CƯNG CHIỀU VỢ NHỎ TRỜI BAN

Chương 2921:

“Hàn Vương, bệnh nhân bị tôn thương cả người như là bị hành hạ thời gian dài mà ra, hiện tại vết, thương nhiễm trùng dẫn đến sót cao không lùi, Hàn Vương không cân quá lo lăng, tôi sẽ toàn lực chữa trị.”

“Vậy bây giờ ông chữa ngay đi, tôi muôn Nhiễm Nhiễm nhanh chóng tỉnh lại.”

“Vâng.”

Trương Hàn vừa nhìn về phía tâm phúc của mình: “Có tra ra được là ai hành hạ Nhiễm Nhiễm, là ai làm Nhiễm Nhiễm bị thương hay không?”

Thủ hạ tâm phúc nói: “Chủ tử, tôi đã phái người điều tra, mây năm nay Nhiễm Nhiễm tiêu thư lang thang khắp nơi, gả cho một Vi nng Nhị nghiện cờ bạc, Vương Nhị kia đặc biệt thích đánh người, chỉ cần thua tiền ở sòng bạc sẽ đánh Nhiễm Nhiễm tiểu thư, Nhiễm Nhiễm tiểu thư vẫn sống trong cuộc sống như địa ngục như thê.”

“Lúc người của chúng ta tìm đến Vương Nhị đã nghe được động tĩnh, hăn bỏ chạy suốt đêm, chúng tôi đang toàn lực lùng bắt hăn, tin tưởng rất nhanh sẽ bắt được hắn.”

Khuôn mặt tuấn tú của Trương Hàn vặn vẹo mà âm u: “Mau chóng bắt lại Vương Nhị, tôi muốn chém hẳn thành muôn mảnh.”

“Vâng!”

Lúc này “ưm” một tiếng, Nhiễm Nhiễm trên giường mở mắt ra, từ trong sốt cao tỉnh lại.

Trương Hàn ngòi xuống. giường, kéo lại tay Nhiễm Nhiễm, mẫy năm nay Nhiễm Nhiễm sống rất tệ, mỗi ngày đều đang làm việc nhà làm ruộng, cho nên tay cô ta đầy vết chai, vô cùng thô ráp.

“Nhiễm Nhiễm, em đã tỉnh?”

Nhiễm Nhiễm có chút ý thức không rõ, tâm trạng cô ta kích động ngồi dậy, muôn hất Trương Hàn ra: YĐừng đánh tôi mà, xin anh đừng đánh tôi, . đau quá, đau quá, Vương nhị, đừng đánh tôi.”

Vương Nhị kia đã đề lại cho Nhiễm Nhiễm bóng ma nông đậm trong lòng, cô ta tưởng Trương Hàn là Vương Nhị, như con chim sợ cành cong phản kháng.

Trương Hàn lòng đau như cắt, thiều nữ hắn vẫn nâng niu ở trong lòng lại bị dẫn vặt thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này, hắn vừa giận vừa đau lòng: “Nhiễm Nhiễm, không cần phải sợ, em nhìn cho rõ, anh không phải Vương Nhị không Phải là người khác, anh là Trương Hàn!”

Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp nhiều nhé! “Anh Hàn? Không phải, tại sao có thể là anh Hàn được chứ, anh đang gạt tôi!” Nhiễm. Nhiễm kịch liệt phản kháng, muốn đầy Trương Hàn ra.

Trương Hàn một tay ôm Nhiễm Nhiễm vào trong ngực mình: “Nhiễm Nhiễm, anh thật là anh Hàn của em, không cần phải sợ, anh Hàn của em đã tới, xin lôi em, là anh Hàn đã tới chậm, là anh Hàn không thể bảo vệ tốt em, để em chịu nhiều đau khổ như vậy.”

Khắp nơi trên người Nhiễm Nhiễm là vệt thương, hứng chịu những cơn hành hạ vốn không thuộc về mình, chỉ cần nghĩ tới những thứ này Trương Hàn đã nghĩ muốn băm vằm Vương Nhị kia, hăn càng muôn thay thê thay Nhiễm Nhiễm gánh chịu những khô dẫn vặt này.

Nhiễm Nhiễm từ từ trấn định lại, cô ta chậm rãi vươn tay, muôn sờ mặt của Trương Hàn: “Anh Hàn? Anh Hàn?

Anh thật sự là anh Hàn sao?”

Trương Hàn kéo tay cô ta đặt ở trên mặt mình: “Nhiễm Nhiễm, anh thật sự là anh Hàn của em, em sờ thử xem.”

Đôi mắt tái , nhợt trống. rỗng của Nhiễm Nhiễm chậm rãi có tiêu cự, lập tức nước mắt tràn ra: “Anh Hàn, anh thật sự là anh Hàn của em, anh. Hàn, em rốt cuộc đã tìm được anh rồi! Mấy năm nay em vô số lần ở trong mơ mơ thấy anh, nhưng tỉnh mộng anh liền biên mắt, em tưởng cả đời này em sẽ không còn được gặp lại anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc