CÙNG HỆ THỐNG OANH TẠC MẠT THẾ


Sau một hồi chần chừ, đấu tranh tư tưởng với hệ thống thì hắn quyết định đi ra.

Đem tâm trạng vừa mừng vừa lo đi tới cạnh những người lạ mặt.

Mừng vì cuối cùng sau bao ngày hắn đã thấy mặt con người, lo là vì sợ sơ sảy một cái liền bị đồng loại cho lên trời, hoá kiếp làm một em xác sống chỉ có thể nói A cả đời.
"Này, các người làm gì đấy!"
Hắn cục cằn đi tới, tay lăm le cái phóng lợn, mắt trừng lớn cố ra vẻ bản thân rất hung dữ và sẽ không hợp tác nói chuyện với bất cứ ai nên hãy biết điều mà lui đi.
Nhưng dù tỏ rõ thái độ quyết liệt như vậy thì cũng không khiến nam nhân anh tuấn đứng đầu mảy may lui bước.

Thậm chí khí chất của anh ta còn làm hắn cảm thấy bị áp bức, hệt như vị giáo quan lớn tuổi từng quản lý hắn hồi còn là một đứa oắt con mới nhập ngũ vì nghĩa vụ.
"Tránh xa xe của tôi ra!"
Cho dù có sợ hãi thế nào hắn cũng không muốn mấy tỷ của mình rơi vào tay kẻ khác dù biết đối phương có thể áp chế cướp đồ của mình vì áp đảo về số lượng người.

"Chúng tôi không có ý gây chiến, chỉ muốn đi nhờ xe đến thành phố K, khi đến nơi sẽ hậu tạ cậu thật tốt"
"Không có ý gây chiến liền là không có? Thời buổi loạn lạc thế này thì có bao nhiêu người muốn làm người tốt?"
Hắn tỏ vẻ như một bà thím chanh chua nói còn dùng đôi mắt khinh khỉnh tỏ thái độ với nhóm người nọ.

Cẩn thận đứng cách họ một khoảng vừa đủ để có bị tấn công bất ngờ cũng không mau chóng tạch sớm.
"Lão đại! Để em cho hắn một bài học rồi ta trực tiếp cướp xe đi!"
Duẫn Ngôn nghe vậy thì lại càng cảnh giác mà lui lại một chút ra sau, quả nhiên đám người này không tốt lành gì hết!
"Không được lỗ mã.ng A Đình! Chúng ta là cứu dân thường chứ không phải hại họ!"
"Rõ!"
Nhìn người đô con kia im lặng lui xuống, hắn cũng không buông cảnh giác đánh giá từng người một.

Tác phong nghiêm túc cùng giọng điệu cứng nhắc như vậy thì không thể sai được..
"Các người là quân đội?"
Nghe hắn hỏi vậy, hai mắt nam nhân kia thoáng lộ vẻ vui mừng, mau chóng lục túi quần ra một tấm thẻ dơ tới, có lẽ y mong hắn sẽ vì cái này mà cho bọn hắn quá giang tới thành phố K.
Hắn đối chiếu vị kia cùng tấm ảnh nhỏ trên thẻ, chắc chắn rằng không phải đồ giả thì mới nhìn xuống phần họ tên trên thẻ.

"Huỳnh Giang?" hắn ngẩng đầu lên nhìn y, dường như đã ngỡ ra gì đó.
Huỳnh Giang chẳng phải tên của nam phản diện luôn đối đầu với nam chính sao? Tên phản diện này tính tình rất tốt nhưng vì yêu mà ngu ngốc bị lợi dụng từ lúc nào, cuối cùng là tranh đấu với nam chính ở mọi mặt, vô tình làm một phản diện suốt mấy chục chap để rồi chết cũng vì nữ nhân của kẻ khác.

Cho dù y có là nam phản diện nhưng không thể nói rằng ngoài việc là một tên lụy tình thì hắn chính là một nam nhân ba tốt mà các cô gái luôn hướng tới, nhân vật này cũng không bị ghét bỏ mà còn thu về cho bản thân một lượng fan không thua kém gì nam chính dù chỉ xuất hiện khoảng phải chục chap đầu truyện.
"Họ Huỳnh tên Giang, tôi dám lấy uy tín nhiều năm làm trong quân đội của gia tộc để đảm bảo với cậu sẽ không làm gì trái với lương tâm, đồng thời cũng sẽ hậu tạ cậu đầy đủ khi đến nơi"

[Bất ngờ đúng không ký chủ, nam phản diện Huỳnh Giang là một cái đùi lớn, gia tộc y rất có tiếng nói vào thời mạt thế, ta khuyên ngài nên tạo mối quan hệ tốt với y để sống sót!]
Nếu nói là nam phản diện thì tao nghĩ tác giả của bộ truyện này hơi sai, đây giống nam phụ si tình hơn, lúc tao đọc thì ngoài việc chèn ép nam chính muốn hắn tự cút thì cơ bản y chẳng làm gì gây hại đến tính mạng nam chính cả
[Tác giả sắp xếp thế nào thì ta nói lại vậy, ngài đừng đâm chọc!]
Duẫn Ngôn để hệ thống offline rồi liếc qua nhìn người kia đánh giá cùng cả nhóm phía sau.

Cuối cùng là tặc lưỡi thoả hiệp.
"Tôi sẽ đưa các người quá giang đến thành phố K nhưng lương thực các người phải tự túc"
"Được!"
Hắn giật mình nhìn người kia nói lớn một tiếng, còn đâu dáng vẻ nghiêm túc áp bức khi nãy.

Nhiều quân nhân cũng thật lạ.
"Các người xếp đồ lên xe, rồi sắp xếp chỗ ngồi, chúng ta nên mau chóng tìm chỗ nghỉ ngơi rồi ngày mai chúng ta sẽ lên đường rời khỏi thành phố"
Hắn nói rồi đi lên cái ghế lái ngồi trước, để y cùng những người còn lại tự nhiên nói chuyện sắp xếp đô với nhau.

Hắn nhớ trong phim thường những nơi như sở cảnh sát sẽ có kha khá xác sống để làm tăng độ khó cho các nhân vật chính khi lấy đồ, hoá ra phim cũng chỉ là phim hay thực ra do hắn là pháo hôi nên tình tiết không quá khắt khe.


Nếu là vậy thật thì nam chính quá là xui xẻo đi.
"Chậc, hoá ra làm nam chính cũng không nhà, ngoài việc phải giữ mạng thì còn phải cứu nữ nhân của mình.

Èo..tính ra nam chính có tới cả chục cô vợ đủ loại, nếu thế thì tối phải làm mấy tăng mới phục vụ hết hậu cung?"
[............] ký chủ của nó lại lên cơn rồi, cái việc cần để ý là bản thân có bị người lạ mặt mới gặp giết không thì lại chẳng nghĩ tới, lại như vợ cả ngồi nghĩ cho tương lai của chồng.

Đây là sợ nam chính bị rút hết dương khí hay sao? Người ta làm mấy tăng thì cũng đâu ăn hết của nhà ngài mà ngài phải nghĩ nhiều như vậy.

Hãy lo cho bản thân mình đi ký chủ ngốc của tôi ơi!
_______________Hết chương 7_________________.


Bình luận

Truyện đang đọc