CÙNG ĐỊCH NGỦ CHUNG

Bùi Dật trèo lên một gốc cây cổ thụ, giẫm lên ngọn cây, nhẹ nhàng leo lên vách núi.

Trong vòng nửa phút, tay súng đã lao lên đường quốc lộ, giống như Ám Dạ Tu La đang đi lại giữa ranh giới đen và trắng, thân hình lại giống như một thanh binh khí sắc bén, vừa chạy vừa tìm kiếm mục tiêu.

Tốc độ của Bùi Dật cũng rất nhanh, vài cái đã trèo lên vách núi, chọn được một điểm cao phía trên đường quốc lộ, có thể nhìn rõ và nổ súng.

Khẩu súng ngắn có tầm bắn hạn chế nhưng đủ để làm kinh động kẻ tấn công, hành động này của Đội trưởng Bùi không khác gì hấp dẫn hỏa lực của đối thủ mà bại lộ vị trí của mình, khoảnh khắc đó hắn vẫn muốn bảo vệ người bị tấn công.

Viên đạn lướt qua có thể đã trúng, buộc người đàn ông phải che vai và lăn đi một đoạn, a a……

Không có sự trì hoãn ngu xuẩn như lăn lộn khắp nơi, tay súng lưu loát xoay người, tư thế quỳ nhấc nòng súng đồng thời nhắm vào kẻ đánh lén phía sau. Toàn bộ hành động giống như đã trải qua quá trình rèn luyện, giống như chương trình thiết kế thành thạo, trôi chảy, nhưng cố tình thực hiện một nhiệm vụ ám sát.

Họng súng tối đen, nhắm vào đội trưởng Bùi đang treo trên vách núi.

Mắt Bùi Dật bật ra tơ máu, đối mặt chính diện.

Dưới màn đêm, người mặc quần áo đen lộ ra khuôn mặt tái nhợt và không còn chút máu,, đôi mắt vô cùng anh tuấn. Đường viền bả vai, tư thế ngồi xổm và cầm súng, thậm chí nhịp điệu run rẩy của cổ họng trong lúc hô hấp dồn dập, đều làm cho hắn vô cùng quen thuộc.

Ngón tay đang bắt lấy tảng đá của Bùi Dật run lên một chút, giật mình, toàn thân đều bắt đầu run rẩy.

Gió đêm trên núi rất lớn, gào thét bên cạnh hắn. Chắc là gió quá mạnh, làm cho hắn phát cóng……

Súng của hắn bị trượt ra và rơi xuống. Nhất định là gió lớn đã thổi bay súng của hắn ra khỏi tay ……

Hắn không có súng, tay không treo trên sườn núi, hoàn toàn là mục tiêu sống, đã quên muốn xoay người chạy trốn.

Tay súng bắn tỉa áo đen nhắm ngay Bùi Dật, từ phía dưới nhìn lên cao. Một đôi mắt hờ hững dường như bỗng chốc bị ngăn cách bởi một lớp sương mù dày đặc.

Ánh mắt va chạm, đột nhiên kéo ánh nhìn của hai người lại gần nhau, gần đến mức có thể đọc được những dòng kinh ngạc trong mắt nhau, sau đó lại giống như bị ngoại lực không thể cưỡng lại được mạnh mẽ kéo ra xa, làm cho bọn họ càng ngày càng xa, mê mang ……

Tay súng cũng giống như đột nhiên mất đi sự tinh chuẩn, rơi vào hỗn loạn ngơ ngẩn, sau đó trong vòng một phút mà dường như đã qua mấy đời, hơn nữa có điều gì đó mãnh liệt trong tiềm thức cản trở ngón tay, không thể quay về hướng Bùi Dật tay không tấc sắt mà bóp cò ……

Gió chuyển động.

Chương Thiệu Trì sải bước chạy như điên dọc theo quốc lộ, hét lớn, đủ để kinh động con thỏ đang hoảng loạn trong rừng.

