CÙNG ĐỊCH NGỦ CHUNG

Ở viện điều dưỡng hơn nửa tháng, với thân hình cường tráng luôn kiên cường của Chương tổng, anh thật sự không vui khi nghỉ ngơi dưỡng bệnh, nằm đến xương cốt đều ngứa ngáy, còn phải cách năm ba bữa bị mấy vị bạn cũ như Đỗ Danh Quân tới cửa tiến hành quấy rối bằng lời nói.

Thư ký thường đến trước giường báo cáo, Chương tổng ở trong phòng bệnh dưỡng thương cũng không quên làm việc, còn rất siêng năng.

Ngoài ra còn có một cuộc gọi điện thoại từ một nhóm người quen, bao gồm cả vua tàu Sicily Mr. Jiang, và lão ca của anh, Từ Kỳ Dược.

Chương tổng mang danh “Giám kỹ nữ cao nhân”, trong lòng đã sớm nhìn rõ: Đỗ Danh Quân lão lưu manh mỗi lần lại đây thăm hỏi, thuần túy chính là muốn đáp ứng anh, nhớ thương anh xem có thể ngủ với anh được hay không, hoặc là có thể mượn tiền kéo việc làm ăn hay không. Mà vị ông chủ Giang cách đại dương xa xôi kia hỏi thăm hắn cũng vì sau khi hai bên đã nói về hợp tác sòng bạc khách sạn, lần này chính là thám thính xem anh bị thương nặng bao nhiêu, sợ đầu tư thất bại, nếu là chết thật, chạy nhanh chuyển đi mục tiêu, sẽ không theo anh chậm trễ công việc ở nơi này.

Về phần Bùi gia đại cữu tử Từ Kỳ Dược, ở đang công ty anh, thăm bệnh thực chất chính là hỏi thăm lão Chương về tình hình gần đây một chút xem người có thảm hay không thảm a, bị thương có tàn nhẫn hay không tàn nhẫn a? thù lần trước gỡ cánh tay, hắn ghi cho Chương Thiệu Trì, anh cũng có ngày treo cánh tay nằm ở phòng bệnh …… Xứng đáng!

Ở phần địa giới Yến Thành này, hắn nhìn đã lâu nhìn bầu trời xám xịt tràn ngập sương mù, thật đúng là muốn nhìn thấy một chút bầu trời xanh trong suốt không mây.

Đêm khuya tĩnh lặng, đèn nhỏ đầu giường phát ra vầng sáng, Chương tổng một mình một chỗ, tiện tay lật sách giải trí, video call là mèo con đang xuân gọi tới.

Miệng Hứa Nhiễm ngọt ngào: “Ông chủ, người ta nghe nói ông bị thương đau lòng hỏng rồi, cho một địa chỉ và số phòng, tôi đi qua thỉnh an ông chủ nha? “

Chương Thiệu Trì nói, không cần, video call nhìn một cái là đủ rồi, cậu đi thỉnh an lão Tử Vân đi!

Trong phòng chất đầy quà tặng, rất nhiều người lục tục đưa tới hiếu kính anh. Chương Thiệu Trì tùy tay lục xem, Từ Kỳ Dược sai người đưa tới cà phê phân mèo Panama, đàn hương Myanmar, Đỗ Danh Quân là mua cho anh mấy bộ áo ngủ tơ lụa mượt mà cùng quần lót tất cả đều là những thứ dụ dỗ anh ta xa hoa và dâm đãng.

Anh thuận tay xách lên một cái túi quà tặng màu hồng phấn. Gói giấy cùng nơ con bướm phong cách trẻ con, nhìn giống cái loại cửa hàng Victoria’s Secret gửi tới?

Chương Thiệu Trì tựa vào đầu giường, từ trong túi màu hồng lấy ra một cái hộp xinh đẹp sang trọng lại rất tình thú kỳ lạ, đánh dấu một đống chữ Đông Nam Á mà anh không biết

Vừa mở ra nhìn thấy, anh nhất thời hai mắt đăm đăm, thái dương đỏ lên —— bên trong là một ‘Ly tự sướng’ được xưng là phong cách mới nhất xuất sắc, có thể tạo xúc cảm giống như làn da non nớt bóng loáng của thiếu nam thiếu nữ 18 tuổi!

Chương Thiệu Trì trợn mắt há hốc mồm, lại lật cái túi giấy đó, có một lọ dầu xoa bóp nam hương hoa cam Thái Lan, cùng một tấm thẻ thông cảm.

