CÙNG HỆ THỐNG OANH TẠC MẠT THẾ


Duẫn Ngôn lo lắng vỗ vỗ má Huỳnh Giang, chỉ thấy người này khẽ cau mày rồi từ từ mở mắt.

Yếu ớt đến lạ!
"Để tôi giúp anh cởi trói!"
Hắn mau chóng cầm dao đem mấy sợi dậy thừng kia cắt bỏ rồi đỡ Huỳnh Giang dậy để hắn tựa vào mình.

Tính toán cách đưa anh ta rời khỏi nơi này am toàn.
"..Khụ...tôi ổn mà, để tôi tự đi"
"Sao mà được?"
Duẫn Ngôn cảm nhận rõ cả thân thể anh run rẩy, cả người gần như đổ rạp về phía hắn vậy mà nói không vấn đề gì!
Truy Thục đứng sau nhìn cái nhếch mép đầy khiêu khích từ Huỳnh Giang.

Đột nhiên khuôn mặt khó coi của gã bỗng biến đổi, gã nở một nụ cười đi tới cạnh Duẫn Ngôn vỗ vai hắn.
"Tôi thấy vị quân nhân này không còn khả năng vận động, nếu tiếp tục đem hắn đi khắp sở nghiên cứu cũng không hay cho lắm, hình như cậu nói còn đồng đội cần cứu mà phải không?"
"Đúng ha...còn Carl và đồng đội anh ta nữa" Duẫn Ngôn phân vân không biết nên làm thế nào cho phải.

"Để chị đây đưa hắn đi, bị thương nặng như thế thì phải đi cứu luôn mới kịp!!"Tô An sắn tay áo đi tới đỡ lấy thằng bạn, vô cùng tự tin để hắn dựa vào người mình.
"Vậy nhờ cô rồi"
Duẫn Ngôn vui vẻ giao mọi quyền hành cho Tô An mặc kệ ánh nhìn đầy trăn trối của Huỳnh Giang.

Đây là cái giá của việc ngăn cản con bạn mình tìm tình yêu đích thực sao?
Ván này, Ninh Truy Thục toàn thắng!
[...]
Hai bên nhanh chóng tách nhau ra, nhìn Tô An lôi kéo "người bị thương rất nặng" đi khuất thì Duẫn Ngôn mới chú ý nội thất bên trong phòng.

Có đầy đủ giường chiếu, tủ sách và đồ dùng cá nhân nhưng điều quan trọng là hoàn toàn là đồ dùng của nữ!
Hắn âm thầm suy nghĩ bậy rồi lại âm thầm đồng cảm trước phận trai thẳng của Huỳnh Giang.

Hẳn là anh ta trong thời gian này nhịn muốn nổ luôn rồi..
Ninh Truy Thục nhìn vẻ mặt hiểu rõ của Duẫn Ngôn mà đưa tay lên che miệng nhịn cười.

Hiểu lầm này của tên họ Huỳnh có nhảy xuống biển cũng không tẩy trắng được
"Không biết Carl sẽ bị nhốt ở đâu, anh ta có bạn gái rồi không hiết chị gái có còn chút nhân tính tha cho anh ta không"
Hắn thở dài kéo nam chính rời khỏi phòng để tiếp tục vòng vèo bên trong sở nghiên cứu.

Cậu chỉ mong cứu được mọi người thật sớm để rủ Tô An cùng đốt cái nơi này cho hả dạ.
"Tôi nghĩ là tôi biết tên kia ở đâu"
Nam chính nhìn hắn cứ mở từng phòng gần đó ra xem thử thì không đành lòng nhìn tiếp.

Bị phát hiện là một chuyện, gã lo cậu cứ chạy như vậy sẽ bị mệt.

Đến cuối bị ả đàn bà điên khùng kia nhìn thấy không đủ sức chạy thì biết phải làm thế nào?

"Ở đâu? Sao anh không nói sớm!"
Duẫn Ngôn vui vẻ chạy vèo một cái trở lại ngay bên cạnh nam chính, ánh mắt vô cùng mong chờ nhìn gã.

Ninh Truy Thục gào thét trong lòng xong vẫn thản nhiên gật đầu, nhân lúc cậu vẫn còn đang hào hứng vì sắp cứu được người mà nắm tay cậu lôi đi.
[...]
Bên này, Tô An cảm thấy việc vừa đi vòng vòng vừa vác thêm một thằng nặng gần một tạ trên người có hơi quá sức nên cô nàng trực tiếp sử dụng dị năng để dây leo quấn quanh người bạn mình lôi đi.
"Tiểu thư, cô làm phước thả tôi đi có được không!?"
"Đáng tiếc, không thể"
Tô An một phút trước mới biết tên này giả vờ, lừa gạt cô là một chuyện, lừa gạt em trai bé nhỏ lại là một chuyện không thể tha thứ!
Cô trực tiếp ném hắn xuống nền đất lạnh lẽo rồi trói chặt lôi đi như lôi bao rác.
"Tổ tông! Tôi chỉ muốn bảo vệ cậu ấy khỏi tên ác nhân kia!"
"Hờ, tên ác nhân ấy là cậu mới đúng"
"..."
Huỳnh Giang đuối lý, chỉ đành mặt dày bôi đen Ninh Truy Thục với cô nàng.

Lúc này Tô An mới buông tha rồi thả anh ta ra.
Cả hai quay về đường cũ tìm hai người kia, dù sao sức của bốn vẫn hơn của hai rất nhiều.

Cứu được càng nhiều càng tốt kia mà?

[...]
Duẫn Ngôn cứ ngơ ngơ ngác ngác để nam chính dắt đi, hắn không hề lo lắng việc nam chính sẽ dắt hắn đi lạc.

Bởi lẽ, sự tồn tại của nam chính đã là một vòng hào quang đầy may mắn mà ông trời ban tặng.

Chỉ cần hắn muốn thì bàn tày vàng này sẽ tự phát huy tác dụng, lỡ có lạc vào trong mê cung thì đi cùng nam chính vớ vẩn cũng tìm được đường ra.
Ngoài dự đoán của hắn thì vòng hào quang này biết bản thân được tâng bốc hay sao mà phát huy tác dụng còn trên cả mong đợi.

Cả đường hai người đi đều không có lấy một bóng người, an toàn đến đáng sợ.
Nhưng khi đến được điểm cần đến thì hắn mới rõ ràng rằng vì sao nơi này lại không có bất kì ai.
Chẳng ai muốn vào một nơi như này nếu không phải tình thế bắt buộc, vớ vẩn là sẽ phải chết chưa kịp ngáp.
Bạch Tuyết Nhi người này còn điên khùng đến mức không chỉ thí nghiệm kinh tởm lên xác sống mà còn nuôi bọn chúng!
Bên trên trần nhà là một số vòng tròn trong suốt đủ để một người ngồi im trên đó, phía dưới là nhung nhúc đủ loại xác sống với đủ loại người trong xã hội.
______________Hết chương 67_______________.


Bình luận

Truyện đang đọc