Một tiếng hét này, kéo tay súng từ trong sương mù ra, không chút do dự xoay họng súng, đối mặt với khuôn mặt tuấn tú của Chương tổng không cần chần chờ do dự, một chút mặt mũi cũng không cho, sảng khoái mà bóp cò.

“Không, không!!” Bùi Dật tê tâm liệt phế hô to, ngang nhiên nhảy xuống vách núi.

Chương Thiệu Trì nghe thấy tiếng động lăn lộn tại chỗ, cũng bị viên đạn mạo hiểm lướt ngang qua cổ, lập tức bị Bùi Dật từ trên trời giáng xuống đè ngã.

Chương Thiệu Trì trong nháy mắt nhào về phía trước một tay chống đất, tay kia nâng súng đáp trả, ngã văng ra còn có thể dùng lực khống chế cổ tay hoàn thành động tác nhắm mục tiêu và bóp cò, vô cùng hung hãn.

Anh lại bị Bùi Dật một chưởng cắt vào cổ tay hắn, dập vào mặt đường: “Ách ——”

Viên đạn bay.

Bùi Dật thanh âm khàn khàn: “Đừng bắn hắn, đừng nổ súng!”

Hai người lăn xuống dưới quốc lộ, né tránh đợt đạn lạc thứ hai có khả thể có.

Chương Thiệu Trì xoay người bảo vệ đầu Bùi Dật, còn chưa hiểu rõ tình huống, cổ tay đau nhức, sao lại như vậy?

Hắn cũng lập tức phát hiện, Bùi Dật cả người mất hồn lạc phách, đang sững sờ. Xa xa ánh đèn pha lóe lên chiếu sáng mặt vào Đội trưởng Bùi, sắc mặt trắng bệch dưới vòng sáng, giống như ban đêm đi bộ gặp quỷ.

Lúc này, viện binh đã đến. Một chiếc xe bán tải đã qua sử dụng màu xanh đậm rẽ vào đường núi với tốc độ cực nhanh, lao về phía vách đá và thắng gấp.

Cô gái tóc dài trên xe nhảy xuống, cùng với thiếu tá Chung Trạch tay cầm súng trường.

Mấy con mèo trung thành này do Đội trưởng Bùi nuôi, vốn đang tụ tập trong phòng cho thuê của Phạm Tiểu Hoa, uống bia và nhai đậu phộng, thảo luận tình tiết vụ án thuận tiện nghiên cứu tư liệu bản đồ biên giới. Các đội viên thông minh sắc xảo luôn tuân theo mục tiêu của đội trưởng đại nhân, chỉ đâu đánh đó, sẵn sàng ra biên giới bất cứ lúc nào.

Tiếng súng bắn trong đêm tối, một loạt các viên đạn bắn lên mặt đường, bắn ra những tia lửa chói mắt.

Chung Trạch một phát đạn đã đẩy đối thủ của hắn xuống sườn dốc lớn của đường quốc lộ. Các phương tiện đi qua vội vàng né tránh, rồi đâm vào nhau. Mà trên đường núi xa hơn, đèn cảnh sát đang rít lên và nhấp nháy màu đỏ.

Cành cây giữa rừng rậm rắc rối khó gỡ, hai chiến binh mạnh mẽ như nhau, gần như chạy trên tán cây, đi qua, né tránh, truy đuổi, tất cả đều nhận thấy rằng họ đã gặp phải một đối thủ khó khăn.

Chung Trạch bắn súng bằng một tay, cái cây phía trước nổ tung ra thành những mảnh vụn màu xanh biếc.

Mục tiêu trong tầm mắt kia ngoan cường bay lên né tránh, cũng một tay bắt lấy một nhánh dây mây, xoay người cầm súng bắn …… Cảnh tượng như vậy làm cho người ta không dám xem, so với diễn tập quân sự mạo hiểm gấp trăm lần, lại tàn khốc hơn nhiều so với trên màn ảnh……

Bùi Dật hét lên, cố gắng chạy xuống sườn núi, từ xa nhìn trận chiến kịch liệt trong sơn cốc lại ngoài tầm tay với, phía trên rừng rậm xanh biển lóng lánh ánh lửa.

“Đội trưởng?!” Nhiếp Nghiên nắm lấy tay hắn.

Bùi Dật quay đầu lại chợt nhìn thấy Nhiếp Nghiên, ánh mắt ngây ngốc: “Tôi, tôi vừa rồi nhìn thấy hắn.”

Nhiếp Nghiên bối rối: “Anh nhìn thấy ai?”

Bùi Dật cũng vẻ mặt mê mang: “Tôi hình như, nhìn thấy hắn ……”

Tên hai chữ nấn ná trong cổ họng hắn, khó khăn vô cùng. Trúng đạn mang theo một tia máu bắn tung tóe lại từ từ rơi xuống, hình ảnh lại làm ánh mắt Bùi Dật đau đớn, cảm giác đau lòng không thể nào quên được.

Ánh mắt trong giây phút chết chóc đó khiến hắn trải qua dài như một năm, làm cho hắn khi đó cực độ khiếp sợ đã quên chất vấn “Vì sao ngươi không nổ súng”, cũng không chào hỏi, nhưng hắn rõ ràng nhìn thấy mặt đối phương.

Tay súng treo ngược từ dưới cành cây, bằng vào lực thắt lưng lật lên, chiếm lấy đỉnh của tán cây, giống như đang đứng giữa trời và đất. Ở trên cành cây cao nhất sơn cốc, xoay người dựa vào cảm giác oanh kích đối thủ …… Bóng dáng rõ ràng chỉ là phản chiếu bởi ánh trăng nhưng cuối cùng làm cho đường nét kia in trên màng mắt Bùi Dật.

Hai chùm ánh lửa đồng thời sáng lên, Chung Trạch cũng nhắm chuẩn và bóp cò nổ súng.

Mơ hồ nghe thấy “Ách” một tiếng đau đớn.

Tiếng súng sắc nhọn và kéo dài như xuyên thấu tâm can khiến Bùi Dật hét to. Bụi gai xẹt qua bả vai và mặt hắn, bao lấy thân hình trượt xuống sườn núi của hắn ……

Hắn sờ đến thân thể ấm áp, sờ đến bạn đồng hành của mình: “A Trạch?…… A Trạch!”

Bùi Dật sờ thấy máu.

Chung Trạch hẳn là bị trúng đạn, sắc mặt cũng trắng bệch, nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng, không ở chỗ yếu hại.

Trong kênh, Phạm Cao báo cáo không ngừng miệng: “Tìm kiếm trong phạm vi ba cây số, không có sóng điện quấy nhiễu, không phát hiện tín hiệu khả nghi, nhưng thằng nhóc kia đã chạy, đã ẩn thân …… Không tìm thấy dấu hiệu gì cả, hẳn là một con sói đơn độc không giống có đồng bọn ……”

“Bả vai, trầy xước một chút. Không sao đâu.” Chung Trạch kịch liệt thở dốc.

“Đừng đuổi theo, cũng đừng nổ súng!” Đội trưởng Bùi hô hoán, ngăn đội cảnh sát đang đi tới từ bên đường quốc lộ.

Chỉ là chất lỏng nóng ẩm trào ra trên người Chung Trạch, không phải là vết thương trí mạng, cũng đủ để Bùi Dật đều muốn vỡ vụn trong lòng. Hai tay hắn dính đầy huyết tương, thần trí cũng không quá tỉnh táo, giống như người trúng đạn chính hắn.

Máu phun ra từ sâu trong con ngươi, tất cả đều là máu trong trí nhớ.

Như thể một thứ vũ khí lạnh lẽo cắm vào trái tim làm cho hắn cảm thấy đau nhói, nó tập trung vào nơi sâu nhất của linh hồn, điểm dễ bị tổn thương nhất, thật tàn nhẫn như vậy.

Không thể nào.

Văn Vũ của tôi, hắn đã không còn nữa.

Nhiếp Nghiên, Nhiếp Nghiên? Bùi Dật xoay người tìm kiếm.

