CUNG NGHIỆT

Editor: Băng Tiêu

Beta – reader: Băng Tiêu

Thức ăn lục tục được bưng lên, ở nơi biên cương mà còn được một bữa thịnh soạn thế này thật cũng khó. Kỳ không biết nên trách y hay nên cám ơn y nữa.

“Kỳ, chắc ngươi đói bụng rồi…” Nắm lấy tay Kỳ, Tề Thị Vân dẫn hắn tới trước bàn ăn.

Kỳ kệ y kéo mình đến ngồi trước bàn, mà nói là bàn, kỳ thật gọi là ghế thì đúng hơn, doanh trướng điều kiện có hạn, cho dù là vương, cũng không có ngoại lệ.

Hai ngươi mặt đối mặt ngồi xuống, Tề Thị Vân tự rót cho mình một chén rượu, rồi lại rót thêm một chén đưa cho Kỳ, Kỳ cũng không cự tuyệt, nhẹ nhàng cầm lấy uống một chút, rượu mạnh quá, lâu rồi hắn không uống, cho nên có chút sặc.

Tề Thị Vân vội vàng vỗ lưng Kỳ, giúp hắn thuận khí, rồi mới quay về chỗ ngồi, áy náy nói:

“Là ta sơ xuất… rượu này mạnh quá.”

“Không, là do ta uống quá nhanh thôi.”

Bởi vì sặc rượu mà sắc mặt Kỳ có chút hồng lên, nước mắt cũng làm đôi mắt càng thêm ươn ướt, ngay cả môi cũng dính chút thủy sắc. Tề Thị Vân giật mình, lập tức tự mắng bản thân lại phát tình.

Cố che giấu sắc tâm, Tề Thị Vân càng uống rượu nhiều hơn. Thấy y uống rượu như nước, Kỳ như lây dũng cảm của y mà cũng uống ngày càng nhanh.

“Ngươi định bắt sống Bách Tể Thanh sao?” Đầu Kỳ đã có chút choáng váng, nhìn Tề Thị Vân mặt không đỏ, khí không suyễn, Kỳ có chút hâm mộ y.

“…Được như thế thì tốt nhất!” Tề Thị Vân ngừng uống, rồi hời hợt nói.

Được như thế thì tốt nhất… Nhưng Kỳ lại nghe ra ý tứ trong lời đó: “…Muốn giết hắn sao…”

“…” Không trả lời, Tề Thị Vân chỉ cười nhìn Kỳ.

Không khí có chút ngưng lại…

Quỷ tài Bách Tể Thanh! Một người kinh tài tuyệt diễm trong truyền thuyết… Nếu như biến mất, thật sự rất đáng tiếc! Người như vậy, vì sao lại nguyện ý vì Dận Tiêu dốc sức? Thật đáng tiếc, nếu ta có thể sử dụng người này, nếu cho thể làm cho người này thuộc về Tề Vân… Chỉ là, thế gian gặp qua người này cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay…

Nếu người như vậy thành địch nhân, thì đúng là không còn cách lựa chọn nào khác.

“Kỳ, hôm nay sớm nghỉ ngơi đi, sáng mai ta mang ngươi đi xem chút tình hình quân doanh, xế chiều chúng ta sẽ thảo luận một chút…”

“Bây giờ còn sớm mà…”

Đáng tiếc Tề Thị Vân hiểu rõ ý nghĩ của hắn, hắn còn chưa nói hết, y đã lắc đầu.

“Đừng suy nghĩ nữa, ăn mau rồi còn đi nghỉ…”

“…” Bỏ đi, thêm một ngày cũng không ảnh hưởng gì, Kỳ không cãi nữa, bởi dọc đường đi quả thật hắn cũng cảm thấy rất mệt.

Sáng sớm hôm sau, Tề Thị Vân mang theo đôi mắt gấu mèo cười cười đưa Kỳ ra ngoài xem, cả đêm không ngủ làm sao không đen mắt cho được, muốn chạm vào rồi lại không dám, hai tháng không ăn cơm, hôm nay cơm tới ở bên cạnh, y lại không thể ăn, như thế thì làm sao ngủ được chứ. Nội việc chảy nước miếng thôi cũng đủ làm y nghẹn chết rồi.

Kỳ nghe rất chăm chú, mà Tề Thị Vân thấy Kỳ để tâm như thế, cũng rất vui vẻ.

“…Kỳ, ta cảm thấy Dận Tiêu có chút quái dị!” Hai người đứng trên ngọn núi nhỏ cách quân doanh không xa, Tề Thị Vân nghĩ thật lâu, mới mở miệng nói.

“?” Kỳ tò mò nhìn y, ý bảo y nói nhanh lên.

“Hai tháng rồi… cũng không có động tĩnh gì lớn! Mấy trận đánh nhỏ mặc dù xảy ra không ngừng, nhưng toàn dừng ở việc dò xét, rất nhanh cũng kết thúc. Lúc đầu, ta cho rằng là do bên địch còn bận tâm đây là Dạ Xoa cốc, cho nên không muốn huy động toàn quân, nhưng mà, tựa hồ không phải nguyên nhân này… Duẫn Phong cố ý dò xét thực lực quân ta, nhưng lại không có động tĩnh, cứ như thế này, đối với bọn họ cũng không có lợi… Thật là khó hiểu…”

Đúng là kỳ quái, thân là bên chủ động, sau khi khai chiến lại bị động, chỉ trăm hại mà không có lợi…

Gió núi thổi vù vù, sợ Kỳ lạnh, Tề Thị Vân đứng ra che cho Kỳ: “Kỳ, về thôi, ở đây gió lớn quá…”

“Ừ.”

Trên đường xuống núi, Kỳ còn đang mải suy nghĩ những điều Tề Thị Vân vừa nói, kết quả vô ý giẫm phải chỗ đất xốp mà suýt trượt ngã, may mà Tề Thị Vân ôm được hắn.

“Chuyện gì thế?” Tề Thị Vân sốt ruột nhìn Kỳ, còn Kỳ thì sắc mặt trắng bệch, ngồi xổm trên mặt đất.

Từng giọt mồ hôi chảy xuống, bụng đau quá… Một lát sau, cơn đau bụng đã giảm bớt, Kỳ mới nói: “Không sao, chắc bị nhiễm lạnh.”

Trong lòng rõ ràng không phải vì lạnh, đột nhiên Kỳ giật mình kinh hãi! Chẳng lẽ… không, không đâu, mình cũng đâu muốn ăn đồ chua. Có lẽ suy nghĩ quá nhiều, ăn đồ lung tung thôi! Nghĩ vậy, Kỳ mới cảm thấy yên tâm.

Cố nở nụ cười, Kỳ nói: “Chúng ta về thôi…”

Không dám để Kỳ đi một mình, Tề Thị Vân đỡ hắn, cẩn thận đi xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc