CÙNG NHÂN DÂN VŨ TRỤ TRỒNG RAU NUÔI GÀ

14/02/2022

Edit: Nhật Nhật

...

Chương 45

Chờ cơn khiếp sợ qua đi, Bạch Lê mới hợp tình hợp lý nói: "Thằng nhóc ngốc xít này, cậu nghĩ nhiều quá rồi, người trong nhà nên lo lắng vẫn sẽ lo lắng, chờ về nhà, cậu vẫn nên nhanh chóng liên lạc với họ đi."

Tống Hân Nhiên phồng má: "Vậy cũng được, chờ về nhà, em sẽ nhắn tin cho ba mẹ."

Cuộc thảo luận liên quan đến việc bỏ nhà đi tạm thời kết thúc ở đây.

Nếu đã nói ra rồi, Tống Hân Nhiên vẫn muốn chia sẻ một chút về người bỏ nhà đi sớm hơn cả mình – "Anh trai thiên tài" trong miệng người nhà với Bạch Lê.

Hóa ra, nhà Tống Hân Nhiên thuộc một gia tộc rất lớn, người tài ba trong tộc xuất hiện tầng tầng lớp lớp, hầu hết mọi người đều thức tỉnh gien thú hóa, hơn nữa đều cùng chung một loại hình, điều này khiến gia tộc bọn họ càng thêm gắn kết. Người trong tộc đều rất thông minh, chờ chiến tranh kết thúc, người dân vũ trũ trở lại với sinh hoạt bình thường, tài năng kinh doanh của người nhà họ cũng dần dần được bộc lộ.

Mà anh trai bỏ nhà đi trong miệng cậu nhóc, chính là thiên tài trăm năm có một trong tộc. Nghe đâu đối phương biết chế tạo ảo giác, lợi hại xưa nay chưa từng có, có thể che mắt người khác, thay đổi hình dáng theo ý nghĩ bản thân, khiến mọi người xung quanh hoàn toàn không phát hiện ra.

Vị thiếu niên thiên tài này của gia tộc, từ năm mười tuổi đã lén lút, ở sau lưng người nhà báo danh lên chiến trường rồi, còn dựa vào năng lực của mình mà góp công vào mấy trận đánh lớn. Nhưng... Vận mệnh dường như vô cùng khắc nghiệt với người tài, khi người trong nhà tìm thấy đối phương, y đã mắc phải chứng bệnh đứt gãy gien, còn trong một thời gian ngắn tới trung kỳ giai đoạn cuối của bệnh. Cha mẹ y chỉ có thể nuốt nước mắt, đưa y tới "Hành tinh Hi vọng", để y an dưỡng tại tinh cầu này, hi vọng có thể làm chậm tốc độ bệnh tiến triển. Sau này, mỗi tháng đều tới đó để gặp con mình một lần.

Sự việc đến đây đáng ra đã có thể kết thúc, người một đời oai hùng nay cũng chỉ có thể chấp nhận sống như vậy, thậm chí còn không bằng được cả người bình thường. Tiếc là... Anh trai nhỏ này nhân lúc mọi người không chú ý, đã "Vượt ngục", trước khi đi còn để lại một phong thư, nói mình muốn đi tìm phương pháp chữa trị dứt điểm chứng đứt gãy gien, dặn người trong nhà không cần lo lắng cho mình, khi nào đạt được mục tiêu, y sẽ tự trở về.

Sao có thể không lo lắng cho được! Lúc vừa phát hiện y mất tích, hầu như tất cả thành viên trong gia tộc đều được cử ra đi tìm người, nhưng lật tung cả vũ trụ cũng không thấy bóng dáng đối phương đâu. Một là người này trốn rất kỹ, hai là đã sử dụng năng lực đặc biệt của mình, khiến người khác hoàn toàn không thể lần ra hành tung của bản thân.

Cuối cùng, trong tộc chỉ có thể nghiến răng chấp nhận cách nói của đối phương, yên tâm ở nhà chờ người trở về. Bây giờ đã ba năm trôi qua rồi, vẫn không thấy người xuất hiện, tên của người đó, cũng dần dần trở thành điều cấm kỵ trong tộc.

Bạch Lê ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, tuy Tống Hân Nhiên chỉ nói qua qua đại khái, cũng không nói rõ người anh kia của mình tên là gì, nhưng cậu vẫn có thể từ miêu tả của Tống Hân Nhiên tưởng tượng ra sự hăng hái thuộc về thiếu niên năm đó, không khỏi cảm thấy đáng tiếc, đồng thời cũng có chút hiếu kỳ, không rõ đối phương lúc đó nghĩ như thế nào, người bây giờ đang ở đâu, khi nào mới có thể trở về.