Cô gái tóc dài ngơ ngác bên đường quốc lộ, một bước cũng không nhúc nhích, trong trí nhớ không ngừng lóe lên, một mái tóc đen cũng như thế này tung bay trong ánh nắng ban mai màu tím nhạt cùng khói thuốc súng.

Bùi Dật cảm thấy sợ hãi bất lực, không tự chủ được chạy về phía vòng tay mẹ mềm mại ôm ấp và quen thuộc nhất của mình. Hắn ôm chặt Lấy Niếp Nghiên, cố gắng kiềm chế khiếp sợ làm cho hô hấp của mình trầm tĩnh xuống, dần dần bình tĩnh.

Nhiếp Nghiên che miệng lại và rơi nước mắt: “Tôi thấy khuôn mặt của hắn. Đó có phải là mặt nạ không? Tôi thấy Văn Vũ.”

Bùi Dật gật đầu, dùng thanh âm nhẹ nhất đáp lại: “Tôi cũng nhìn thấy hắn.”

……

Những chiếc xe bị “bốc cháy” bên đường. Chiếc lưỡi lửa lượn vòng qua theo cơn gió xé nát một miền ký ức lãng mạn, đẫm máu.

“Vũ ca, hoan nghênh! Xin chào!” Đội trưởng Bùi trẻ tuổi cười híp mắt, “Ba” dập gót giày, nghiêm chào rất soái.

“Báo cáo, vì sao lại chuyển đến đội chúng ta?” Đội trưởng Bùi bất đắc dĩ ôm lấy soái ca thuận mắt của hắn từ phía sau, “Không phải vì điều tra viên trong đội chúng ta đẹp trai chứ? Nói cho tôi biết sự thật đi!”

“Ừm, vớ vẩn.” Tay súng cùng lăn lộn chung trại huấn luyện thanh niên đẩy hắn ra, “Không lẽ là bởi vì cậu đẹp trai sao?”

“Mẹ kiếp, tôi thật sự cho rằng anh đến đây vì tôi? Trái tim tôi đã tan thành cặn bã! Thì ra không phải vì sự xuất sắc và sức hấp dẫn cá nhân của tôi ……” Tiểu Đội trưởng Bùi ngao ngao mà lăn lộn.

Mặt hắn đã bị tay súng tiên sinh nắm lấy, chê hắn nói nhiều. Sau đó Đội trưởng Bùi muốn thử răng mình cứng bao nhiêu đã há miệng gặm nòng súng dài của đối phương.

“Gặm cái gì? Đi gặm đối tượng của cậu ……” Văn Vũ đánh một quyền vào bụng đội trưởng Bùi, buộc Bùi Dật khom lưng cầu xin tha thứ, nói cười sau đó biến thành một chuỗi khe khẽ nói nhỏ cùng cười nhẹ chỉ có “anh và tôi hiểu”.

Khi đó thật trẻ trung oai hùng, thân như thủ túc, nhiệt huyết mà không sợ hãi.

……

Chuyện xuất chinh biên giới cứ như vậy bị trì hoãn, dưới một tầng sương mù, lãnh đạo MCIA6 gặp phải biến cố như vậy, xe công vụ của hai vị cấp trên lại bị mai phục nguy hiểm trên núi.

Cũng may người cũng không có gì đáng ngại, hai vị kia được đưa vào một bệnh viện an ninh nghiêm mật, còn có Chung Trạch bị thương do súng bắn.

Trong hành lang qua lại các loại nhân vật, lãnh đạo phía trên, các bộ phận trọng yếu của MCIA6, mỗi người đều vẻ mặt ngưng trọng, đối với chuyện xảy ra im lặng không nói gì.