Chữ viết tay quá quen thuộc, mỗi từ chọc vào mắt anh ta.

【 Chương tổng, lần này lữ hành trên đường tao ngộ ngoài ý muốn, tôi không thể chiếu cố tốt anh, liên lụy đến anh bị thương, trong lòng cảm thấy áy náy, tôi vạn phần tự trách mình. Đưa lên một phần lễ vật mong anh bao dung, đợi ngày thân thể anh an khang tôi tất nhiên phải trực tiếp bồi tội xin lỗi. Chúc anh phục hồi nhanh chóng và mọi thứ đều tốt đẹp 】

Chương Thiệu Trì giận dữ mà vẫy tay ném cái ‘ Ly tự sướng’ kia lên tường đối diện!

Không buông tay, chỉ là một cú ném trống rỗng, cuối cùng anh đem ‘lễ vật’ từ xa đưa tới của người nào đó hung hăng nắm trong tay, tức giận đến cười ra tiếng: “Ah, em được lắm? “

Đây là cách mà ‘tiểu tao miêu’ đã làm, tuyệt đối là hắn, từ nhỏ đã gian xảo như vậy. Mỗi lần cãi nhau, đều có thể làm anh tức giận đến mức run rẩy nhưng lại không thể làm gì được.

Tiểu tử này thật sự hiểu ý người, tôi bây giờ chỉ có một mình trên chiếc giường trống, nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ cô đơn và lạnh lẽo, thật rất cần ly tự sướng cùng dầu mát xa này.

Chương Thiệu Trì cầm lấy di động: 【 đồ vật đã nhận được, em mỗi ngày đều dùng cái này? Em có thoải mái không? 】

Một cái WeChat, nửa giây liền gửi đi đúng chỗ, hiển thị trên màn hình điện thoại di động của người trẻ tuổi nghiêng mình ẩn trong bóng tối bên cửa sổ.

Bốn phía yên tĩnh trống vắng, không có âm thanh báo tin nhắn. Tất cả các thiết bị theo thói quen của đội trưởng Bùi đều tắt tiếng, không bại lộ vị trí. Một tin nhắn mà thôi, cách không nhẹ nhàng đánh vào tim hắn, đọc văn tự đó, đều có thể làm cho trên người hắn nổi lên một trận tê dại nhẹ nhàng.

Bùi Dật trả lời dứt khoát: 【 Đặc biệt sảng khoái, anh cũng thử xem? 】

Chương Thiệu Trì giây lát hỏi: 【 Vì sao không dám tới gặp tôi? 】

Bùi Dật nhìn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, trên mặt cũng không có biểu tình gì. Vị trí đứng của hắn, vừa vặn có thể lặng lẽ xuyên qua khe hở rèm cửa phòng Chương tổng, thoáng nhìn thấy người tựa vào đầu giường. Hắn vẫn luôn chọn một vị trí tốt nhất để ẩn trong căn phòng này.

Hắn đứng gần hai tiếng đồng hồ, hai chân đều chua xót, nhìn từ lúc vị thư ký Chương tổng kia tới lại rời đi.

Hy vọng ngọn đèn nhỏ ở đầu giường có thể sáng hơn một chút, bằng không hắn nhìn lén không thấy.

Ngón tay cực kỳ linh hoạt, nhưng hắn gõ chữ rất chậm, rối rắm không ở ngón tay mà ở tâm tình: 【lần này sự xin lỗi anh, thực xin lỗi. Anh đừng giận tôi, anh tĩnh tâm dưỡng thương, về sau có cơ hội nói chuyện sau 】

Thật hiếm khi có một câu nói mềm mại cầu xin sự tha thứ. Chương Thiệu Trì nhìn chằm chằm câu này, cảm xúc vừa rồi còn đang nóng nảy gào thét lại bình phục lại, cảm thấy hình như có một tia hi vọng?

Chương Thiệu Trì: 【 em đang ở đâu? Bây giờ lăn lại đây cho tôi 】

Bùi Dật: 【 người ở chân trời, lăn không tới được. 】

Video lại “Đô đô” vang lên, Chương tổng liền biết là mèo nhà Nhiễm Nhiễm, vì thế uy hiếp: 【 Em không tới đây, tôi gọi người khác tới ngủ. 】

Chờ không trả lời, Chương tổng nghẹn một ngụm oán phu khí, tức khắc phân phó vị mắt mong chờ trong video: “Phòng số 536 Lăng Tiêu Thủy Uyển, cậu tới đây, ngay bây giờ! …… Đợi lát nữa, mang theo hai phần canh gà, tôi đói bụng”

Bùi Dật ngơ ngẩn, vội vàng ho nhẹ một tiếng ám hiệu, hỏi trợ lý cao cấp của hắn: “Anh ta vừa rồi nói cái gì? Anh ta liên hệ với ai?”

Ban đầu là nghỉ phép đi Thanh Đảo ăn cua lớn, tiểu đồng chí【003】bị bắt bồi cấp trên hắn gác đêm.

Phí tăng ca của Phạm Cao chính là một ly tự sướng, đội trưởng đại nhân thuận tiện mua thêm một cái cho hắn. Cái thứ chết tiệt này lại là tặng vật của đội trưởng nhóm NAF-A, Phạm Cao lẩm bẩm lầm bầm nói “Đội trưởng đội khác, người ta trực tiếp giới thiệu đối tượng xem mắt, tặng gói tiệc rượu, được rồi, đội chúng ta, mỗi người độc thân thưởng một ly tự sướng!”

Phạm tiểu đệ đang luống cuống tay chân tiến hành hành vi hack: “Tôi giúp anh xem, tôi vừa rồi không đi vào… Video của anh ta đã tắt, tên tài khoản kia chính là Hứa Nhiễm mà… Ai nha, anh mau ngăn trở tiểu yêu tinh ý đồ trộm người kia, đá người ra ngoài đi, đá ra, anh đi qua gõ cửa đi, anh ta còn có thể không cho anh đi vào…”

Bùi Dật đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất, đem mặt chôn ở giữa hai chân.

Cả người hậm hực, không muốn nói chuyện và không muốn lên tiếng.

【003】: “Ai… Sếp, đừng nhìn, quay lại đi, được rồi, quay lại để tôi ôm anh. “

Bùi Dật vùi mặt không ngẩng đầu, cuộn tròn thành một con đà điểu lớn trốn tránh thực tế. Trước đây cho rằng đem đầu đâm vào cát, là có thể đem chuyện tình cũ theo gió bay đi, cuồn cuộn trường Giang chảy về đông, nhưng vì sao trong lòng vẫn khó chịu như kim châm?

Hắn không nhìn di động trực tiếp gõ ra hai chữ, gõ “Gọi đi” gửi lại Chương tổng.

……

Sau hơn nữa đêm hôm đó, Nhiễm công chúa thật đúng là nghe lời, thật sự chạy tới phòng bệnh của viện điều dưỡng.

Bùi Dật nhìn chiếc xe Hứa Nhiễm đi vào hoa viên, dừng ở dưới lầu. Tiểu tử mang theo hai phần ăn khuya nóng bỏng, nghe lời ngoan ngoãn đến thăm lão yêu tinh.

Đèn nhỏ ở đầu giường sáng suốt đêm, hai người dường như còn nói rất nhiều chuyện thân mật mà trước nay chưa từng nói qua.

Chương tổng một đêm không ngủ, đem sách trên đầu giường ném cho Hứa Nhiễm: “cậu biết chữ không? Đọc cho Tôi nghe, từ chương này bắt đầu đọc.”

Kết quả là nửa đêm Hứa Nhiễm buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được, ngồi ở cuối giường Chương tổng đọc xong một cuốn sách dày, tuyển tập văn xuôi cận đại. Cả đêm giống như đem sách giáo khoa ngữ văn cao trung học lại một lần, cảm thấy mình đã phát triển không ít học tập, bình sinh từ dục vọng thể chất thô tục lại sinh ra một phen theo đuổi tinh thần cảnh giới, như một vị Phật ……

“Ông chủ,” Hứa Nhiễm mím môi cười nhạo, “Ông còn nhớ Tiểu Bùi chứ? Anh thực sự thích anh ta rất nhiều? “

Chương Thiệu Trì không hề che giấu gật đầu, đúng vậy, tôi quả thật thích hắn.

Đêm nay bầu trời nhiều mây, che khuất ánh trăng, không có ánh trăng. Nhưng màu ánh trăng khi đó luôn tồn tại trong kí ức ngây ngô trong trái tim của hai người họ

Chương Thiệu Trì cũng nhận được tin nhắn mới vừa rồi của Bùi tiên sinh nhắm hai mắt ném lại đây.

Bùi Dật liền dùng đơn giản dứt khoát hai tự uy hiếp hắn: 【 anh dám! 】

Chương tổng bây giờ nhìn câu nói hùng hổ la lối khóc lóc này, đều cảm thấy dị thường thân thiết, thần thái muốn vui vẻ, nhìn hắn có thể, rất hung dữ! …… Ít nhất đúng là tính tình này, là tiểu hỗn đản hiếm có của anh, tuyệt đối không phải là người khác giả mạo. Lời xin lỗi trước đó còn chúc anh tất cả mọi thứ tốt đẹp, mới giống như ai đó giả mạo! Không chọc giận đến tôi thận suy sớm là không được.

Hai người bọn họ đều rất trẻ tuổi, Tiểu Bùi còn đang học đại học, chi phí sinh hoạt ròng là do Nhị Cữu Cữu lén móc túi cho, cho đứa nhỏ đủ tiền tiêu tiền ăn uống vui vẻ.

Đi ra ngoài để mua guitar điện và trống kệ, giày da cao cấp và giày thể thao.

Anh cũng từng mang đứa nhỏ này đi quán bar cùng câu lạc bộ đêm, như một người đàn ông để xem thế giới. Nơi đó đèn hồng liễu lục ngợp trong vàng son, thích hợp nhất cho người trẻ tuổi bốc đồng, tìm kiếm cảm giác kích thích …

Cậu bé xinh đẹp của câu lạc bộ đêm, treo biển hành nghề giá cao, Chương tổng cũng ra nổi giá, trong ánh sáng mờ mờ ôm nhau nhảy múa. Khi đó anh còn độc thân, đó chính là bạn giường, không mang theo bất kỳ tình cảm nào.

Thiếu niên trên sô pha đột nhiên đứng lên, trong bóng tối cũng không thấy rõ biểu tình ngoan ngoãn: “Nhị Cữu Cữu… Anh nhảy với tôi, tôi cũng muốn nhảy. “

Sau đó, lần Chương tổng đi công tác nước ngoài, đi hết hai tuần, bên này sân sau của anh liền bốc cháy. Về sau, theo Từ Kỳ Dược cùng Đỗ Danh Quân hai người ở trước mặt anh thêm mắm thêm muối kể, nói cháu trai hắn hút bị điên rồi sao, có biết tiểu tử đó đã làm cái gì không?

Nghe nói, cậu bé câu lạc bộ đêm chạy đến nhà tìm người, gõ cửa, mở cửa chính là Tiểu Bùi tiên sinh, đã sớm nghẹn ở đây chờ. Tiểu Bùi lạnh lùng nói với cậu bé: Sau này không được phép trở lại, đây là nhà tôi

Cậu bé kia còn chơi tró hờn dỗi: Này không phải nhà của Trì ca của tôi sao?

Ngang ngược chắn cửa không cho người khác tiến vào “Cháu trai”, lúc ấy giận tím mặt: Trì ca là cho mày gọi? Anh ấy là ca của một mình tao. Người đàn ông này tao đã ngủ qua, là của tao! Về sau đừng đến nữa, mày còn dám tới tao chém a?

Hai người vì tranh chấp mà động thủ, hiện trường không có gì ngoài cảnh tượng đặc sắc của mèo hoang bóp móng vuốt cào cào lẫn nhau. Tiểu Bùi tiên sinh khuôn mặt bị cào một cái huyết đạo tử, lập tức cầm một cái lon bia đông lạnh thành băng đập vào trán con Mèo Hoang Nhỏ, đánh sưng thành một cái bánh bao lớn, đem con Mèo Hoang Nhỏ đánh khóc tại chỗ, mặt đầy máu sợ hãi chạy đi…

Chuyện này năm đó mọi người đều biết.

Từ Kỳ Dược nghiêm túc thẩm vấn Chương tổng: cháu ngoại trai nhà chúng tôi, mặc dù không phải là em gái tôi sinh ra, nhưng để cho cậu ngủ? Chương Thiệu Trì, chuyện này cậu làm quá hỗn đản đi, cậu dám phủi trách nhiệm? Rốt cuộc có ngủ qua chưa?

Chương Thiệu Trì không có phủ nhận, lúc ấy khiêng cái nồi đen lớn này, trở về liền cho người bạn giường một khoản phí chia tay, còn có phí phẫu thuật thẩm mỹ khâu mặt, say bye-bye.

