“Ngươi nghĩ đặt tên cho đứa nhỏ này là gì?” Lận nhìn Kỳ đang lười biếng nằm dài, đột nhiên lên tiếng hỏi Tề Thị Vân.
“Hả? Tên… còn không biết là nam hay nữ mà?” Phục hồi tinh thần, Tề Thị Vân nghiêm túc hỏi lại.
“Cứ nghĩ trước đi…” Lận tươi cười đáp, còn nhe hàm răng trắng phau làm Tề Thị Vân chói mắt mà phải lấy tay che mắt lại.
“Ừm, nếu là con trai… Ngâm Phong cùng Y Phong đều có một chữ phong, hay là cứ đặt cái gì Phong đi.”
“Diệp Phong?”
“Không ổn… nghe cứ na ná như là “dã phong” ý… Ngươi tính làm một gia đình toàn người điên hả?”
*Dã phong: dã là “cũng”, phong là “điên”
“Thế ngươi chọn thử xem…” Đế vương bị đả kích mà liếc mắt xem thường nhìn Lận.
“Tê Phong… Tê phượng vu hoàng, thấy sao?” Lận đắc ý nói.
“…Thế có khác gì “tề phong” đâu…”
*Tề phong: tề là “như nhau, đồng thời”, phong là “điên” => điên như nhau =))
“Bỏ đi, thế nếu là con gái thì sao…”
“Linh Phong?”
“Ngọc thụ lâm phong á?”
“Cái đầu ngươi, là chữ linh bên cạnh chữ thủy ấy…”
“…”
“…”
Sau giờ ngọ, hai người miệng khô lưỡi nóng, tình trạng sức cùng lực kiệt…
“Thôi đi… không chọn nữa, lần sau tiếp tục. Ngươi toàn khiêu khích ta…” Tề Thị Vân liếc Lận một cái.
“Gì chứ, ngươi thì khác gì.”
“Bất quá, chọn một chữ đặt trước chữ Phong… phải thật cẩn thận…”
“Ừ.”
Nhìn hai người liên tục gật đầu, Kỳ không nhịn được mà hỏi: “Chẳng lẽ chọn một cái tên có chữ Phong tệ lắm sao?” Chữ đó rất hay mà…
“Không, đương nhiên không phải… Chữ Phong quả thật rất hay, là bọn ta tài sơ học thiển thôi…”
Lận cắt đứt lời y, nói: “Tài sơ học thiển là ngươi… Ta nhất định sẽ nghĩ ra một cái tên xứng với chữ Phong cho mà xem…”
Tề Thị Vân rất muốn cãi lại, nhưng ngại Kỳ ở đây, nên đành miễn cưỡng cố nặn ra một nụ cười nhăn nhó.
Thế là, tên của hài tử đã được xác định một nửa…
~Toàn văn hoàn~