Tay súng trốn thoát và tạm thời mất tích, cảnh sát dọn dẹp đống đổ nát trên đường quốc lộ. Đã có những báo cáo lẻ tẻ trên các kênh truyền thông trực tuyến, chuồn chuồn lướt nước cũng sẽ không khiến cho công chúng chú ý. Báo cáo chỉ đề cập đến vụ tai nạn giao thông xảy ra đêm qua ở vùng ngoại ô phía bắc của thành phố Yến Thành, bước đầu nghi ngờ ban đầu là đèn pha vào ban đêm đã làm mất tầm nhìn của tài xế, khiến hai chiếc xe tư nhân va chạm trên đường quốc lộ ngoằn ngoèo bốc cháy, xe bị hư hỏng không có thương vong bah blah …

Vào ban ngày, họ thành lập một đội tìm kiếm trong chiến trường sơn cốc.

Đội trưởng Bùi tự mình đi xuống phía ngoài đường quốc lộ, dưới sườn núi.

Hắn không nói một lời, điên cuồng bước đi, đẩy bụi cây gai gó mọc um tùm, dọc theo chiến trường nơi diễn ra giao tranh và lửa đạn, mờ mịt mà tìm kiếm. Trong lòng thậm chí có chút ảo tưởng, có lẽ có thể tìm được người kia, nhất định phải tìm được người kia trước một bước so với những cảnh sát sau lưng, sau đó đem người giấu đi, hỏi rõ ràng, vì sao lại như vậy?……

Nhưng người đã không còn dấu vết, chỉ còn dấu vết máu lốm đốm loang lổ.

“Hẳn là hắn cũng trúng đạn rồi!……” Một cảnh sát bên cạnh hưng phấn kêu lên. Các nhân viên Phòng Giám định dấu vết đang bận rộn thu thập mẫu máu và dấu chân.

Bùi Dật ngơ ngác đứng, ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm những chiếc lá lắc lư nhẹ nhàng trong gió dưới ánh mặt trời vô cùng chói mắt.

“Hắn là nhóm máu A.” Bùi Dật nhẹ giọng nói cho người khác.

Trong phòng thí nghiệm của Lầu Sáu Góc, mỗi người trong số họ đều được giữ mẫu sinh học riêng, dự trữ trước, rất dễ dàng để so sánh với thông tin. Chỉ cần DNA của một người không bị thay đổi và tái tổ hợp, thì dù ngoại hình hay cơ thể thay đổi theo tuổi tác, người đó cũng không thể che giấu danh tính thực sự của mình.

Chỉ là chờ kết quả xét nghiệm cuối cùng giấy trắng mực đen mà thôi, thật ra trong lòng hắn hiểu rõ và chắc chắn, nhãn lực của hắn sẽ không nhận nhầm người.

“Nếu thật sự là hắn, thì đơn giản hơn nhiều. Có chuyện kỳ lạ, tôi không tin hắn sẽ đào tẩu.” Bùi Dật đứng dậy đứng ở trong bụi cây cao đến đầu gối, bả vai ngâm mình trong ánh nắng của sơn cốc, đứng tản ra bốn phương tám hướng đều là những hình ảnh mặc đồng phục hoặc quen thuộc hoặc xa lạ.

Chúng tôi quen nhau từ khi còn là thiếu niên mười mấy tuổi, một đường lăn lộn thăng cấp trong trại huấn luyện, anh em sâu đậm cấu kết làm chuyện xấu, cũng đã trải qua những năm tháng ngốc nghếch không thể nào quên.

Khi chúng tôi là anh em, Nhóm Hành động Châu Phi vẫn chưa được thành lập.

“Tôi không tin Văn Vũ sẽ phản bội MCIA6, hoặc là phản bội tôi. Hắn sẽ không bao giờ làm thế.”

Đội trưởng Bùi chỉ tạm thời không biết một số điều, nhưng hắn rất nhanh sẽ hiểu rõ.

……

Cục phó Trần bị mảnh đạn làm bị thương xương tay, cả ngày trốn trong phòng bệnh, buồn bực khó chịu, dành toàn bộ thời gian để giải quyết công vụ cùng tra xét tư liệu.

