CƯNG CHIỀU VỢ NHỎ TRỜI BAN

Chương 377: Tình Yêu Của Cháu Không Thể Cứu Được Nó

Hạ Tịch Quán chạy ra ngoài bảo bác sĩ đi, bác sĩ nhìn
thấy mặt cô ấy đỏ bừng thì thấy rất lạ, nghĩ cô bị bệnh,
còn Hạ Tịch Quán lấy đại cái cớ nói dối rằng mình quá

mệt, lúc ấy mới xong chuyện.

Cô đứng ở bên cửa sổ hóng gió lạnh thổi một hồi,
thầm mắng Lục Hàn Đình biến thái kia máy lần, đợi
cho hơi nóng trên mặt tan hết rồi mới chuẩn bị về phòng bệnh.

Bỗng, một bóng dáng quen thuộc đi đến, là Lục Nhân Nhân.

Lục Nhân Nhân đến.

Hai ngày trước ở khách sản Thánh Đắc Bảo, bọn họ
tan rã trong không vui, mặc dù cô không biết Lục Hàn
Đình và người bác Lục Nhân Nhân của anh đã nói

chuyện gì, nhưng chắc chắn là không thoải mái rồi.

Hạ Tịch Quán dừng lại: “Bác, sao bác lại ở đây? Bác

tới đây để thăm Lục tiên sinh sao?”

Lục Nhân Nhân nhìn Hạ Tịch Quán: “Bác nghe nói
Hàn Đình bị tai nạn xe, vậy nên đến thăm, Tịch Quán,

đúng lúc bác có chuyện muốn nói với cháu.”

Hạ Tích Loan liếc nhìn cánh cửa phòng bệnh đang
đóng chặt đằng trước: “Bác, về quá khứ của Lục tiên
sinh cháu cũng không có hứng thú biết, nên sau này

bác không cần phải kể.”

“Không, bác muốn nói về vụ tai nạn xe của Hàn Đình.”

“Tai nạn xe?”

Lục Nhân Nhân bước tới và đưa phần tư liệu trong tay
cho cô: “Tịch Quán, cháu tự mình xem đi, tai nạn xe
không phải ngẫu nhiên xảy ra, đêm đó Lục Hàn Đình
cũng không ở công ty, mà lái xe đi theo bọn cháu suốt

một đường.”

Hạ Tịch Quán nhận tư liệu, trên đó đều là hình ảnh do
camera giám sát giao thông chụp lại, chiếc xe sang
Rolls-Royce Phantom đã hỏng kia của Lục Hàn Đình
xuất hiện ở cổng viện nghiên cứu Xu Mật, đi theo cô

suốt một quãng đường.

Hàng mi Hạ Tịch Quán khẽ run lên, anh nói anh ở công ty.
Tại sao anh không nói với cô chứ?

“Tịch Quán, bệnh tình của Hàn Đình nói vậy cháu
cũng biết đôi chút, giờ thì rõ ràng rồi nhỉ. Nhìn thấy
cháu ở cùng Tử Tiễn, Hàn Đình lại phát bệnh, nó đạp
chân ga, căn bản không khống chế được cảm xúc, lúc
quay xe trên đường còn phóng nhanh như thế nên

mới xảy ra tai nạn.”

Hạ Tịch Quán ngắng đầu lên, con ngươi sáng ngời rơi
Vào trên mặt Lục Nhân Nhân: “Bác, cho dù là vậy, bác

muốn nói với cháu cái gì?” 

Nói xong, Hạ Tịch Quán ném tư liệu vào thùng rác,

trực tiếp rời đi.

Lục Nhân Nhân sững người tại chỗ, bà không ngờ Hạ
Tịch Quán lại phản ứng như thế này, cô không hề sợ
Lục Hàn Đình, cô nói Lục Hàn Đình là người trong

lòng của cô, cô cũng khuyên bà sau này nên tránh xa

Lục Hàn Đình, mong bà đừng cố làm tổn thương

thằng đó!
Lục Nhân Nhân siết chặt nắm tay, bà nhìn bóng lưng
của Hạ Tịch Quán, nói: “Tịch Quán, vô ích thôi, tình

yêu của cháu không thể cứu được nó!”