"Nếu anh cậu đã nói với người nhà là mình không có nguy hiểm gì, vậy mọi người cứ kiên nhẫn chờ xem, nói không chừng sẽ giống như lời anh cậu nói, chờ đến khi đối phương trở về, chứng đứt gãy gien sẽ có thể tiêu diệt tận gốc!" Bạch Lê nhẹ giọng an ủi.

Tống Hân Nhiên thực sự là một đứa nhỏ dễ thỏa mãn, nghe Bạch Lê nói vậy thì gật đầu, nở một nụ cười tươi sáng lạc quan với cậu.

Bởi vì nụ cười này quá là chói mắt, khiến cho Chí Tôn đang ủ trong lòng Bạch Lê thấy móng vuốt mình ngứa ngáy kinh khủng. Thật muốn cho cái tên xa lạ, còn nói lắm này nếm thử "Cú đấm mèo" của nó.

Nói xong việc riêng trong nhà rồi, hai người lại quay về chủ đề chính.

Bạch Lê hỏi có nên mở chế độ đồng bộ khứu giác và vị giác khi phát sóng trực tiếp không, muốn nghe thử suy nghĩ của Tống Hân Nhiên về vấn đề này.

"Đương nhiên là không thể mở rồi!" Tống Hân Nhiên cẩn thận tính toán, "Hiện giờ, trong game của thầy nối tiếng nhất chính là Giỏ thực phẩm ở khu mua sắm, mỗi ngày chỉ cần bỏ ra 100 tinh tệ là có thể ăn được mười loại đồ ăn ngon chưa từng thấy. Nếu mở chế độ đồng bộ hai giác quan này, những khán giả xem livestream đều có thể nếm thử, lỡ như họ ăn lâu thấy ngấy, không muốn chơi game của thầy nữa thì biết biết làm sao giờ?"

Game mà không có người chơi thì không thể sống lâu được, huống chi, lấy sự hiểu biết hiện giờ của cậu nhóc mà nói, thầy còn muốn dựa vào "Vùng đất điền viên" để kiếm tiền nuôi sống bản thân cùng mèo Chí Tôn ăn lắm kia nữa. Nếu như những gì cậu nhóc nói trở thành sự thực, vậy không thể nghi ngờ gì là sẽ khiến sinh hoạt của thầy mình rơi vào tình cảnh không tốt, đây là điều Tống Hân Nhiên không muốn nhìn thấy nhất.

"Nhưng mà... Nếu không mở ra, hiệu quả phát trực tiếp của streamer sẽ không được tốt lắm, dù sao khán giả nhất định là có mục đích mới vào xem live, nếu nguyện vọng của họ không được thỏa mãn, vậy chắc sẽ thấy rất thất vọng." Bạch Lê nói ra băn khoăn trong lòng mình.

Ý chí kiên định của Tống Hân Nhiên có một tí ti dao động, thầy nói vậy hình như cũng khá có lý.

"Thế... Thầy mở ra ít ít thôi ha?"

"Ừ, vậy mở một ít đi."

Hai thầy trò thảo luận với nhau năm phút đồng hồ, cuối cùng quyết định mở chế độ đồng bộ khứu giác và vị giác ở mức 30%, vừa có thể để khán giả ngửi được, nếm được những mùi vị không giống trong thực tế, lại không khiến những mùi vị này quá rõ ràng, làm cho khán giả vũ trụ phải nhớ thương, hận không thể chui qua màn hình vào game để tự trải nghiệm một phen.

Thương lượng xong mọi chuyện, đã đến lúc hai người tự đi xử lý việc riêng của mình.

"Thầy, em đi trước nha. Chúng ta gặp lại trong game, đến lúc đó, em sẽ tới nhà tìm thầy!" Tống Hân Nhiên chào tạm biệt với Bạch Lê.


"Ừ, cậu về trước đi, nhớ báo bình an cho người nhà trước, không cần vội lên game." Bạch Lê thân thiết nhắc thêm một lần nữa.

Tống Hân Nhiên gật đầu vâng dạ, rất nhanh đã về nhà mình.

Còn Bạch Lê, chờ thu dọn nhà cửa xong, cậu mới ôm theo Chí Tôn nằm vào trong khoang trò chơi. Trước khi ý thức tiến vào trong game, Bạch Lê còn vô thức ôm Chí Tôn bên cạnh vào lòng, tiện thể lầu bầu một câu: "Chí Tôn, hình như mày lại mập lên nữa rồi."