Trần Hoán so với ngày thường ở ở trong sáu tòa nhà văn phòng MCIA6 khiêm tốn hơn nhiều, từ sau chuyện này, cả người hình như đã ỉu xìu, cũng không điên cuồng gầm gừ phân phó cho các bộ phận ngự lâm quân, rải ra nhân mã đại đội đi bắt “hung thủ” rõ ràng quen mặt kia …… Bùi Dật có thể lý giải, lần này bị tập kích, chỉ sợ đối với ai cũng là kích thích tâm lý cùng đả kích.

Liên Nam Ngọc đang buồn chán ở một phòng bệnh đơn khác, kỳ thật cũng không có gì đáng ngại, khi xe lao xuống đường thì bị thương ở thắt lưng và trẹo chân.

Liên Nam Ngọc đi đến phòng bệnh bên cạnh, nói một câu: “Lão Trần, việc này không liên quan đến tôi. Tôi không thể điều động được người lợi hại như vậy.”

Cục trưởng Liên một nhà già trẻ nghe tin lập tức hành động. Phu nhân nhậm chức ở một bộ phận khác, mang theo con cái vội vàng đến thăm, đều bị người này chặn lại, “Lằng nhằng náo loạn cái gì, đều trở về, trở về đi.”

“Lão Liên à, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Phu nhân ở trong phòng thì thầm, “Thật dọa người …… Ông có tuổi rồi, bệnh tiểu đường, tăng huyết áp, trái tim cũng không tốt, hay là rút lui sớm đi?”

Cách nhìn của đàn bà, tôi không ở tại vị, cả nhà làm sao được ấm no mấy năm nay? Liên Nam Ngọc tự giễu nói: “Bây giờ muốn lui, dễ dàng như vậy sao?”

Vào ban đêm, Bùi Dật xách túi bánh bao súp yêu thích của Chung Trạch thích ăn, chạy tới thăm thuộc hạ của hắn. Hắn nhìn lén qua cửa sổ nhỏ trên cửa phòng bệnh một cái, vội vàng lắc mình né tránh.

Hắn đợi đến khi Nhiếp Nghiên cúi đầu vội vàng đi ra.

Nhiếp Nghiên nhìn thấy hắn vội vàng nói: “Tôi muốn xin lỗi A Trạch. Ai, khẩu súng này cũng không phải là tôi bắn, thế nhưng, tôi cảm thấy đặc biệt có lỗi với hắn.”

“Này, cô đem đồ ăn cho hắn sao?” Bùi Dật vội vàng đưa đồ ăn khuya, “Các người ăn đi!”

“Hai người, ăn đi.” Đường kẻ mắt của Nhiếp Nghiên dính vết ướt, lắc đầu với đội trưởng rồi rời đi.

Chỗ bị thương ở vai thiếu tá Chung Trạch bị buộc một dải băng dày, treo cánh tay ngồi trước cửa sổ. Đối với một người đàn ông cứng rắn kiên cường, vết thương nhỏ này chính là huân chương tăng thêm rực rỡ, là gia vị cho món khai vị.

Bùi Dật đưa tay xoa tóc Chung Trạch.

Chung Trạch quay đầu lại nhìn xem là ai, phản xạ có điều kiện liền muốn tránh tiếp xúc thân thể cùng quấy rối, kết quả động đến bả vai: “Ách ——”

“Ai nha mẹ ơi, còn chơi trò băng vải hấp dẫn tôi à?” Bùi Dật vốn không có tâm tình tốt cũng nhịn không được suy nghĩ vui vẻ một chút, “A Trạch, thương tôi như vậy sao? Có băng vải, dây thừng, có giường và một người đàn ông đẹp trai như vậy.”

Cấp dưới của hắn chắc chắn đặc biệt muốn đánh hắn.

Chung Trạch cởi trần và chỉ quấn băng vải, bởi vì thẹn thùng không muốn lộ thịt nên dùng áo sơ mi và áo khoác liều mạng quấn lại hai lớp, rồi lại không che được lồng ngực cường tráng cùng tám khối cơ bụng. Bộ dáng này như một món ăn ngon ở trong mắt Đội trưởng Bùi, gợi cảm phun máu, làm cho hai tròng mắt hắn sắp mù.

