CUNG NGHIỆT

Editor: Ansa

Beta – reader: Băng Tiêu

Ngón tay không yên phận chọc ngoáy phía dưới khiến toàn thân Kỳ co rút, lại nghe thấy câu nói kia của Lận, nhớ tới nỗi đau đớn như muốn xé rách thân hể trước đây, Kỳ không nhịn được mà run rẩy!

“Đừng…!” Kỳ đẩy cámh tay Lận ra, muốn y rút ngón tay đang càn quấy bên dưới ra khỏi người hắn.

“Ca ca… sao vậy… rất thoải mái mà..” Lận dùng ngữ khí như muốn lừa tiểu hài tử khiến Kỳ cắn răng, làm thế thoải mái ở đâu chứ…? Mặc dù đã qua nhiều năm như vậy, nhưng hắn vẫn nhớ như in nỗi đau đớn khi ấy, so với bị đao chém, bị thiêu chết còn khó nhịn hơn, đó không chỉ là nỗi đau đớn của thể xác, mà còn là trái tim bị đùa bỡn khuất nhục…

“Ta không muốn… ta không thích…” Kỳ nhìn Lận da mặt dày cả tấc, hoài nghi liệu có phải mình đối xử với y quá tốt hay không, cho nên giờ y mới càng ngày càng vô pháp thế này…

Nâng cằm Kỳ lên, Lận hôn lên đôi môi có chút run rẩy của Kỳ: ” Tin tưởng ta… sẽ không đau đớn đâu… Ta yêu ngươi, ca ca… ta chỉ muốn ngươi cảm thấy thoải mái… ta sẽ rất ôn nhu mà… ”  Lận dụ dỗ Kỳ, đối với chuyện yêu đương này, sự sợ hãi là do lúc bắt đầu bọn y đã quá thô bạo, giờ đây để xóa đi nỗi sợ hãi đó, nhất định phải do hai người họ làm… Có vậy sau này mới có thể càng thêm thân mật với ca ca được…

“Ta thật sự không muốn!” Cứ nghĩ đến chuyện trước kia, dù Lận nói có êm tai đến mức nào cũng chẳng được tích sự gì!

“…Thử một chút thôi… nếu như đau đớn, ngươi hô dừng, ta lập tức sẽ dừng ngay… Ta cam đoan… chỉ thử một chút thôi, có được không? Ca ca…” Lận không chịu buông tha, tiếp tục dụ dỗ… Thịt dâng tới miệng rồi sao có thể để nó chạy mất chứ!

Vẻ mặt khó chịu của Lận khiến Kỳ có chút khó xử, hắn thật sự không quen nhìn vẻ mặt này của đệ đệ, tận sâu trong đáy lòng, hắn vẫn luôn cảm thấy áy náy với y…

“…Thật sự sẽ dừng chứ…?”

Kỳ do dự, bụng có chút trướng, dục vọng của Tề Thị Vân vẫn còn đang tàn phá bừa bãi trong thân thể hắn, toàn bộ cơ thể không ngừng trồi lên sụt xuống giữa cơn sóng tình dục, giờ đây tất cả suy nghĩ, mà ngay cả tự hỏi cũng trở nên dư thừa…

“Thật sự… ca ca… ta rất muốn…” Gương mặt trắng nõn của Lận đổ không ít mồ hôi, bộ dáng có vẻ nhẫn nại rất khổ cực, Kỳ cũng hiểu muốn một nam nhân khỏe mạnh bừng bừng như vậy phải nhẫn nại quả thật là có chút làm khó, nhưng mà… thành toàn cho y, còn mình…. Thôi quên đi, nếu thực sự đau tới không chịu nổi, Lận chắc sẽ dừng lại thôi….

“Ta nói dừng ngươi nhất định phải dừng lại đó!!” Kỳ nói xong liền vùi mặt vào vai Tề thị Vân, tư thế khóa ngồi này khiến vật thể nóng bỏng kia càng tiến vào sâu hơn, Kỳ cảm giác như nội tạng bên trong đều bị đâm tới chết lặng…

Lận như được đại xá mà đem chất lỏng trên đùi Kỳ bôi vào hậu huyệt phía sau hắn, kế đó, y quỳ gối đằng sau đỡ lấy vòng eo Kỳ, từng chút từng chút một đâm vào.

“Đừng…” Kỳ rên lên, Lận tiến vào rất thong thả, đau đớn cũng không hề kịch liệt, chỉ có chút khó chịu là cảm giác giống như bị phình lên, khối lửa nóng của hai tên kia đang tràn đầy trong cơ thể, cọ xát tới từng ngóc ngách sâu kín, tùy thời có thể phá hư hắn…

Lận áp vào lưng Kỳ, mặt kề sát lên vai hắn, mồ hôi nhỏ xuống từng giọt từng giọt nóng bỏng trên người, Kỳ hơi nghiêng đầu nhìn thấy vẻ mặt khó nhịn của Lận, khiến Kỳ có ảo giác giống như kẻ đang thống khổ không phải hắn mà chính là y…

Nóng quá, chặt quá, Lận thật ra rất thống khổ, nhưng không hề giống như Kỳ tưởng tượng, y là đang tận hưởng loại sảng khoái tới tận cùng của đau đớn thì đúng hơn.

Chờ Lận bắt đầu động tác, hô hấp của Kỳ cũng dồn dập theo… hai cây thiết bổng ở trong cơ thể đâm qua đâm lại… Đau quá… khoái cảm cũng dần lui bước… hắn tựa như đang trở về những ngày tháng bị giam cầm…

“…Đau…” Kỳ vô thức lẩm bẩm.

Lận từ đằng sau ngậm lấy vành tai Kỳ đùa bỡn, một bàn tay thì với tới hạ thân Kỳ, cầm lấy dục vọng của hắn khiêu khích, hy vọng Kỳ có thể cảm thấy hưng phấn…

Chẳng có nam nhân nào bị vuốt ve hạ thân mà lại không có phản ứng cả, Kỳ cũng không ngoại lệ, rất nhanh, phân thân ủ rũ lúc nãy lại đứng thẳng lên, có khoái cảm, trướng đau cũng tạm thời bị áp chế, Kỳ thả lỏng bản thân mặc cho bọn họ thỏa mãn…

Chờ khi hết thảy đã trở lại yên ổn, Kỳ nằm trên cỏ thở hổn hển, ngay cả hô hấp cũng có vẻ xa xỉ… Mệt mỏi quá, nửa người dưới không còn cảm giác, giống như chẳng phải của mình nữa…

Tề Thị Vân cầm quần áo bọc lấy thân thể Kỳ, cứ như vậy ôm thẳng về tẩm cung! Ven đường đi, những vẻ mặt cùng ánh mắt kinh ngạc của bọn hạ nhân làm Kỳ chỉ có thể dùng hết khả năng vùi đầu vào lòng Tề Thị Vân, Tề Thị Vân sao lại có thể quang minh chính đại làm việc này cơ chứ? Nhưng từ trước tới nay, Kỳ thực không có năng lực cự tuyệt mong muốn của y, mà giờ phút này, hắn cũng không có dư hơi sức để ý tới ánh mắt của kẻ khác nữa…

Bình luận

Truyện đang đọc