Mèo con đã lớn, dài bằng cánh tay người trưởng thành nghe thế thì cứng đờ cả người, cảm giác oan ức nhấn chìm nó. Nó mập chỗ nào, thế này rõ ràng phải gọi là khỏe mạnh!

"Bép" một tiếng, đêm thịt của nó vỗ lên trên mặt con người.

Đúng lúc khoang trò chơi khởi động xong, một người một mèo duy trì tư thế như vậy tiến vào mạng vũ trụ và trò chơi.

*

Ở một bên khác, sau khi hít vào thở ra mấy bận để lên tinh thần, Tống Hân Nhiên mới bấm nút gọi video cho ba mình.

Gần như là ngay giây đầu tiên đã có người nhận.

Giọng nói to rõ của người đàn ông lập tức từ trong màn hình giả lập truyền ra: "Cục cưng, cuối cùng con cũng chịu liên lạc với ba rồi! ?"

Tống Hân Nhiên đỏ mặt, cậu ta lớn vậy rồi, mà người trong nhà vẫn cứ quen mồm gọi cậu là cục cưng, ai không biết mà nghe được, chắc tưởng cậu ta mới lên ba mất. Cũng chính vì lý do này, mà bạn bè gần nhà mới suốt ngày cười nhạo cậu ta là nít ranh chưa lớn, khiến cậu ta hạ quyết tâm phải tự lập. Sau đó, trong cơn kích động làm ra hành vi ấu trĩ – "Bỏ nhà đi".

"Dạ, ba..." Tống Hân Nhiên mím mím môi lên tiếng, có hơi không biết nên bắt đầu như thế nào.

Mà vào lúc này, cái đầu to của ba Tống bị người khác đẩy ra, khuôn mặt xinh đẹp của mẹ Tống xuất hiện trong màn hình, bối cảnh phía sau chính là hai anh trai cùng hai chị gái vừa nghe tin, đang từ bốn phương tám hướng chạy tới. Tóm lại, toàn bộ thành viên trong nhà Tống Hân Nhiên đã có mặt đông đủ.

"Cục cưng à, mẹ nhớ con chết mất, cục cưng có nhớ mẹ không?" Mẹ Tống rơm rớm nước mắt nhìn con trai út nhà mình.

"Em trai, cuộc sống bên ngoài khổ cực lắm đúng không, nhanh về nhà đi, anh chị dẫn nhóc đi ăn đồ ngon!" Các anh trai chị gái của Tống Hân Nhiên cố gắng dụ dỗ.

Nhắc đến ăn, Tống Hân Nhiên thực sự không còn chút sức lực nào nữa, sau phút bối rối cũng ban đầu, trạng thái thân mật khắng khít trong gia đình lập tức quay về, cậu nhóc xoa xoa hai má mình, nghiêm túc nói xin lỗi: "Xin lỗi ba mẹ, cả anh chị nữa, khiến mọi người phải lo lắng, đáng lẽ con không nên rời đi mà chẳng nói lời nào như vậy. Giờ con biết sai rồi, hi vọng mọi người tha lỗi cho con."

Câu này vừa nói ra, sáu người bên kia màn hình đột nhiên yên tĩnh lại. Trên mặt bọn họ lộ ra biểu cảm khiếp sợ, mở mịt không thôi, không ngờ chỉ mấy tháng không gặp, mà con trai/em trai mình sẽ nghiêm túc nói xin lỗi như vậy.

Bọn họ không nhịn được đoán thầm trong lòng, Tống Hân Nhiên đột nhiên như vậy, có phải do ở bên ngoài phải chịu khổ, bị hiện thực xã hội quật ngã không, chứ không sao có thể trở nên ngoan ngoãn hiểu chuyện trong một sớm một chiều thế kia được!

"Hức hức, cục cưng, con quả nhiên là đã lớn rồi!" Mẹ Tống tâm tư nhạy cảm lại có xúc động muốn khóc, lập tức lấy khăn ra chấm chấm lên khóe mắt.

"Aiz... Cục cưng, con biết sai là tốt rồi, không cần nói cái gì mà xin lỗi với ba mẹ, mọi người không ai trách con đâu." Ba Tống sâu sắc nói, "Thế cục cưng, con nói địa chỉ chỗ con ở cho ba đi, ba anh chị tới đón con về nhà nhé?"

Tống Hân Nhiên báo địa chỉ chỗ mình đang ở cho người nhà, còn nói bây giờ cậu nhóc chưa muốn về, ở đây rất tốt. Nếu ba mẹ với anh chị nhớ cậu nhóc, có thể tới đây chơi, còn chuyện về nhà ở thì chờ một thời gian nữa lại nói sau!