Hạ Tịch Quán ở phía trước chậm rãi dừng lại.

Thay Chị Lấy Chồng

Mỗi một cô gái đều mong được gả cho người đàn ông mình yêu thương.

Tôi cũng vậy.

Hôm nay, tôi đã được lấy người đàn ông mà mình yêu mười hai năm trời, chỉ có điều là dùng danh nghĩa của chị gái mình – Tống Duyên Minh mà thôi…

Tôi và chị gái tuy có khuôn mặt giống nhau, nhưng lúc nhỏ vì sơ sót của bệnh viện nên tôi bị đưa vào cô nhi viện.

Cho đến ba năm trước tôi mới trở về nhà họ Tống.

Đứa con gái lỗ mãng như tôi hoàn toàn xa lạ với nhà họ Tống lớn như vậy nhưng vì từ nhỏ tôi không có bố mẹ nên tôi luôn cẩn thận, hy vọng có thể hòa nhập với gia đình ấy, hy vọng có được sự yêu thương của bố mẹ.

Vậy nên hôm trước, lúc bố mẹ và chị gái cầu xin tôi gả cho Lý Hào Kiệt thay cho chị gái, tôi gần như chẳng nghĩ gì mà đồng ý luôn.

Một là vì tôi yêu Lý Hào Kiệt, hai là vì đây là lần đầu tiên tôi được người nhà cần đến nên tôi không muốn khiến họ thất vọng.

Giờ đã là mười hai giờ sáng, sau khi nghi thức lễ cưới kết thúc, Lý Hào Kiệt liền vội vàng rời khỏi, chẳng thèm dặn dò tôi lấy một câu.

Nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay, trong lòng tôi không khỏi cảm thấy đau khổ,

Dưới nhà truyền đến tiếng động cơ nổ máy của ô tô, là Lý Hào Kiệt về, tôi bước đến trước gương, vội vàng chỉnh lại đầu tóc mình một chút rồi bước ra khỏi phòng ngủ với chút căng thẳng.

Dưới nhà.

Thấy Lý Hào Kiệt đi vào, tôi liền nở nụ cười hạnh phúc của một người vợ, đặt đôi dép lê đến bên cạnh chân người đàn ông, rồi gọi tiếng, “Ông xã, anh về… rồi à.”

Tôi còn chưa nói hết câu thì đã ngửi thấy trong không khí toàn mùi rượu, trong đó còn kèm theo mùi nước hoa nồng nặc…

Mũi bỗng chua chát.

Cả tối nay anh ấy đã đi đâu?

Câu trả lời không nói cũng rõ.

Nhưng tôi biết nhiệm vụ của mình, tôi gả đến đây thay cho chị gái, quan hệ giữa tôi và Lý Hào Kiệt quan hệ đến sự hợp tác giữa nhà họ Tống và nhà họ Lý.

Nghĩ đến điều này, tuy trong lòng tôi cảm thấy rất mất mát, nhưng vẫn cố mỉm cười.

Mặc kệ sự khinh thường của người đàn ông, tôi vẫn theo anh ấy lên tầng, rồi gọi một tiếng, “ông xã.”

Ngẩng mặt lên nhìn nhưng lại nhìn thấy người đàn ông đã cởi áo sơ mi ra, cơ bắp cường tráng hiện ra vô cùng gợi cảm dưới ánh đèn mập mờ trong phòng ngủ.

Mặt tôi lập tức đỏ đến tận mang tai, vội vàng quay người đi, đang định xin lỗi thì liền cảm giác thấy một cánh tay mạnh mẽ vòng qua từ phía sau.

Trong lúc tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã quăng tôi lên, đợi đến lúc tôi nhận ra thì cả người đã bị ném xuống giường rồi.

Tuy đệm rất êm nhưng tôi bị ngã xuống từ rất cao nên lưng vẫn rất đau.