Thằng bé khóc nức nở, dựa vào cái gì mà bỏ rơi tôi? Chương Thiệu Trì nói, bảo bối nhà tôi không vui, bằng vào hắn quan trọng hơn cậu.

Người khác đều cho rằng Gia Hoàng lão tổng Chương Thiệu Trì có hậu cung Giai Lệ ba ngàn, đó là người ngoài không biết sự thật nói nhảm. Đó chính là người bạn giường cuối cùng của Chương tổng khi trẻ tuổi phong lưu, về sau không bao giờ nữa, nào dám a?

Bên người có vị lợi hại lại bá đạo “cháu trai” này, đàn ông ở bên ngoài nếu dám có cái oanh ca yến hót, cờ màu phiêu phiêu, về nhà sẽ bị lột da rút điểu, nháo lên thực hung dữ……

Đêm mưa giàn giụa, anh lái xe đưa đại bảo bối từ trường về nhà, nhìn Tiểu Bùi mặc áo mưa chạy xuống xe, một đôi chân dài vui vẻ đạp nước chạy trong bóng tối. Thân ảnh kia anh nguyện ý nhìn chằm chằm thật lâu, hữu cầu tất ứng sẽ không chán ghét.

Tiểu Bùi chạy đến cửa nhà, chưa vào, lại chạy trở về, áo mưa rơi trên mặt đất.

Trong đêm tối bọt nước đổ ập xuống, bắn tung tóe trên mặt, cổ, ngực hai người, trên lông mi run rẩy đều là bọt nước, trong quần áo ướt ánh lên màu thịt tươi sáng chân thật. Thiếu niên tóc đen ôm chặt cổ nam nhân, làm áo khoác âu phục ướt đẫm, eo dán vào nhau, môi cùng môi chợt tương phùng một khắc, run rẩy dính vào nhau, luyến tiếc tách ra.

Đêm mưa lạnh lẽo, môi và cơ thể đều nóng bỏng. Bọn họ, ở trên ghế sau xe hơi triền miên, xé mở quần áo cho nhau, chưa bao giờ từng có khát vọng cùng điên cuồng như vậy.

Một trận mưa lớn không dập tắt tâm hỏa sôi trào, ngược lại làm cho ngọn lửa này càng cháy càng mạnh, vượt qua giới hạn, hỏa thiêu liên doanh…

“Tôi có ngủ qua em sao?…… Sao lại nói bừa cùng người khác là hai ta ngủ qua rồi?”

“Đêm nay muốn không? Đêm nay anh ngủ tôi. Ca, anh ôm chặt tôi, ca, anh dẫn tôi về nhà đi.”

“Em, thật sự thích tôi như vậy?”

“Ừm, ca, tôi thích anh, tôi muốn anh cũng thích tôi.”

Chương Thiệu Trì chưa lúc nào, chưa bao giờ làm hành động ấm áp như vậy với tình nhân, quấn đại bảo bối trong áo khoác, xoa xoa tóc, cuối cùng nắm cằm hôn thật sâu.

Cho một ngôi nhà.

Tôi muốn có một ngôi nhà của riêng tôi, anh đưa tôi về nhà.

……

Anh dám. Anh dám.

Bùi Dật không lên tiếng, vẫn ngồi ở cửa sổ không nhúc nhích, ánh mắt vẫn lưu luyến nhất cử nhất động nam nhân trong phòng. Thị lực quá tốt cũng là cái phiền toái, mọi việc muốn không thấy rõ cũng không được.

Cho đến lúc bình minh, Công chúa Nhiễm rốt cục vây thành ngã trái ngã phải rời đi, chuyện gì cũng không xảy ra, hình như cũng không dùng được chiếc ly tự sướng cao cấp đó.

Bùi Dật vô tình khuấy động rèm cửa trên tay, chọc thủng một vài lỗ, rồi xé thành những dải vải như một vết rách ……

Lúc khó chịu hắn cũng khóc nức nở, dùng vải rèm lau lông mi ướt át, lau đi nước mắt chảy đến cổ, không chút khách khí thuận tay thổi nước mũi! Hắn ngồi trên ngưỡng cửa sổ nhìn vào cửa sổ kia như phát ngốc. Ngày mai căn phòng này sẽ có người vào, ngày mai hắn sẽ không tìm được vị trí nhìn trộm tốt như vậy.