"Giờ con đang nhận một người làm thầy, là anh trai hàng xóm ở ngay đối diện với con, anh ấy đỉnh lắm luôn, còn nảy ra ý tưởng trồng rau ngoài ban công nữa, con bây giờ đang theo anh ấy học trồng rau, chờ con học xong, sẽ mang rau con trồng được về cho ba mẹ với anh chị ăn thử!" Tống Hân Nhiên nói một cách vô cùng tự tin, chỉ thiếu nước chưa giơ tay thề với trời thôi.

Dưới cái nhìn của Tống Hân Nhiên, cậu nhóc đã ăn được nhiều đồ ngon như vậy ở chỗ Bạch Lê rồi, cho dù chưa từng tự mình nấu thử, thì chỉ cần nhớ công thức trong đầu thôi, vẫn có thể làm ra hương vị được bằng 1/10. Mà 1/10 này, chắc chắn cũng đã đủ trên cơ một mớ đồ ăn vũ trụ khác rồi.

Chỉ tiếc Tống Hân Nhiên quên mất một chuyện quan trọng khác, rau dưa ngoài thực tế không thể so được với trong game, còn rau dưa cậu nhóc trồng được có giữ được hương vị đặc trưng của nó không thì vẫn khó nói lắm.

Nhưng mà với người nhà họ Tống mà nói, con trai/em trai nhà mình có thể nói như vậy là tốt lắm rồi. Bọn họ đều âm thầm hạ quyết tâm, đến lúc đó cho dù đồ ăn Tống Hân Nhiên làm ra không thể nuốt nổi, thì bọn họ vẫn nhất định phải tươi cười mà ăn. Trẻ con ấy mà, dù sao cũng phải động viên nhiều một chút.

"Được được được, vậy mọi người sẽ chờ được ăn cơm em nấu! Em tạm thời chưa muốn về nhà cũng không sao, mấy ngày nữa cả nhà qua bên đó thăm em trước!" Anh cả Tống nói.

"Dạ, được ạ, nhưng mà trước khi đến mọi người nhớ báo trước cho con nha, con sẽ để trống thời gian để chờ mọi người. Mấy ngày nay còn đang chơi một game thực tế ảo rất vui, tên là Vùng đất điền viên, ngày hôm nay còn đang định livestream trong game nữa, hì hì!"

"Em trai, sao em lại còn livestream nữa vậy, tiền tiêu vặt không đủ hả? Chờ đó, chị chuyển khoản cho em!" Chị tư Tống ở bên cạnh xót em trai, lập tức mở quang não, chuyển cho Tống Hân Nhiên 100 nghìn tinh tệ.


"Không cần, không cần, em đủ tiền mà, thật đấy! Giờ em có thể tự kiếm tiền rồi!" Tống Hân Nhiên vừa xua tay từ chối hành động nhất trí của năm người khác, vừa đọc tên mấy vị fan "Cứng" nhà giàu trong phòng live của mình ra.

Mấy người ba Tống nghe vậy, quả nhiên dừng động tác chuyển tiền lại.

"Ầy, vậy cũng tốt, cục cưng nhà mình đúng là đã lớn rồi."

Cả nhà bảy người cách màn hình giả lập trò chuyện một lúc lâu, mãi đến nửa tiếng sau, thấy Tống Hân Nhiên cứ chốc chốc lại đảo mắt nhìn khoang trò chơi trong phòng, mọi người mới cố nhịn cười, nói mình còn có việc bận, hôm nay tạm nói đến đây thôi.

"Dạ, được, ba mẹ, anh chị, hẹn gặp lại, hẹn ngày kia gặp nha! Tống Hân Nhiên ngọt ngào chào tạm biệt người nhà, sau đó cúp máy.

Tắt máy xong, Tống Hân Nhiên xoa xoa quai hàm cười đến mỏi nhừ của mình, vào nhà tắm rửa mặt, đối diện với đôi mắt đỏ hoe của bản thân trong gương, nắm tay làm một động tác tự cổ vũ cho mình, sau đó mới chậm rãi tiến vào khoang trò chơi.

Vừa rồi, lúc nói chuyện với người nhà, Tống Hân Nhiên đột nhiên nghĩ tới một nội dung phát trực tiếp không tệ, đó chính là livestream – hướng dẫn người mới trong game cách học nấu ăn. Trong game có sẵn công thức, cũng có thể tự do chế biến, hơn nữa nguyên liệu nấu ăn có rất nhiều loại, ít nhất thì rau dưa không thiếu, vừa mới bắt đầu phát sóng, có lẽ có thể đủ chống đỡ một đoạn thời gian...