Tôi thấy Lý Hào Kiệt đứng bên cạnh giường, từ trên cao nhìn tôi, khuôn mặt sắc sảo của người đàn ông bị ngược sáng, tuy tôi không nhìn thấy biểu cảm của anh ấy nhưng lại có thể cảm nhận được sự lạnh lùng thăm thẳm.

Ngay lập tức, người đàn ông bỗng nhiên mở miệng hỏi tôi, “Cô tên là gì?”

“Em?” Câu hỏi này khiến lòng tôi bỗng cảm thấy hoang mang, nhưng vẫn trả lời, “Tống, Tống Duyên Minh…”

Tôi không phải tên Tống Duyên Minh, tôi tên Tống Duyên Khanh.

Nhưng tôi không thể nói ra tên mình được.

Tôi vừa trả lời xong thì người đàn ông liền trực tiếp ghì người xuống, một tay anh ấy túm chặt lấy tóc tôi, ép tôi phải nhìn anh ấy, hỏi từng chữ một: “Tống, Duyên, Minh, phải không?”

Lúc này tôi mới nhìn rõ khuôn mặt anh ấy, trong đôi mắt sâu thẳm ấy lúc này không có lấy một chút ấm áp mà là…

Sự hận thù thấu tận xương tủy!

Lúc anh ấy nói tên của chị gái, trong con mắt đen nhánh ấy mang theo sự cáu kỉnh rất kín đáo.

Rõ ràng là mùa hè nhưng trán tôi lại lấm tấm một lớp mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng hoang mang rối loạn.

Tóc thì bị anh ấy giữ, mặt thì chẳng thể quay được, chỉ có thể nhìn anh ấy như vậy, cố gắng gật đầu hết mức có thể.

Trái tim sớm đã bị treo lơ lửng rồi.

Lý Hào Kiệt dường như thấy tôi thừa nhận, đôi mắt nhìn tôi lại càng trở nên lạnh lẽo hơn, anh ấy mở miệng nói: “Hôm nay cô đã đến đây rồi, vậy thì phải giác ngộ ra rằng, tôi, trước giờ không phải là người tốt gì đâu!”

Vừa dứt lời, tôi liền nghe thấy tiếng chiếc váy dài màu đỏ trên cơ thể mình bị xé rách ra!

Ngay lập tức, người đàn ông hoàn toàn không màng đến sự vùng vẫy của tôi mà tiến quân thần tốc…

Bấm vào đây để đọc tiếp Thay Chị Lấy Chồng

------------------------------------------------

Chương 378: Người Trong Lòng Cô

Lục Nhân Nhân nói tiếp: “Tịch Quán, trong thâm tâm
cháu rõ hơn ai hết, Hàn Đình có tính chiếm hữu khủng
khiếp và mong muốn kiểm soát cháu. Ngay cả khi có
gắng kiềm ché bản thân, nó vẫn không thể chịu được
cháu tiếp xúc quá nhiều với bên ngoài. Tình yêu của
cháu chỉ nuôi dưỡng lòng tham của nó, làm cho nó
càng thêm được đằng chân lân đằng đầu, gió thổi cỏ
lay vu vơ một chút thôi là nó đã vô căn cứ nghỉ ngờ

cháu, thậm chí còn tệ hơn.”

“Hàn Đình tàn nhẫn hơn bắt cứ ai, tâm lý nó cực kỳ
bạo lực. Ở góc độ khác, cháu có nghĩ đến nó lái xe
như vậy là để tự sát không, hôm nay nó chớp mắt đã
muốn tự sát, ngày mai đã có thể giết cháu, Tịch Quán,
đến tột cùng cháu có biết cháu đang ở cạnh một con

quỷ không?”

Hạ Tịch Quán không quay đầu lại, thật lâu sau cô mới

khẽ nói: “Nói xong chưa?”

“Tịch Quán, chẳng lẽ cháu thật sự không chút tò mò

nào với tên ác quỷ này thế nào lớn lên ư, lẽ nào cháu

không muốn chân chính hiểu thấu nó, yêu một người

chẳng phải là muốn hiểu rõ toàn bộ con người người
đó sao, ngày mai ở quán cafe, bác chờ cháu.” Nói

xong, Lục Nhân Nhân xoay người rời đi.

Lục Nhân Nhân rời đi, Hạ Tịch Quán ở đó rất lâu

không nhúc nhích.

Lục Hàn Đình ở phòng bệnh xử lý ít tài liệu, thư ký
Nghiêm Kiên đến đây báo cáo một số việc khẩn cấp
của công ty, đợi Nghiêm Kiên đi rồi thì Hạ Tịch Quán

cũng đã về.

“Lục phu nhân, em đi đâu thế, sao lại lâu thế?”

Hạ Tịch Quán ngước mắt lên, Lục Hàn Đình Đình dựa
vào đầu giường, trên tay anh cầm một tờ báo tài chính
toàn bộ là tiếng Anh, ánh mắt cũng không đặt trên

người cô, như là thuận miệng hỏi.

“À, hồi nãy em gọi điện thoại với Song Song.”

Ngón tay đang cầm tờ báo của Lục Hàn Đình ngừng

lại, mí mắt tuấn tú khẽ động, nhưng rất nhanh khôi
phục bình thường, anh vươn tay năm lấy cánh tay
mảnh khảnh của cô kéo mạnh, Hạ Tịch Quán trực tiếp

ngã vào trên bắp đùi rắn chắc của anh.

“Lục tiên sinh, anh làm sao vậy? Trên người anh có
vết thương, thế này rách ra mắt.” Hạ Tịch Quán nhanh
chóng chống tay vào lồng ngực rắn chắc to lớn của
anh, muốn đứng dậy kiểm tra vết thương trên người anh.

Lục Hàn Đình bá đạo ôm lấy vòng eo thon mềm mại
của cô không cho cô nhúc nhích, đôi mắt híp sâu của
anh dừng trên mắt cô: “Lục phu nhân, từ lúc nào mà

em học được nói dối thế2″

Trái tim Hạ Tịch Quán nhảy dựng, lẽ nào anh biết

được gì rồi?

Nhìn ánh mắt hoảng hốt của cô gái, Lục Hàn Đình
nhếch môi mỏng cười: “Em không muốn ngòi trên đùi

anh là vì sợ vết thương của anh hở ra, hay là vì sợ

Chương 378: Người Trong Lòng Cô
anh… tiếp tục chuyện lúc nãy vẫn chưa làm xong?”

Gánh nặng trong lòng Hạ Tịch Quán liền được buông
nhẹ, cô hờn giận liếc anh một cái: “Nghiêm túc chút đi
Lục tổng, trong tay anh còn đang cầm tờ báo tài chính đấy!”

“Em gọi anh tiếng Lục tổng này khiến anh cứ cảm giác

tội lỗi khi lén lút với nữ nhân viên Ay”

Hạ Tịch Quán nhanh chóng vươn bàn tay nhỏ bé
bưng kín cổ áo mình, như nai con hoảng loạn nhìn
anh: “Lục tổng, anh đừng có làm bậy, tôi đã có chồng rÖI.

Hơi thở Lục Hàn Đình dồn dập, yết hầu cuộn lên cuộn
xuống, trực tiếp xoay người đè cô dưới thân: “Lại thiếu

dạy rồi phải không?”

Hạ Tịch Quán cười khúc khích né tránh, là anh muốn
chơi sắm vai mà, chẳng qua là cô chỉ phối hợp chút

thôi, anh hung dữ thế làm gì, không chơi nổi à?

Nhưng rất nhanh sau đó, trong phòng bệnh liền truyền

đến tiếng cô xin tha: “Lục tiên sinh, xin lỗi mà, em sai

rồi, anh tha em lần này đi.”

Quán cà phê Tây Thành.

Lục Nhân Nhân đến trước, ngồi bên cửa sỏ, rất nhanh
một bóng dáng mảnh mai xuất hiện trong tầm mắt bà,

Hạ Tịch Quán cũng đến.

Hạ Tịch Quán đến cuộc hẹn rồi.

Lục Nhân Nhân không bắt ngờ, vì bà biết chắc Hạ

Tịch Quán sẽ đến.

Bình luận

Truyện đang đọc