cái bánh quy. Dù sao, một hộp bánh quy to thế này, không sợ Charlotte không có đồ để ăn.

Mùi thịt gà, giòn. Hương vị ngon miệng, độ mặn nhạt vừa phải.

Charlotte trợn to mắt, vẻ mặt cũng trở nên nhìn chằm chằm Thư Loan, sợ đến mức không dám nhúc nhích một chút nào.

Gâu…..gâu???

Tưởng Hạo nhanh chóng trở về, sau đó dùng khoảng thời gian rất ngắn làm ra một bàn thức ăn tươm tất.

Trong lúc đó Charlotte vẫn cạp lấy ống quần Tưởng Hạo và sủa um.

Người kia ăn vụng bánh quy của tui a!

“! Gâu! Gâu! Gâu”

Đáng tiếc Tưởng Hạo không hiểu ngôn ngữ của chó.

Vốn dĩ Thư Loan tưởng rằng một người nào đó làm như quen thuộc sẽ chiếm bếp nhà mình rất lâu, nhưng nửa giờ sau hương vị liền bay ra.Sau khi uống bát canh nóng hổi vào bụng, lại phối hợp bát cơm thơm ngát, cùng với những món ngon có mùi vị khác nhau, Thư Loan cảm thấy đây là bữa cơm mà cậu ăn ngon nhất từ thời điểm bắt đầu kỳ nghỉ tới nay.

Sau khi hai người một chó đều ăn no, Tưởng Hạo nhìn đồng hồ cười nói: “Tôi đi về trước, đêm nay sẽ để Charlotte ở lại đây để làm quen với nhà cậu?”

“Được.” Thư Loan thỏa mãn ngồi ở trên ghế salông, đối xử với Tưởng Hạo cũng không còn xa cách như lúc mới gặp.

Rầm ——

Theo bản năng Tưởng Hạo lập tức nhìn về phía ban công, nơi phát ra âm thanh, không biết  Charlotte đang đuổi theo cái gì, có thể là côn trùng nhỏ, nên va vào bộ bàn ghế được kê ngoài đó, khiến cho nó đổ ầm.

“Cái con quỷ bướng bỉnh này…”

“Cái gì cơ?” Thư Loan nghi hoặc ngẩng đầu.

Tưởng Hạo nhìn dáng vẻ không hề biết chuyện gì của Thư Loan mà nhíu mày.

Tuy rằng âm thanh không lớn, nhưng chắc chắn là rõ ràng, chẳng lẽ Thư Loan không nghe thấy?

Tưởng Hạo trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi ngồi vào ghế sa lông chỗ đối diện với Thư Loan và nói: “Sau này nếu như Charlotte  trở nên bướng bỉnh thì cậu chỉ cần cho nó nghe nhạc, nó yêu thích thể loại nhạc cổ điển của Phương Tây, tôi bật một đoạn cho cậu nghe thử một chút?”

Tưởng Hạo lấy điện thoại di động ra, bấm một vài phím sau đó nâng điện thoại di động lên cao.

“Đã nghe thấy chưa?”

Thư Loan vuốt cằm nói: “Nhớ rồi.”

Động tác của Tưởng Hạo hơi dừng lại một chút, nhìn vào màn hình điện thoại di động trống rỗng của mình, anh cũng không nói là mình không hề phát ca khúc ra ngoài, chỉ đơn giản là thu lại điện thoại với vẻ mặt không chút biến sắc.

Đời trước Tưởng Hạo cũng phát hiện ra, hình như  Thư Loan bị điếc một bên tai, không thể nghe thấy những âm thanh từ xa hoặc là những âm thanh rất nhỏ, thế nên cậu mới không tự tin về thính giác của mình.

“Vậy tôi đi về trước, ngủ ngon.” Tưởng Hạo cười nói: “Cảm ơn  cậu vì lúc trước đã cứu tôi, bây giờ còn giúp tôi chăm sóc Charlotte.”

Vào ngày hôm sau, sau khi Thư Loan rời giường liền thấy một tờ giấy được đính ở trên bàn.

Làm theo lời nhắn trong tờ giấy, cậu đi ra mở cửa nhà mình, quả nhiên liền thấy ở ngoài cửa bày ra một đống đồ.

[Trong cái hộp thứ nhất đựng đồ ăn dành cho bữa sáng, gồm có cháo hoa, bánh ngọt và cà phê, nhân lúc chưa nguội thì ăn đi nha. Hộp cơm thứ hai để lại đến buổi trưa cũng sẽ không giảm giá trị dinh dưỡng món ăn, cậu nhớ ăn cơm trưa. Cái hộp cuối cùng trong túi chính là điểm tâm, dùng trong bữa trà chiều lót bụng. Bữa tối thì chờ tôi trở lại.]

Thư Loan không nói gì, cầm lấy cái túi, sau khi đứng lên liền phát hiện dưới đáy túi còn có một tờ giấy khác nữa.

[Hi vọng là cậu có thể ăn. Dù sao thì tôi cũng phải chuẩn bị từ sáng sớm,nên đã rất vất vả rồi. O(╥﹏╥)o]

“…”

Cầm túi đồ vào trong nhà, nhìn con chó sói đang hướng về phía mình mà vẫy vẫy đuôi đòi ăn, Thư Loan thầm nghĩ, Tưởng Hạo thiệt thòi rồi.

Để nhờ mình nuôi chó, Tưởng Hạo đã phải chuẩn bị ba bữa ăn cho mình. 

  

Thư Loan xoa xoa đầu có lớp lông mềm mại của Charlotte, thầm nghĩ bản thân mình cũng không thể chiếm tiện nghi của người khác mãi, cho nên cậu định mỗi ngày đều dẫn Charlotte đi ra ngoài hóng gió tản bộ.

Trong một tháng tiếp theo hai người vẫn tiếp tục duy trì như vậy với chiếc cầu nối là Charlotte. Sáng sớm mỗi ngày Thư Loan đều có đồ ăn, nếu hôm nào Tưởng Hạo không về nhà, sẽ có thêm cả bữa tối.

Những cơn đau dạ dày dần dần biến mất. Dần dần, Thư Loan cũng cảm thấy như này mãi cũng không tiện, nên bảo Tưởng Hạo không cần đưa đồ ăn, cậu có thể tự  mua.

Tưởng Hạo nói anh không tin, lo lắng Thư Loan không chăm sóc cho bản thân thật tốt, nên thời điểm trước khi dùng bữa Thư Loan liền gửi cho Tưởng Hạo một tấm hình qua Wechat. Đôi khi Charlotte trở nên bướng bỉnh, Thư Loan cũng sẽ gửi ảnh cho chủ nhân nó để báo cáo.

Vì vậy cũng trở nên quen thuộc hơn.

Mãi đến tận một tháng sau, Thư Loan nhận được một email thông báo của Sương Sương, nói rằng kỳ nghỉ đã kết thúc, bắt đầu trở lại làm việc.

Đó là lời mời của « Những người vĩ đại» là một chương trình thực tế chuyên nghiệp, Sương Sương nói rằng đây là một cơ hội hiếm có Nhóm sản xuất và kịch bản của chương trình này rất thú vị. Nên đã đồng ý tham dự  thay Thư Loan rồi

Thư Loan kéo xuống, để xem chi tiết.

Cái tên Trình Tu Hảo bất ngờ xuất hiện trong danh sách người chơi được mời.

Thư Loan hơi nhíu mày.

Phiền phức lại tới nữa rồi.

Hết Chương 4.

Bình luận

Truyện đang đọc