Một bên khác, sau khi kết thúc trò chuyện với Tống Hân Nhiên xong, ba Tống cau mày trầm tư, mẹ Tống dựa vào vai chồng, tiếp tục lau nước mắt, còn bốn người anh chị của Tống Hân Nhiên thì lên mạng vũ trụ tìm hiểu thông tin về "Vùng đất điền viên", họ muốn biết em trai nhà mình đang chơi kiểu game như thế nào.

Bốn người chia nhau ra làm, rất nhanh đã thu thập được kha khá thông tin.

"Trò chơi này... Cách chơi là làm nông nghiệp? Làm nông thì có gì hay mà chơi?"

"Chà, không thể nói như vậy được, anh coi mấy người trong diễn đàn đi, người nào người nấy đều hận không thể sống vì làm nông, chết vì làm nông kia kìa. Điều này chứng tỏ, trò chơi này nhất định có chỗ hơn người."

"Này này này, anh chị mau nhìn đi, trong trò chơi này mỗi loại đồ ăn đều có hương vị riêng của nó này, rau màu thu hoạch được nghe đâu cũng rất thơm, còn có bánh bao trắng, giỏ thực phẩm gì đó nữa, đều là đồ ngon, chậc... Người chơi game này, thực sự quá là hạnh phúc!"

"Nói thế, chị cũng muốn vào game chơi thử một chút, tiếc là tiêu chuẩn đăng nhập đã bị cướp sạch từ hôm qua rồi."

Hai vị người lớn trong nhà cũng bị tiếng thảo luận của mấy đứa con thu hút. Lúc này, mẹ Tống đã bình tĩnh lại, không hiểu lắm hỏi: "Bây giờ chúng ta không thể vào chơi, nhưng vẫn có thể tới phòng phát sóng của cục cưng để xem mà, thằng bé không phải nói rồi đó sao, sau này sẽ phát sóng trực tiếp trong game."

Ờ ha, một lời nhắc tỉnh người trong mộng, người nhà họ Tống chợt nhận ra, sao bọn họ không nhớ đến thân phận bí mật của mình nhỉ?

Chờ cục cưng livestream, bọn họ tất nhiên là phải đưa tặng một loạt phật nhảy tường.

Đây cũng là lý do sao ban nãy mấy người họ vội vàng muốn cho Tống Hân Nhiên tiền tiêu vặt như vậy. Chính là vì thông qua "Màn hình nhìn trộm" biết rõ sinh hoạt của Tống Hân Nhiên có tốt hay không, mới thương lượng không đi quấy rầy cậu nhóc vội, chờ cậu nhóc phát hiện một mình sinh hoạt bên ngoài không phải chuyện dễ dàng gì mới đi đón người về.

Kết quả, đứa nhỏ ở bên ngoài vui quên sầu.

Người lớn trong nhà không khỏi cảm thấy chua xót, đồng thời cũng thấy vui mừng.

*

Trong game.

Bạch Lê vừa mở cửa đã thấy Mạc Tụng ngồi chờ ngoài hàng rào từ bao giờ, cậu không nhịn được mỉm cười, có thể nhìn ra, đối phương hi vọng muốn được phát livestream nhiều như thế nào.

Đã như vậy, cậu cũng không chậm trễ thêm nữa, mở miệng nói đồng ý trao quyền. Mạc Tụng mừng rơn, liên mồm nói cám ơn, chỉ sợ chậm chút là Bạch Lê sẽ hối hận đổi ý, trực tiếp ký hợp đồng với Bạch Lê. Đối với việc cậu thu phí sử dụng hình ảnh 5% cùng mở chế độ đồng bộ khứu giác và vị giác 30% thì chẳng những không cảm thấy có gì không tốt, trái lại còn nghĩ, người thiết kế quả là hào phòng.

Trước đó y đã nói không cần mở đồng bộ cũng được, nhưng Bạch Lê lại đồng ý cho mở 30%, nếu đám người trên mạng nghe được tin này, sợ là sẽ lập tức chuẩn bị đồ ăn thức uống, gõ bát giục phát sóng mất thôi?

"Vậy anh đại, tôi về trước để chuẩn bị phát sóng trực tiếp nha, khoảng tầm 12h, sẽ mở lần livestream đầu tiên trong game của chúng ta!" Mạc Tụng hào hứng nói, còn không quên hỏi một chuyện khác, "Đúng rồi, anh đại, cậu em trai của cậu tính lúc nào thì livestream vậy, đến lúc đó bọn tôi né giờ của nhau ra hay là cùng lên một lượt?"

"Chuyện này... Tôi cũng không rõ lắm, chờ cậu nhóc onl, tôi sẽ hỏi một chút."


"Vậy được rồi, tôi về trước nhé." Mạc Tụng vội vã rảo bước rời đi.

Chờ đi được một đoạn khá xa, xác nhận chắc chắn là Bạch Lê không thể nhìn thấy mình nữa, tấm lưng thẳng tắp của Mạc Tụng mới còng xuống, bước chân vững chãi ban đầu bắt đầu xiêu xiêu vẹo vẹo, đánh võng trên đường, đi hai bước lại muốn nhảy lên một phát, nhìn không khác gì con thỏ thành tinh.

Thỉnh thoảng có người chơi cũ tình cờ đi ngang, nhìn thấy cảnh này: Bệnh hả? ? ?

Chờ Mạc Tụng đi rời, Bạch Lê nghĩ một chút, lại lên trang chủ của game đăng một thông báo mới, nói mình đã mở trao quyền phát sóng trực tiếp trong game, hiện tại còn ba tiêu chuẩn được phép đăng ký.

Năm streamer với một game đang có năm nghìn game thủ, chắc là đủ rồi.

Sau khi đăng thông báo lên xong, cậu không quan tâm đến nó nữa, chờ tối logout lại đi kiểm tra xem có ai xin đăng ký không là được.

Chờ thêm một lúc, không thấy Tống Hân Nhiên login, Bạch Lê thôi không đợi nữa, thu hoạch chỗ đậu cô ve hôm trước mình trồng. Sau đó cậu cũng không mở thêm đất mà gieo một lượt hạt giống ngô xuống, xong xuôi lại đi vào nhà.

Nhà tranh nhỏ đã nâng cấp xong, cậu định nhân lúc này trang trí lại nhà cửa một phen. Đồ trang trí được chia thành hai loại, một là đồ nội thất cỡ lớn, tỷ như giường, tủ, bàn học... Một loại khác chính là những món đồ trang trí cỡ nhỏ, như tranh vẽ, bình hoa, trảm trải sàn... cùng một vài món khác nữa.

Vì game xây dựng trên bối cảnh cổ đại, quần áo mặc định của người chơi cũng là loại mà các bác nông dân ngày xưa hay mặc, đồ dùng trong nhà đương nhiên cũng không quá hiện đại, đều lấy thực dụng làm chính, chỉ có một bộ phận nhỏ là để nhìn cho đẹp.

Hiện giờ trong nhà tranh của Bạch Lê đã có hai phòng riêng biệt, căn phòng ở gần cửa chính, cậu định dùng làm phòng khách, lúc có khách tới chơi có thể tiếp đón ở đây. Vì thế cậu tính đặt đệm mềm, ghế tựa cùng giá đèn kiểu cổ để trang trí, thêm bàn trà nhỏ, đệm bồ đoàn, ấm chén, trên tường treo mấy bức thư họa trang nhã, tốt nhất là chuẩn bị thêm một bếp lò nhỏ bằng đất đỏ, rảnh rỗi không có việc gì thì có thể cùng bạn bè nấu một ấm trà để uống cũng là lựa chọn không tồi.

Về phần căn phòng còn lại, Bạch Lê tạm thời không có ý định ngủ lại trong game, vì thế cũng không cân nhắc dùng nó làm phòng ngủ. Nghĩ một chút, cậu quyết định dùng căn phòng nhỉ hơn này làm phòng chứa đồ. Trong phòng xếp đầy kệ tủ, chờ ba lô đầy không chứa được thêm nữa, hoặc đồ đạc linh tinh nhiều quá, có thể cất vào trong phòng này. Sau này cần dùng thì có thể vào phòng tìm.

Tháng trước kiếm lời được rất nhiều tiền, nhưng vì không đủ để nâng cấp thiết bị lên cấp C, nên Bạch Lê chỉ tiêu tốn có 100 nghìn tinh tệ, tài chính trong tay trước mắt vẫn khá dư dả, cậu bèn trực tiếp mua nguyên bộ đồ dùng ở khu mua sắm. Nhờ phúc việc đã sinh hoạt một thời gian dài ở cổ đại, Bạch Lê vẫn nhớ khá rõ cách bày trí đồ đạc trong phòng, chả mấy chốc cậu đã trang hoàng xong phòng khách nhà mình.

