CƯNG CHIỀU VỢ NHỎ TRỜI BAN

Chương 387: Dùng Sức Đẩy Cô Ra

Trong phòng khách sạn, Lục Tử Tiền lặng lẽ ôm Hạ Tịch Quán, không biết đã qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng quẹt thẻ phòng của phòng mở ra.

Lục Tủ Tiễn ngước mắt lên, đụng phải đội mắt sâu hẹp của Lục Hàn Đình, Luc Hàn Đình đã chạy đến rồi.

Dáng người cao lớn anh tuấn của Lục Hàn Đình đứng cạnh cửa, ánh mắt như chim ưng quét vào bên trong, hai bàn tay nhỏ bé của Hạ Tịch Quán đang ôm Lục Tử Tiễn, Lục Tử Tiễn vòng tay qua vai cô, hai người ôm nhau thân mật, ấn đường anh tuấn của anh lập tức phủ lên một tầng sương lạnh, môi mọng cũng mím thành đường vòng cung trắng bệch.

Anh nhấc đôi chân dài của mình bước vào,”rầm” một tiếng đóng cửa phòng lại, Lục Hàn Đình bước tới, vươn đôi bàn tay to nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Hạ Tịch Quán kéo cô về phía mình.

Thân hình mảnh mai của Hạ Tịch Quán đập thẳng vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, cơn đau này khiến cô nhướng mày. Không biết là do máu độc đã bị rút hết hay do khí thế người đàn ông bên cạnh cô quá u ám mạnh mẽ, cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú của Lục Hàn Đình phóng to trong con ngươi đang co rút lại của cô, ý thức ngay lập tức bừng tỉnh.

“Lục… Lục tiên sinh…”

Lục Hựu Đình im lặng nhìn cô, môi mỏng vẽ ra một tia châm chọc: “Sao, nhìn thấy anh bất ngờ lắm sao, có phải anh đã quầy rầy đến hai người rồi không?”

Hạ Tịch Quán nhìn Lục Hàn Đinh rồi đến Lục Tử Tiễn, mới nhận ra mình đang ôm nhầm người: “Lục tiên sinh, em…”

“Khăn che mặt của em đâu?” Lục Hàn Đình trực tiếp ngắt lời CÔ.

Hạ Tịch Quán đưa tay ra, màng lụa mỏng trên mặt đã biển mất, lúc nãy đã bị Lục Tử Tiễn thảo ra.

Tất cả những gì Hạ Tịch Quản muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng, cô và Lục Tử Tiễn đang ôm nhau, khăn che mặt còn bị vén lên, cô không tài nào giải thích rõ ràng được.

“Sao không trả lời? Anh đang chờ em giải thích đấy, là giải thích không được thì dứt khoát bỏ qua bước giải thích này luôn đi, Lục phu nhân, bây giờ anh không còn đáng để được em giải thích nữa rồi?”

Hạ Tịch Quán nhìn anh, ánh mắt của Lục Hàn Đình sâu thẳm lạnh lùng sắc bén dán vào trên mặt cô, như muốn chọc đến chảy máu, nhưng trên mặt anh lại không có một chút biểu cảm du thừa nào thay đổi, anh thâm trầm mà ung dung, nhưng Hạ Tịch Quán biết rõ, đây mới là dáng vẻ đáng sợ nhất của anh.

Lục Tử Tiến lúc này mới nói: “Đừng làm khó dễ cô ấy, anh muốn nghe giải thích cải gì, tôi có thể giải thích cho anh.”

“Ô, được rồi, tao vừa vặn cũng muốn nghe lời giải thích của mày.” Lục Hàn Đình kéo Hạ Tịch Quản vào phòng tắm, sau đó trực tiếp nhốt cô vào trong.

Hạ Tịch Quán nhanh chóng đập cửa: “Anh nhốt em vào trong này làm gì, Lục tiên sinh, mau thả em ra ngoài, em có thể giải thích mà…”

Lục Hàn Đình phớt lờ người bên trong, anh bước tới, bàn tay nổi rõ khớp xương nắm lấy cổ áo Lục Tử Tiễn, đôi mắt híp lại hằn lên màu đỏ tươi đáng sợ “Nói đi, tao nghe, thừa dịp bây giờ tao cho mày cơ hội để nói.” Lục Tử Tiễn nhìn Lục Hàn Đình: “Nếu tôi nói với anh, mọi thứ

giống như những gì anh thấy…”

“A…” Lục Hàn Đình từ trong cổ họng bật ra nụ cười khẽ: “Lục phu nhân tối hôm qua còn tặng tao hoa hồng, mày cho là tao sẽ tin rằng cô ấy hôm nay hẹn mày ra thuê phòng sao? Muốn cướp người phụ nữ với tao, trình mày chẳng lẽ tệ đến thế à?”

Cô ấy tặng anh ta hoa hồng u?

Lục Tử Tiễn im lặng một hồi, sau đó nói: “Máu của Tịch Quản rất đặc biệt, bách độc bất xâm, chuyện này anh có biết không?”

“Biết, từ khi cô ấy còn rất nhỏ mẹ cô ấy đã ngâm cô ấy trong rất nhiều loại thuốc, để cho cô ấy một dòng máu rất quý giá.”

Thì ra là như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc