CÙNG ĐỊCH NGỦ CHUNG

Trên bản đồ vệ tinh, ở vùng đất giáp với bang Shan ở phía đông thành phố Myitkyina. Hang ổ của lão Độc Vương ở nhiều địa điểm khác nhau liên tiếp bị “nổ tung” gần như cùng một lúc. Hàng loạt kế hoạch trong “hành động voi trắng” ở biên giới đã được chuẩn bị trong một thời gian dài. Chuẩn bị một cuộc báo thù quét sạch từ vài tuần trước đó. Sau khi đại đội phòng chống ma túy ở biên giới của bên ta bị phục kích, thương vong nặng nề, và tất nhiên sẽ phải có một trận như vầy. Giống như một đàn voi hoang dã hếch mũi gầm rú trong rừng sâu,  anh dũng xông vào chiến đấu tranh, càng quét bụi rậm và rừng cây……

Chiếc xe bọc thép của Ngô Đình Mạo đã kịp thời rút lui về phía nam cách xa nơi xảy ra vụ nổ và cũng không quay lại.

Trận địa bị mất cũng không hề lưu luyến, mấy năm nay trải qua bao nhiêu trận chiến, bị bao vây tiêu diệt vô số lần, sợ gì bại một trận, nhưng cũng không dễ dàng gì nhận thua, lão vẫn còn, vẫn có thể giết trở về!!……

Lão trùm ma túy bình tĩnh nhắn tin: 【 không cần chuyển hàng, đi đi. 】

Hủy giao dịch, mua bán không được thực hiện. Hàng hóa chỉ sợ cũng có tổn thất, đau lòng, tim còn đang nhỏ máu.

Tiếng điện thoại vang lên, một tin nhắn văn bản tới.

Ngô Đình mạo còn tưởng rằng đám Mã Tử của lão trả lời tin mà sao nhanh vậy?

Lão ấn mở tin, mấy hình ảnh “vụt” tràn ngập màn hình.

Bức ảnh rõ ràng bắt nguồn từ chụp lén, lúc lão xem hàng ở “Căn Cứ” nhà máy cách đây vài tháng, dây chuyền sản xuất đèn đuốc sáng trưng soi rõ khuôn mặt mặt của lão cùng mấy đại tướng xung quanh như Ba Nại Ôn, Tang Côn.

Lão đang cầm khẩu súng lắp đầy những viên đạn bẩn thỉu.

Chính là lô súng kia, đầu đạn lấp đầy vi khuẩn bệnh than, phục kích, giết chết cảnh sát chống ma túy của đại lục ở biên giới.

Mí mắt Ngô Đình Mạo run rẩy. Khói thuốc súng tràn ngập và ngưng tụ thành một mùi cháy khét, khiến lão hô hấp khó khăn, cứ như thể bị ném vào lò đốt thiêu rụi.

Có ai đó muốn uy hiếp lão ta. Đây là bằng chứng cho thấy lão ta đã phái các tay súng và sử dụng đạn bẩn để giết cảnh sát chống ma túy đại lục. Nhưng mà, nghiên cứu chế tạo ra những vũ khí này, một loạt kế hoạch, bắt cóc cùng với những hoạt động hàng ngày của nhà máy dưới hang động ở nước ngoài, toàn bộ thủ đoạn này đều là chuyện tốt của đội trưởng Lôi MCIA6 của bọn họ.

Nếu chia phần chiếc bánh tội lỗi này, Mạo gia còn cho rằng mình là thỏ trắng vô tội, mình chỉ là người mua tuyến dưới, Lôi Phách mới là tuyến trên!

Bức ảnh là ai gửi cho lão ta?

Còn có thể là ai.

Lôi Phách muốn bán đứng đồng bọn của mình và đá ra khỏi thuyền. Những bức ảnh này nếu rơi vào tay MCIA6 ở Yến Thành và tổng bộ MCIA. Bao gồm cả nhà máy “căn cứ” bị bại lộ sau vụ đánh bom lần này, chính là chứng cứ cho thấy “Thương nhân Ngọc Bích” của Bắc Myanmar có liên quan đến buôn bán vũ khí bất hợp pháp hàng trăm tỷ và cũng là chứng cứ phạm tội giết hại cảnh sát… hoặc đã được gửi đi.

Một tên điên hắc đạo gặp phải một gã điên khác từ bạch đạo hắc hóa, mới phát hiện thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

Ngô Đình Mạo gầm lên trong khói thuốc súng sặc mũi và đấm vào ngực mình, a__

Một loạt các tin nhắn văn bản được gửi đi.

【 Hủy bỏ tất cả các giao dịch, đi, rời đi. 】

【 Theo con đường hướng nam, rút lui! 】

……

Cách đó vài chục cây số, gần thị trấn biên giới của Bang Shan.

Đám Mã Tử nghe tin lập tức hành động, xoay người rời đi. Ánh mắt lén lút nhìn trái nhìn phải, rồi mờ mịt ẩn vào đám đông.

Trên đường núi có xe quay trở lại, có người tiếp sức chuyển tin nhắn như đài truyền tin hỏa tốc: hủy bỏ, hủy bỏ…

“Ba Tử đâu? còn Sóng Hoành đâu?”

Rạng sáng hôm đó, biến cố xảy ra liên tục. Vốn nên rút lui toàn bộ xe đang giao dịch để giữ mạng, nhưng tên phụ trách giám sát áp tải xe xảy ra vấn đề hết lần này tới lần khác.

Tứ đại kim cương dưới tay Ngô Đình Mạo bị chết không khác nhau lắm, tên này là tay đấm Sóng Hoành, lúc này vẫn chưa biết kết cục của người anh em Ba Nại Ôn.

Sóng Hoành chỉ chậm khoảng nửa tiếng. Cảnh sát đã đột nhiên xông vào một tiệm gội đầu ở chợ đêm, Sóng Hoành cố gắng nhảy ra cửa sổ, chạy trốn từ con hẻm phía sau.

Tên nhóc này nhảy ra khỏi cửa sổ khuê phòng của nhân tình. Làm loại giao dịch nguy hiểm này, có ngã ngựa cũng là do tâm không đủ cứng, lúc lâm trận chạy trốn lại còn chạy tới an ủi nhân tình, bị vướng chân.

Nhiều khẩu súng đã lên đạn, ngọn đèn pha chói mắt chiếu vào những gương mặt kinh hoàng. Những Mã Tử ngoan cố chống cự bị cảnh sát đồng loạt áp đảo. Có ai đó hét lên “Bắt sống! Nhất định phải giữ còn sống! ”

“Đó là nhân tình của hắn, trong phòng còn có mấy túi đá đỏ.”

“Đó là hàng mẫu. Lục soát, lục soát xe, tìm kiếm toàn diện. ”

Khi đó, Bộ tư lệnh ở hậu phương, Sở tổng nhàn nhã uống vài ngụm trà, dùng tai nghe trao đổi và ra lệnh: “Nói cho tiểu tử Sóng Hoành kia biết, căn cứ của ông chủ hắn đã bị nổ tung, chuỗi sản xuất trong thôn cũng bị trừ tận gốc, mấy chục tấn nguyên liệu thành phẩm  đã bị thu giữ, MCIA đã chính thức phát lệnh truy nã cấp A… Đại cục đã mất, ai khai báo trước sẽ được khoan hồng, đừng liều chết ngoan cố nữa chống lại nữa”

Qua hai mươi phút, Sở tổng nhận được hồi báo từ bên kia.

Sở Tuần khuôn mặt bình tĩnh: “Tên nhãi kia không chịu không nổi nữa sao? …… Được rồi, theo manh mối hắn nói, giữ mấy chiếc xe đang áp tải hàng, truy nã toàn diện Ngô Đình Mạo. ”

……

Trên con đường tan tác chạy trốn về phía Nam, kinh tâm động phách, hiểm nguy trùng trùng.

Một đôi mắt mệt mỏi và đầy tơ máu xẹt qua đỉnh khu rừng. Đã từng chiếm núi làm vua và lập quốc, tạo lập cơ nghiệp khổng lồ, mấy năm nay bị cảnh sát oanh sơn vây quét, rốt cục thất linh bát lạc, bị đánh đến xoay người không nổi.

“Ba! … Dạy con làm thế nào để sử dụng khẩu súng này!”

Giọng cậu bé lanh lảnh, răng còn chưa mọc, gò má ửng đỏ, nhưng lông mày lại đã hiện ra vài phần kiệt ngạo, nhanh nhẹn chạy như bay ở trong núi

Được, lão tử dạy cho con, khẩu súng này dùng như thế nào, dùng để bắn ai đây”

Người xưa biết mệnh trời, đáy mắt lược qua tình hình năm đó, không biết có phải âm thầm tiếc nuối, sám hối ở trong lòng hay không, con trai của mình sao lại không biết cố gắng, như thế nào lại không bằng con nhà người ta!

Nhưng mà, có thể oán trách đứa nhỏ rắm thối không hiểu chuyện sao? Oán trách con trai năm đó lầm đường lạc lối? Con đường này rõ ràng là ông thay hắn lựa chọn, là ông đã dẫn hắn bước lên này lối rẽ này, tử lộ, tuyệt lộ. Oán hận chỉ có thể oán người làm cha này, sao không bằng cha nhà người khác một lòng chính khí nhiệt huyết dâng trào, còn có thể bảo vệ nhãi con chu toàn bình an! Đây là thất bại, là bất tài!

Kém quá xa, thua quá thảm, nhận mệnh đi.

Có vô số phương tiện đang đuổi theo phía sau, gầm rú ở trên quốc lộ, tạo ra ma sát đáng sợ khi quay xe.

Chương Thiệu Trì điều khiển một trong những chiếc việt dã đó theo đường vòng cung trên đường núi, và lốp xe đã cháy những vết trắng ở phía sau

Đội trưởng Bùi cuối cùng cũng được nói chuyện với đội của mình: “Tình hình đường xá phía trước như thế nào?…… Vì sao đi hướng này? nói đi? Ông ta tính toán chạy trốn như thế nào?”

Đội trưởng Bùi đi một bước đã nhìn trước ba bước: “Sân bay, ga tàu hỏa ông ta khẳng định không thể đi, phía trước quốc lộ cũng bị cảnh sát phong tỏa. Trừ phi cảnh sát địa phương lại có nội quỷ thả ông ta đi, bằng không ông ta có thể bay sao?”

Chương tổng xen mồm nói: “Lão già đó chỉ có thể chui vào rừng.”

Bùi Dật lấy tay bấm mạnh micro gằn giọng: “chặn lại trước khi lão chui vào rừng cho hổ ăn!”

Chiếc xe phía sau gầm gừ lao đến. Trong cửa sổ xe thò ra một nòng súng, Bùi Dật không thấy rõ được mặt, tất cả đội viên đều được bôi màu bảo hộ ngụy trang, nhưng tư thế ngắm bắn hình như là Văn Vũ.

“Bang” một phát, bắn trúng lốp sau của chiếc xe mục tiêu.

Đang phóng nhanh trên đường quốc lộ, âm thanh lốp xe nổ tung vang lên!

Một mảnh cao su lớn màu đen bay lên, giống như một quả đạn pháo nổ tung đập vào một chiếc xe cảnh sát phía sau, phá vỡ cửa sổ kính phía trước khiến chiếc xe mất kiểm soát.

Liên tiếp một loạt va chạm từ phía sau gây ra nhiều tiếng động rối tinh rối mù……

Chiếc xe bọc thép mà lão trùm ma tuý ngồi cũng nghiêng hẳn và điên cuồng lao xuống đường quốc lộ, giống như một con mãnh thú mất khống chế, nổ tung và lao vào rừng rậm……

Xe của Chương tổng bị các linh kiện kim loại và cao su cháy văng tung tóe bao bọc, xe rung lắc dữ dội. Đội trưởng Bùi có lẽ là do trọng lượng quá nhẹ nên đầu và vai đập mạnh vào thành trong của xe, ahh!

“Dây an toàn của em đâu?!” Chương tổng đột nhiên hét lên.

“…” Bùi Dật thở hổn hển, “Em quên buộc. ”

“Ở một nơi như thế này mà em có thể quên thắt dây an toàn?!” Chương tổng giận dữ mắng.

Con gấu con này, bao nhiêu lần lúc ở trong xe khanh khanh ta ta ta vui vẻ tiêu dao đều thắt dây an toàn, lúc đánh nhau đua xe em lại có thể quên? Đúng là luôn làm cho phụ huynh lo lắng mọi lúc mọi nơi.

“Tin tưởng kỹ năng lái xe của anh.” Bùi Dật tinh thần chưa định, “Ứ” một cái nhanh chóng giữ chặt biện pháp phòng hộ. Chiếc xe gần như bị lật khi vượt qua những chướng ngại vật phía trước.

“Mục tiêu thì sao? Tìm đi! Bùi Dật nói.

“Lão già đó có thể là muốn bay lên trời thật á.” Phạm Cao khẩn cấp báo cáo, “Phía trước trăm mét có một mảnh đất trống, không đúng, đó vốn là một mảnh rừng lớn. Có hệ thống radar trên không, chắc là máy bay, trực thăng hoặc máy bay tư nhân nhỏ…”

Một tiếng gầm rú rung chuyển từ sâu trong rừng truyền đến, tiếng lá cây bắn tung tóe, gió mây sấm chớp đồng loạt rú lên, sắc trời đều thay đổi.