Về phần phòng để đồ, cậu mua liền một lúc mười cái kệ tủ 100 ngăn, mỗi cái giá 100 tinh tệ, sắp kín một mặt tường, nhìn vào cũng khá là ưng ý.

Ngoài ra, cậu còn mua thêm không ít đồ trang trí giá rẻ trong khu mua sắm, đặt chỗ này một cái chỗ kia một cái, thành công khiến phòng khách tràn đầy hương vị cuộc sống.

Chờ làm xong hết tất cả những việc này thì đã một tiếng trôi qua.

Bạch Lê chẫm rãi vặn người thả lỏng cơ, giờ mới nhớ ra hệ thống "Chăn nuôi" mới, cậu vẫn còn chưa tự mình trải nghiệm đâu, bèn quyết định đi đến chỗ trưởng thôn một chuyến.

Chỉ có nhận nhiệm vụ ở chỗ trưởng thôn thì mới được dựng chuồng trại chăn nuôi trong sân nhà, có chuồng trại rồi mới có thể dùng tiền đồng mua con giống gà vịt các loại, sau đó bắt đầu chăn nuôi.

Không biết bây giờ bên chỗ trưởng thôn có đông người lắm không? Bạch Lê vừa đoán thầm trong lòng, vừa đi ra ngoài.

Vừa mở cửa ra, đã nghe thấy bên trái mình có tiếng động, là phía nhà [Yêu Tinh]. Quay sang nhìn, cậu lập tức đối diện mới ánh mắt mang theo tâm trạng vô cùng phức tạp của đối phương.

Hả? Người này đang rối rắm cái gì? Không phải chỉ mới mấy tiếng không gặp à, thấy cậu cũng không đến mức nhìn bằng ánh mắt như vậy chứ?

Bạch Lê vô thức nghiêng đầu, thử cất tiếc chào người kia: "Chào?"

Văn Tinh Diệu chỉ cảm thấy da đầu tê dại, càng ngại ngùng hơn.

Hôm qua, hắn... Sao tự nhiên lại câu cá đến mê mẩn vậy chứ?

_______________________

Bàn trà nhỏ cộng bồ đoàn

---o0o---

Chương 46

Hai người cứ đứng xa xa nhìn nhau như vậy phải đến mười phút, Văn Tinh Diệu mới giật mình hoàn hồn, trong lòng nói cứ đứng ngây ra như phỗng thế này không ổn, vì thế lên tinh thần bắt chuyện với Bạch Lê.

"[Lê Bạch], cậu ra ngoài có việc gì à?"

"Ừ." Bạch Lê gật đầu, "Tôi định đi gặp trưởng thôn để mở chế độ chăn nuôi, dựng thêm chuồng trại gia súc trong sân."

Gia súc à? Đây không phải là muốn nuôi động vật nhỏ sao, đúng là một đề tài hay để gợi chuyện. Văn Tinh Diệu thu lại bóng tối trong mắt, không chút do dự nói: "Tôi đi chung với cậu nhé!"

Thời gian đầu khi game mới được đăng tải, hai người gần như là làm gì cũng làm cùng nhau, chuyện như vậy từ sớm đã trở nên rất quen thuộc. Bạch Lê cũng không nhận ra thâm ý trong lời này của Văn Tinh Diệu nên đồng ý ngay.

Diện tích của thôn ngày càng lớn, con đường để tới chỗ trưởng thôn cũng dài ra không ít. Hai người sóng vai, chậm rãi đi trên đường, Văn Tinh Diệu đã nghĩ xong nên nói như thế nào, thăm dò hỏi: "[Lê Bạch], sau khi cập nhật game, cậu thiết kế thêm nhiều loại động vật nhỏ không, cụ thể là loài nào?"


Bạch Lê chỉ nghĩ là Văn Tinh Diệu thấy hiếu kỳ về hệ thống mới này, muốn biết cách chơi cụ thể, cậu xòe tay kiên nhẫn giải đáp cho đối phương: "Hiện giờ cấp bậc của người chơi vẫn còn thấp, tôi tạm thời chỉ thiết kế năm loại vật nuôi, theo thứ tự là, gà con, vịt con, ngỗng con, lợn con cùng bò sữa con, cách mở khóa chúng nó cũng tương tự như hạt giống cây trồng vậy, người chơi phải đạt đến level nhất định thì mới có thể mua con giống. Ví dụ như anh đi, giờ anh đang ở cấp 15, có thể mua được ba loại là gà con, vịt con và ngỗng con, thời gian trưởng thành của ba loại vật nuôi này cũng khác nhau, nhưng thức ăn chăn nuôi thì giống nhau, mới đầu chưa có kinh nghiệm, tôi đề nghị anh bắt đầu nuôi từ con giống cơ bản nhất, là gà con."