Chung Trạch ghét bỏ nói: “Hộp bánh bao này anh ăn đi, anh đói đến thành như vậy……”

Bùi Dật bưng hộp cơm lên, lớn tiếng không biết xấu hổ: “Tôi là đói đến mức chảy nước miếng với cậu.”

Hai con sói đói trong ba ngụm đã giết chết hai hộp bánh bao súp. “Đau không?” Bùi Dật lại nói, “Tôi đỡ đỡ cậu nằm xuống giường?”

“Không cần.” Chung Trạch ngồi bất động, hưởng thụ cảnh đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ, “Có thuốc không?”

“Đừng hút, ảnh hưởng đến thị lực của cậu.”

“……”

“A Trạch, xin lỗi.” Bùi Dật lau mặt, trong con mắt phản chiếu những ánh đèn chảy qua cửa sổ kính, rất nhiều bóng dáng từ những năm tháng dài đằng đẵng xẹt qua, lưu lại những đốm sáng khó có thể xóa đi. Mỗi một viên sao băng sáng ngời trên bầu trời, đều là một đoạn truyền thuyết tốt đẹp.

Chung Trạch sửng sốt một chút: “Có gì xin lỗi? ”

Bùi Dật: “Đại Hoa từng có một người bạn trai rất tốt nhưng không thể ở bên nhau. Cô ấy không đề cập với cậu à?”

“Cô ấy không nói.” Chung Trạch hơi không được tự nhiên cúi đầu, “Tôi đoán được có.”

Trong mắt Bùi Dật đột nhiên tràn đầy nước mắt: “Không thể ở bên nhau, bởi vì hắn hy sinh. Ý tôi là, trước ngày hôm qua, chúng tôi luôn nghĩ hắn đã chết trong ‘Hành Động Hồng Hải’ chống cướp biển hai năm trước ở Châu Phi.”

Biểu hiện của Chung Trạch dường như có thể hiểu được, gật đầu.

“Tên hắn là Văn Vũ, hắn là người tiền nhiệm của cậu, NAF-A-002.” Bùi Dật nói xong làm nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Chung Trạch rơi vào trầm mặc thật lâu.

Không phải ai có người yêu cũng đều được số phận ưu ái, trên đời này vẫn còn nhiều người sợ rằng cả đời trống rỗng tiếc nuối.

“Tôi cảm thấy, Đại Hoa có thể ở phương diện tình cảm, không có cách nào chấp nhận chuyện này, sắp xếp này.” Bùi Dật đứng lên, vạn phần khổ sở áy náy, ngón tay ở trong túi quần tây trang nắm chặt thành quyền, “Là trách nhiệm của tôi, tôi có lỗi với các người.”

Đội trưởng Bùi đa sầu đa cảm rút một chiếc khăn giấy thật dày từ tủ đầu giường, đang dâng trào tưởng nhớ người xưa, vẻ mặt rất nghiêm nghị của Chung Trạch lộ ra một chút hiểu được: “Vậy, một phát này, kỳ thật không bắn nhầm người, là tôi nên trúng một phát này.”

Ai ôi hai vị đại gia của tôi, Bùi Dật quỳ ở trên giường bệnh bên cạnh Chung Trạch, vùi đầu giở trò như: “Lần sau cậu gặp ai kia, tuyệt đối không thể trả thù? Hắn khẳng định không phải cố ý! Sai đều là do tôi làm đội trưởng, phát này cũng coi như tôi bắn, cậu chưa hết giận thì cũng cho bả vai tôi một phát, tôi tuyệt đối đứng yên thành bia ngắm, không né!”

Chung Trạch cười, rộng lượng: Anh mau xuống đi.

Bùi Dật một lần nữa chân thành cam đoan: “Các người yên tâm.”

Hắn đã may mắn có được hai vệ sĩ tốt nhất và vô cùng trung thành tại những thời điểm khác nhau.

Các ngươi yên tâm đi, tôi nhất định tìm về người anh em bị mất, tôi nhất định sẽ làm rõ chân tướng

Bình luận

Truyện đang đọc