Bọn họ nghe âm thanh cũng nhận ra được đây là tiếng gì —— là công cụ trốn thoát lão Độc Vương đã lựa chọn.

Mẹ kiếp, thật sự có lão ta.” Chương Thiệu Trì mắng một câu.

“Bắt lấy ông ta!” Đây là mấy chữ Bùi Dật lưu lại khi kéo dây an toàn ra, rồi từ trong xe lao ra ngoài. Về công về tư, ngọn lửa báo thù này chính là đến chết mới thôi…

Một “con chim sắt” khổng lồ vươn lên từ rừng. Xem kích cỡ hẳn là một chiếc trực thăng “hổ” của châu Âu đã nghỉ hưu, bọc thép vững chắc.

Khởi động vội vàng làm cho thân máy bay cũng không ổn định lắm, lắc lư điên cuồng rồi nghiêng ngửa bay lên bầu trời.

Hai gã Mã Tử bảo vệ cửa trực thăng, cầm súng bắn trả về phía những chiếc xe trên đường quốc lộ, vẻ mặt vô cùng sợ hãi và hung tợn cho thấy họ đã tuyệt vọng không có đường lui.

Rất nhiều người dời tầm mắt lên không trung còn chậm hơn tốc độ và phản ứng của một người khác, sao có thể nhanh như vậy. Trong khoảnh khắc “Hổ châu Âu” cất cánh, có một bóng đen đã dùng tay không trèo lên thiết bị hạ cánh!

Bóng dáng cường tráng bị mang lên không trung, cuốn theo gió mạnh, đung đưa trong màn đêm hỗn loạn gần như thổi bay những người đang bao vây.

Nhưng cái bóng kia câu tay vững chắc treo trên thiết bị hạ cánh, vô cùng mạo hiểm.

“Hổ châu Âu” mang theo lão Độc Vương trong cabin và Đội trưởng Bùi trên thiết bị hạ cánh, cùng nhau cất cánh, gầm thét lao đi mở đường thoát thân.

“Đừng bắn! Chú ý người trên thiết bị hạ cánh!”

Trong kênh một trận điên cuồng gầm lên, truyền tiếng lẫn nhau, mọi người đều nghe thấy.

Người trèo lên bằng tay không giống như biểu diễn vũ điệu tử thần ở trong gió, không chút sợ hãi, chỉ cần một thoáng máu xông lên đầu, tuyệt đối không để kẻ thù trốn thoát chui vào sâu trong rừng rậm.

Tay súng ngồi xổm trong cabin trực thăng dường như biết rằng có một người đàn ông đang treo mình dưới con chim sắt.

Tên cướp bắt đầu bồn chồn: “Hắn ở dưới, ở phía dưới chúng ta! Làm sao bây giờ?!”

Người điều khiển “Hổ châu Âu” vẻ mặt lạnh lùng: “Xử lý hắn.”

Người điều khiển mới là Ngô Đình Mạo.

Nhân viên mặt đất cũng thấy rõ ràng: Đầu năm nay Mã Tử lâu la đều không dùng được, toàn bộ đều không đáng tin cậy, ước chừng cũng không có bằng lái máy bay chính quy, chính Ngô Đình Mạo phải tự mình điều khiển máy bay.

Bùi Dật ép người sát vào đáy trực thăng, tránh thoát đợt tấn công đầu tiên.

Hoàn cảnh bất lợi của hắn rất nhanh đã bị xoay chuyển, hỏa lực tấn công đột ngột dừng lại và … chuyển hướng?

Hắn gian nan quay đầu trên không trung, qua khóe mắt, hắn nhìn thấy một con chim sắt khổng lồ khác đang xé toạc ra một con đường ở trên rừng rậm thổi một cơn lốc xoáy, làn sóng không khí làm cho những tán cây xung quanh run lên.

Có phải là đội viên của hắn không?

Lão Độc Vương lái máy bay vượt qua dãy núi này, con đường ngoằn ngoèo phía sau bỗng chốc biến mất. Các phương tiện đuổi theo đã bị bỏ lại rất xa, gần như đã trốn thoát, rất tuyệt vời.

Một sân bay nhỏ này, vốn là đường lui được thiết kế rất tốt, từ đây, nó rất nhanh vượt qua quốc gia láng giềng, lại từ nơi đó xuất cảnh, ngày sau lại mưu đồ Đông Sơn tái khởi……

Nhưng hôm nay, trên con đường thoát thân này, lại ‘giết’ ra một con mãnh hổ chặn đường.

Chiếc “Hổ châu Âu” thứ hai đang đuổi theo hàng nghìn dặm trên không trung, gắt gao cắn chặt mục tiêu, nhìn chằm chằm không buông. Người điều khiển đeo kính che mắt trong suốt, ánh mắt sắc bén, cố gắng kiềm chế cảm xúc mãnh liệt, rất vững vàng đuổi theo trên không trung.

Bùi Dật liếc nhìn bóng người trong chiếc trực thăng kia, dựa vào hình dáng đều có thể nhận ra, có thể tưởng tượng được ánh mắt đối phương lúc này nhìn chăm chú hắn.

Vâng, những người đó là đồng đội của hắn, những người bạn chiến đấu kiên định và trung thành nhất của hắn.

Hắn nắm chặt thanh xà và cẩn thận leo lên, sẽ không làm cho đồng đội của hắn thất vọng.

Người điều khiển của tiểu đội chiến đấu chính là Chương tổng, quả thật cũng là đồng đội duy nhất trong mấy người họ có được bằng lái hợp pháp.

Một người khác có bằng lái máy bay và kỹ năng lái xe xuất sắc thứ hai trong đội của họ là Nhiếp tiểu thư. Đáng tiếc Nhiếp Nghiên không tranh đuổi kịp, loại tình huống kiểu oanh tạc này, luôn là bị Chương tổng giành trước một bước không cho nữ nhân cơ hội.

Phía sau Chương Thiệu Trì, có hai tay súng bắn tỉa giỏi nhất đang treo trên cửa khoang, khó khăn nhắm mục tiêu trong tầm nhìn bị rung chuyển, tránh né những pha bắn phá của đối phương, còn phải tránh vô tình làm đội trưởng bị thương.

“Tới gần… Gần hơn nữa! Chung Trạch hét lên trong gió.

Chương Thiệu Trì: “Coi chừng!”

Văn Vũ: “Có thể lại gần được không?”

Khi họ chuẩn bị đuổi kịp phía sau, Chương Thiệu Trì đột nhiên hét lên: “Đếm ngược bắn, tôi dừng các cậu bắn.”

Đây dường như là nội dung huấn luyện cơ bản trong quân đội, trong đầu anh còn lưu lại ấn tượng sâu sắc lúc huấn luyện viên quát các tân binh.

Chung Trạch nhanh chóng lĩnh ngộ, hô: “Năm, bốn, ba……”

Chung Trạch hô lên “Một” trong nháy mắt Chương tổng khống chế “Hổ” thực hiện cú dừng khẩn cấp tuyệt đẹp trên không trung.

Cơ hội chỉ trong nửa giây thoáng qua, súng trong tay Văn Vũ chuẩn xác mà bóp cò, mang theo một chuỗi ngọn lửa báo thù, một chiến binh dũng mãnh có trái tim mạnh mẽ nhất.

Tiếng súng chìm trong gió lớn, không thể nghe thấy gì, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng.

Văn Vũ rất tự tin sau khi xạ kích: “Được.”

Trong cabin đối phương có một Mã Tử co giật một chút, sau đó súng cùng người rơi từ cửa khoang xuống.

Trong gió, tựa như một cái túi vải rách không có sinh khí nhanh chóng rơi xuống lướt qua khóe mắt của Bùi Dật, kêu gào rồi bị rừng rậm tăm tối nuốt chửng.

Đã không còn ai bận tâm đến Đội trưởng Bùi treo trên thiết bị hạ cánh. Bên trong cabin rất hỗn loạn, có lẽ đã xảy ra cãi vã nội bộ. Ngô Đình Mạo gầm gừ chỉ huy Mã Tử khai hỏa bắn phá Chương tổng, nhưng vệ sĩ của lão đã sắp gục ngã, biết rõ là một con đường chết nên muốn bỏ vũ khí và đầu hàng,.

Ngô Đình Mạo điều khiển máy bay: “Không muốn sống nữa sao? Bây giờ lão tử cho rơi máy bay, mọi người cùng nhau chết  ——”

Mã Tử nơm nớp lo sợ nhưng lại lần nữa giương súng từ cửa khoang.

Cùng một chiến thuật, lại dừng khẩn cấp, Chương Thiệu Trì hừ một tiếng: “Cậu đi.”

Đây là hai lần “Thắng lại” xuất sắc nhất trong sự nghiệp cầm lái của anh.