Những năm này hắn dường như luôn sống trong mâu thuẫn giữa cảm xúc mạnh mẽ và cuộc đấu tranh tinh thần.

Cuộc sống mơ hồ cùng con đường phía trước giống như vĩnh viễn không thể nhìn rõ ngọn nguồn, hắn phác hoạ không ra bản thân mình. Đến tột cùng là như thế nào? là ai?

Hắn là cái loại đối với cười hay khóc đều không kiêng kỵ, thống khoái mà phát tiết, không bao giờ thích che giấu tâm tình của mình. Mặc kệ người khác thấy hắn thế nào, hắn thích như vậy ……

Chương tổng rạng sáng ngủ không được, liền đi ra hành lang đi dạo một vòng, dép lê ở không gian kín vang ra một chuỗi âm thanh lười biếng.

Hắn đi qua thang máy, trong bóng tối tựa như có thần giao cách cảm, đột nhiên quay đầu lại!!

Cửa thang máy trên hành lang chậm rãi khép lại, đứng dưới ánh đèn một khuôn mặt gầy gò, anh tuấn lại rất ngọt ngào, nhìn anh nở nụ cười khó xử.

Đây là mơ sao? Chương Thiệu Trì ngẩn ra, nhanh chóng xông về phía thang máy, một chiếc dép lê rớt lại tại chỗ hành lang.

Anh ta xông vào và một tay móc cửa thang máy gần như đang đóng lại. Cửa thang máy cảm ứng được có người liền mở ra một lần nữa, người đẹp nhìn anh, cũng có lưu luyến, nhưng vẫn nhẫn tâm ấn nút đóng cửa lần nữa.

Hơn nữa, đại soái ca trong thang máy thế nhưng lại cải trang giả dạng, ăn mặc một bộ quần áo y tá thuần trắng, đầu đội mũ quả dưa của y tá, dưới váy lộ ra bắp chân thon dài, mang tất chân cùng  giày cao gót.

Mặt mày và đôi môi rất đẹp, tựa hồ còn đặc biệt vì hắn mà trang điểm nhẹ. Các nghệ sĩ nam khác của công ty tô son điểm phấn luôn khiến Chương tổng cảm thấy làm ra vẻ, chỉ có Tiểu Bùi tiên sinh trang điểm, mặt mày luôn say lòng người, siêu thoát giới tính, chính là một vật đặc biệt.

Chỉ liếc mắt một cái đã khiến Chương Thiệu Trì run rẩy, cơ hồ điên cuồng, mới hiểu được cả buổi tối ở hành lang cô bé y tá đẩy xe qua lại vài chuyến, anh cũng không liếc mắt nhìn một cái, lại là…

“Em, đợi chút! Tiểu Bùi!” Chương tổng ra sức giữ cửa thang máy.

Bùi Dật nhìn hắn lắc đầu: Đừng

Hai người thế nhưng cách một cánh cửa đua lực tay, bẻ cái cửa kia. Dưới sức lực của bốn cái tay hai người cửa thang máy cũng lắc lư.

Chương Thiệu Trì giành trước nhét một chân vào trong cửa, lại bị Đội trưởng Bùi lấy mũi chân đá vào gân ma sau đó đem chân anh đá ra ngoài.

“Em!” Chương tổng tức giận.

“Thực xin lỗi Nhị Cữu Cữu…… Anh đừng giận tôi, anh bảo trọng thân thể.” Y tá Tiểu Bùi thấp giọng cầu xin tha thứ.

Chân bị đẩy ra, dép lê vung vào thang máy, ném vào trong lòng Bùi Dật…

Người trong cửa cuối cùng bẻ ngón tay anh ra, cửa thang máy đóng lại ngay trước mắt Chương tổng. Đợi đến khi anh chân trần chạy xuống lầu, bóng người đã nhanh chóng biến mất trong hoa viên một mảnh sương mù trong nắng sớm…

Chương Thiệu Trì đứng ở trong nắng sớm, gió hơi lạnh.

Em đã tới đây? Em vẫn luôn ở đây? Vừa rồi là mơ sao?

Đây không phải là một giấc mơ, em đã tới.

……

Chương Thiệu Trì nhập viện, Đội trưởng Bùi kiên trì cách ngày đều đến thăm. Hắn mới là người siêng năng đến thăm Chương tổng nhất, so với đóa hoa cúc già đó đến siêng năng hơn nhiều, chỉ là Nhị Cữu Cữu không biết mà thôi.

Hắn đem dép lê Chương tổng để lại, rửa sạch sẽ, cùng dép lê của mình đặt ở bên giường, giả vờ trên giường ngủ là hai người.

Ánh trăng rời đi rồi lại trở về, khiến hắn cũng rơi vào do dự, có nên bước ra một bước này, gõ cửa sổ đó, nhưng cuối cùng cũng không đi ra khỏi bóng tối phía sau rèm cửa.

Nội tâm rất khó phủ nhận, lần này không đoán trước gặp lại khơi dậy ngàn tầng sóng, trái tim thật ngứa ngáy, đều rất mong nhớ.

Năm tháng sống trên thế gian, ai sẽ không sợ cô đơn tịch mịch, vô số người kinh tâm động phách nổ thành hỏa cầu tìm được đường sống trong chỗ chết thoát khỏi đêm đen đẫm máu, nhiệt huyết dọc theo trán hắn chảy qua màng mắt một khắc, ai sẽ không khát vọng một cái ôm cường tráng rắn chắc, ấm áp nhất, có thể làm cho hắn cuộn mình vào, có thể lúc nào cũng canh gác bên cạnh hắn…

Mỗi một lần trở về nhà, đều vì hắn ở cửa sổ thắp sáng một ngọn đèn ấm áp.

Hắn đối với vòng tay Nhiếp Nghiên bắt đầu lưu luyến, hai người như chị em tốt thường thường ôm ôm cọ cọ một cái, nói chút lời nói tri tâm, hắn là có bao nhiêu…… tịch mịch a.

Nhưng mà, hắn cũng thật sự sợ hãi.

Mấy đêm nay, lại nhớ lại tình hình trên thuyền, nghĩ lại vụ cướp lần này, Bùi Dật bây giờ vô cùng xác định, lại không cách nào nói ra với người đàn ông —— Chương Thiệu Trì xui xẻo bị một phát súng đó, chính là bởi vì hắn mà bắn ra, là thay hắn bị trọng thương lần này.

Chương tổng một người làm ăn, Bùi Dật trầm tư suy nghĩ tính các loại khả năng, tên này cùng Ninh Phi Ngữ hoặc là Ni Áo không thù oán, không có mối thù giết cha đoạt thê.

Không thù thì vì cái gì bị lừa lên thuyền? Chương Thiệu Trì vì cái gì bị liên lụy bị thương? Đương nhiên liền bởi vì, mục tiêu là hắn Đội trưởng Bùi.

Đoán có thể không chính xác, nhưng cũng đủ khiến hắn bị đánh thức nhiều lần trong đêm bởi những cơn mơ, xuất thần, giấc mơ đầy máu và những tiếng la hét trong giây phút bị bắn, lật người khó có thể buông bỏ.

Cho nên câu “Xin lỗi cùng vạn phần tự trách” hắn thật lòng nói, hắn vô cùng sợ hãi.

Hắn liên lụy Nhị Cữu Cữu thân yêu của hắn. Một phát súng này bắn rất đẹp, ở giữa lưng hắn, khiến hắn đau đớn.

Đối thủ biết quá nhiều, hơn nữa đã là thủ hạ lưu tình, một cái bắn lén chỉ bắn bả vai Chương Thiệu Trì không bắn chỗ quan trọng, lúc ấy nếu ở trước mắt hắn hung hăng bổ sung thêm một phát bắn chết người, hiện tại hắn mặc áo tang đi viếng mồ lão tình nhân khóc thương cũng không kịp a.

Bàn tay đen phía sau giống như định liệu trước, nắm giữ toàn bộ, chính là cố ý, cùng hắn chơi trò mèo vờn chuột. Trước một miếng mồi ngọt ngào, đặt một cái bẫy chuột, sẽ không lập tức giết chết, còn phải chậm rãi thực hiện quấy rối tinh thần cùng tra tấn, để lại đại chiêu phía sau…

Bùi Dật vẫn đứng ở phía sau rèm cửa, ở lại trong bóng tối, không dám bước về phía trước một bước, không dám để cho người nhớ hắn cũng cảm nhận được suy nghĩ của hắn.

Lúc đó hắn rất sợ hãi, sợ đi thêm một bước nữa, âm thầm chờ đợi hai người bọn họ, chính là một cái bắn lén tiêu hồn.

……

Bình luận

Truyện đang đọc