Chung Trạch nhắm vào nhân vật đang co lại phía đối diện, bùm ——

Bất cứ nơi nào viên đạn cực nóng có thể đến được, không có thương hại hay đau buồn, kết thúc như vậy phảng phất chính là nhân gian chính đạo. Khoảnh khắc tên Mã tử kia bị trúng đạn trợn mắt ngoác mồm rơi xuống, trên mặt lộ ra vẻ được giải thoát, chết có ý nghĩa, kiếp sau sẽ làm người chính trực……

Chương tổng lúc này đang điều khiển pháo đài trên không không thể phá hủy này, và tình thế của bọn họ là bốn chọi một.

Nhưng tình hình sẽ chỉ trở nên nguy hiểm hơn, khi kẻ thù của họ đã bị bức vào đường cùng.

Bọn họ không thể nổ súng nữa, trong tầm nhìn bắn tỉa gương mặt Ngô Đình Mạo đã gần như dữ tợn, cả khuôn mặt hoàn toàn thay đổi dường như được bao phủ trong gió mạnh cùng phẫn nộ trong ngọn lửa, chính là muốn được ăn cả ngã về không.

Chương Thiệu Trì theo bản năng giảm tốc độ, không dám đuổi theo. Đã khẩn trương rời xa, nhìn chằm chằm người đang treo trước mặt, khi đó trong lòng nghĩ chính là: Lần này lão tử nhất định sẽ đưa em về nhà, chúng ta còn chưa kết hôn.

Bóng người trên thiết bị hạ cánh di chuyển, tốc độ và thân thủ vô cùng nhanh.

Trên thực tế, Bùi Dật sau khi xác nhận toàn bộ hai gã Mã Tử của đối phương đã trúng đạn ngã xuống, hỏa lực trên đỉnh đầu đã diệt trừ, hắn đã đi lên.

Gió thổi bay tóc, y phục trên vai, quần áo màu trắng giữa không trung cực kỳ bắt mắt, hai ba cái đã leo lên cửa cabin, cảnh tượng thật là ly kỳ!

Ngô Đình Mạo kinh ngạc quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt đều là căm hận và sát khí.

Ngay khi trùm ma túy rút súng, Bùi Dật một chưởng cắt cổ tay, đánh rơi súng. Sau đó tóm lấy đối phương kéo đâm vào bức tường cứng bên trong cabin.

Mạo gia tuổi đã lớn nhưng không hề yếu, ở trên đường lăn lộn, với kỹ năng Muay Thái của mình, ông cũng hung ác dập một cước, cẳng chân cùng đầu gối phát lực ý đồ đá  Bùi Dật ra khỏi cửa khoang!

Bùi Dật một tay bám lấy khung cửa, dùng sức vặn lại thắt lưng, quay người một cước đá văng đối thủ vào kính chắn gió.

Chiếc trực thăng lắc lư, gần như mất khống chế, một khắc sinh tử treo mạng trên trời cao.

Không! A!

Chương tổng vỗ vào bảng điều khiển, “Hắn không thể lái máy bay.”

Văn Vũ không nghe rõ: “Cái gì? ”

“Đội trưởng của cậu!” Chương Thiệu Trì rống lên, “Nhiều năm như vậy còn chưa thi bằng lái, bình thường đều bận rộn gì đó?!”

Văn Vũ và Chung Trạch đều không nói gì.

Câu chửi bới này vang lên rất lâu trên kênh, mang theo cảm giác cộng hưởng ong ong.

Đồng chí Phạm Cao ở phương xa tiếp lời: “Đúng vậy Chương tổng, anh không cho anh ấy quyền lái xe sao.”

Đây giống như một hồi ác đấu đồng quy vu tận, chắc chắn rằng đó không phải là ý định ban đầu của cả hai bên vì cả hai vốn cũng đều không muốn chết. Chỉ là trong khoảnh khắc mặt đối mặt, máu nóng trào lên, màu đỏ của hận thù nuốt chửng lý trí, cũng là vì tôn nghiêm của nam nhân mà chiến đấu, khát vọng sinh tồn đều bị bỏ lại phía sau.

Hai người ẩu đả trong cabin, dùng những chiêu thức hung ác nhất tạo ra vết thương phun máu, rồi lao tới giật lấy cần điều khiển máy bay kéo lên khiến máy bay bay lên……

Ngô Đình Mạo trừng mắt nhìn Đội trưởng Bùi, ngẫu nhiên sững sờ trong giây lát. Nếu con trai của ông còn sống cho đến ngày nay, cũng nên là bộ dáng đã ba mươi tuổi……

“Tại sao không thể thả cho lão già này một con đường sống, vì sao còn muốn, đuổi, tận, giết, tuyệt!” Ngô Đình Mạo bị Bùi Dật siết cổ gần như hít thở không thông, sắc mặt đỏ bừng.

“Ông đầu hàng không?” Bùi Dật chất vấn.

“Cậu, cũng, không thể quay về, đừng nghĩ……” Ngô Đình mạo nói từ kẽ răng.

Bùi Dật: “Được, tôi sẽ xử tử ông trước!”

“Cậu!” Khóe miệng đẫm máu của Ngô Đình Mạo nở ra nụ cười thê lương: “Cậu thật là, đứa nhỏ đó… Haha, thật đáng tiếc, tại sao, không phải của ta……”

Thật là buồn cười, Bùi Dật quay đầu lại nhìn bằng ánh mắt phẫn nộ mà khinh bỉ. ‘Ba ba’ của tôi đã đủ nhiều rồi, một chân đã bước vào địa ngục ác ma rồi mà còn nhớ thương “đứa con quốc dân”.

Một thế hệ anh hùng trong giang hồ lại đối đãi như vậy với một người trẻ tuổi như Tiểu Đội trưởng Bùi, đây chính là tâm tình phức tạp khó lường: Không phải đồng đạo thì chính là kẻ thù truyền kiếp, hoặc là chiếm làm của riêng, hoặc là loại bỏ hoàn toàn.Ở lại tất thành mối họa, giết lại cảm thấy vô cùng đáng tiếc! Tại sao một người có năng lực như vậy lại không phải do mình nuôi dưỡng ra?

Hiện giờ, đứa nhỏ “Tất thành mối họa” này trưởng thành, quả nhiên liền trở thành một thanh chủy thủ sắc bén huỷ diệt tổ buôn ma túy. Còn có giết được hay không, cũng không phải là do Mạo gia ông định đoạt.

Khi Ngô Đình Mạo bị tóm và siết cổ thì bất ngờ đập mạnh vào cần điều khiển, đập vào bảng điều khiển.

Bùi Dật cố gắng siết chặt nhưng cũng không khống chế được hành động điên cuồng kia, cuối cùng chiếc trực thăng không thể chịu đựng được nữa, điên cuồng run rẩy trên không trung sau đó gấp gáp rơi xuống.

Rừng rậm, thác nước, hẻm sâu.

Nước trong khe núi chảy về hướng đông, năm tháng mênh mông cuồn cuộn.

Cảnh vật bên ngoài kính chắn gió biến hóa đảo lộn, “Hổ châu Âu” trong quá trình rơi xuống sẽ đâm vào một vách đá đầy thảm thực vật, bị phá hủy và người cũng chết.

Chiếc trực thăng thứ hai theo sát phía sau, Chương Thiệu Trì ngay lúc đó đã buông thang dây từ trên không trung xuống, tới gần.

Buổi sáng ban mai rắc ánh sáng vàng rực trên mặt đất, ánh nắng ban mai xua tan bóng ma trong rừng rậm, biến thành một màu xanh lá cây dày đặc.

Cảnh sắc như vậy không cách nào tái tạo được nữa, Bùi Dật dùng ngón tay sắc bén cắt ngang cổ đối phương, trong lúc máu bắn ra đầm đìa, hắn đã dẫm lên cửa khoang bên cạnh, vọt người bay về phía thang dây treo lơ lửng trên không.

Một thân thể cường tráng đang bay qua một khoảng cách ngắn giữa không trung, lơ lửng trên phông nền màu vàng của bình minh rồi từ từ rơi xuống và bắt được thang dây!

Văn Vũ điên cuồng hét lên, “Đi thôi! Lên!”

Chương tổng xém chút nữa đụng vào phía trước, đột nhiên rẽ gấp, hồn muốn sắp lìa khỏi xác.

Nhanh chóng đi lên, bay lên không trung, mang theo Tiểu Bùi trên thang dây thoát khỏi hiện trường hỗn loạn.

Bên dưới bọn họ, chiếc “hổ” mang theo người trong cabin phóng thẳng về phía thác nước trên vách đá.

Bọt nước khổng lồ bắn tung tóe, lớp vỏ kim loại va vào đá chia năm xẻ bảy…… Một quả cầu lửa màu cam phản chiếu trên mặt Bùi Dật, ở trong màng mắt nổ tung thành tro bụi.

……

Nhưng Bùi Dật lại không có dọc theo thang dây mà bò lên trên, ngay khi trực thăng xẹt qua một ngọn cây, nhảy xuống.

Tán cây khổng lồ rung chuyển trong gió, nhấn chìm những con người đang điên cuồng đi trong rừng.

Hơn nữa là quay đầu đi về phía trước, chạy về phía ánh lửa dâng lên……

Chương Thiệu Trì biết Đội trưởng Bùi đang làm gì. Trong một hồi đại chiến, mỗi người đều đem vận mệnh nắm chặt trên đầu ngón tay mình, cứ tàn khốc kết thúc như vậy sao? Trong lòng khó mà vui vẻ, mà ngược lại là sự trống rỗng. Tiếng súng kéo dài bên tai, quầng sáng của quả cầu lửa vẫn còn lưu trên màng mắt, hắn cũng cần một thứ gì đó để lấp đầy trái tim mình.

Bùi Dật cả người ướt đẫm, dọc theo dòng sông, vách núi, giống như thợ săn đang phát điên tìm kiếm con mồi trong rừng rậm, bám riết không tha……

Rất nhiều cảnh sát phân tán thành các đội nhỏ, cũng đang hét lên lục soát núi.

“Hình như có một khoảng trống phía sau thác nước?…… Phía sau bức màn nước!”

Khi Bùi Dật trèo lên thác nước và chui vào phía sau bức màn nước, một người nào đó ở phía sau đã nắm chặt lấy vai hắn.

Hắn thở hổn hển quay đầu lại, lập tức bị một thân thể ướt đẫm nhưng ấm áp ôm vào trong ngực, siết chặt. Chương tổng đã tìm nơi hạ cánh trước rồi  lái xe quay lại, một giờ sau mới leo lên núi đuổi theo kịp đến đây.

“Em, em muốn tìm kiếm trên núi, em nhất định phải tìm được……” Đáy mắt Bùi Dật đỏ tươi, chính là màu lửa.

Đầu của hắn lại lần nữa bị ôm vào trong vòng tay này, mắt Chương Thiệu Trì cũng đỏ lên, môi không ngừng hôn lên trán mũi cùng môi của hắn: “Vừa rồi dọa anh sợ.”

“Trên tảng đá này có máu, còn có kim loại và mảnh vỡ thủy tinh!” Bùi Dật cố chấp lải nhải, mắt rất hung dữ, “Vừa rồi trực thăng đâm vào nơi này em hoài nghi lão già kia bị ném ra ngoài, không rơi xuống, ông ta đã chạy……”

“Bên ngoài có rất nhiều người đang tìm kiếm trên núi, em yên tâm.” Nụ hôn của Chương Thiệu Trì dừng trên mí mắt hắn, che đi hai ánh mắt điên cuồng kia, cố gắng hết sức bình tĩnh lại.

Bốn phía ồn ào, cảnh sát đang la hét. Bức màn của thác nước ầm ầm bên tai, nhưng bọn họ vẫn có thể nghe thấy tiếng tim đập dữ dội của nhau, đáy mắt sâu xa ứ máu.

Bùi Dật gật đầu, hôn lại một cái.

Sống sót sau tai nạn, Chương Thiệu Trì cười không nổi, đột nhiên nói: “Đáng tiếc, lão tử không mang theo nhẫn, nó được cất trong két sắt ngân hàng.”

Bùi Dật kéo tay Chương tổng, liền kề môi lên, ngậm cả ngón áp út của nam nhân vào khoang miệng mình, dùng hàm răng tỉ mỉ tinh tế mà nghiền nát……

Rút ngón tay ra, trên ngón áp út của Chương tổng, vị trí đeo nhẫn, lộ ra một hình tròn “dấu nhẫn” gọn gàng như thật.

Giữa hai kẽ răng còn có một chút máu, nằm trên dấu nhẫn. Những vết thương sâu sắc còn sót lại trên chiến trường cả về thể xác lẫn tinh thần rất cần sự ấm áp và dịu dàng của người yêu.

Bùi Dật ôm lấy người, hôn lên mắt, mũi, yết hầu, khàn giọng nói: “Em cũng cầu hôn anh một lần…… Em cầu hôn như vậy có được tính không? Anh có kết hôn cùng em không?” Hốc mắt Chương Thiệu Trì hơi ướt, dùng hành động thực tế trả lời, rút ngón áp út của Bùi tiên sinh ngậm vào trong miệng mình, cũng dùng răng làm ra một vòng dấu vết của lời thề giao ước.

Bình luận

Truyện đang đọc