Nghe có vẻ rất thú vị?

Văn Tinh Diệu thiếu chút nữa bị mấy cái Bạch Lê nói tẩy não, quên béng luôn vấn đề chính muốn hỏi, hắn thầm mắng mình một câu "càng ngày càng không chịu đựng được cám dỗ" ở trong lòng, rồi ngoan cường hỏi tiếp: "Dáng vẻ mấy vật nuôi nhỏ đó thế nào? À... Ý tôi là, có khác nhiều với trong hiện thực không?"

Dưới danh nghĩa của hắn có một hành tinh nông nghiệp, một nửa diện tích trên hành tinh được dùng để chăn nuôi các loại gia súc gia cầm, các loại vật nuôi phổ biến như gà vịt ngỗng lợn bò ở trên hành tinh đó, đâu đâu cũng có. Hắn từng đến đó rất nhiều lần, ấn tượng sâu nhất chính là đám động vật bơ phờ ũ rũ có mặt ở khắp nơi, bọn nó ăn không muốn ăn, động cũng không muốn động, giống như đã hoàn toàn không còn thiết tha gì với cuộc sống nữa. Nếu không phải kiểm tra thấy sức khỏe bọn nó vẫn ổn, cùng lắm là hơi bị suy dinh dưỡng, Văn Tịnh Diệu cũng thấy nghi ngờ, liệu đó có phải là một biểu hiện khác của chứng đứt gãy gien không?

Hơn nữa, thịt của bọn nó ăn cũng không ngon, có loại thì khô khốc như thanh củi, có loại thì tanh như ngóe, hoàn toàn không thể nuốt được.

Mới hai tháng trước, người phụ trách ở đó kia còn đến hỏi hắn, xem có muốn giảm bớt số lượng gia súc trên hành tinh lại không.

Câu trả lời của Bạch Lê đánh gãy dòng suy tưởng của Văn Tinh Diệu phía đối diện: "Nếu nói đến khác biệt thì vẫn có chút chút. Dù sao cũng đang ở trong game mà, thiết kế động vật nhỏ vẫn mang hơi hướm đáng yêu hơn, nhất là con non, thoạt nhìn khá có phong cách hoạt hình, chờ lát nữa anh thấy là biết."

Cơ hội tốt, đã nói đến "Đáng yêu" với "Hoạt hình" rồi! Văn Tinh Diệu kiềm chế nội tâm kích động cũng mình, không ngừng nỗ lực: "[Lê Bạch], cậu thích mấy động vật nhỏ trông dễ thương lắm à? Ngoài hiện thực cậu có nuôi động vật nhỏ nào không?"

Bản thân hắn trong giai đoạn con non... Chắc là có đáng yêu nhỉ? Văn Tinh Diệu nhận ra động cơ của mình khi hỏi Bạch Lê như vậy thì mặt bắt đầu đỏ lên.

Tự khen mình dễ thương cái gì chứ, giờ nghĩ lại thấy xấu hổ chết đi được. Cũng may ngoài hắn ra, không có người thứ hai biết chuyện này nữa.

Câu hỏi này thực ra đã chạm đến vấn đề riêng tư cá nhân, nhưng Bạch Lê cảm thấy, lấy hiểu biết của cậu mà nói, [Yêu Tinh] không phải kiểu người thích tò mò tọc mạch, có lẽ chỉ đơn thuần là hiếu kỳ thôi?

Cậu ngập ngừng vài giây, cuối cùng vẫn đáp: "Ừ, anh đoán đúng rồi, tôi đúng là có nuôi một bé mèo quýt nhỏ. Là mèo hoang tôi nhặt được ở bên ngoài, rất đáng yêu, cũng rất dính người, quan trọng nhất là nó có thể giúp đỡ tôi không ít việc nữa."

Một đáp án cực kỳ tiêu chuẩn, không chỉ khiến Văn Tinh Diệu biết được, suy đoán của hắn không sai, còn bổ sung đầy đủ cả quá trình gặp gỡ của hai người. Hóa ra hắn được Bạch Lê nhặt ở bên ngoài về... Cậu ấy tốt bụng quá!

Cái kết luận phía trên đã giúp tâm tình Văn Tinh Diệu ở trạng thái tốt đẹp suốt một thời gian dài, lúc ở cùng với Bạch Lê trong game cũng luôn duy trì thái độ ôn hòa. Cho nên khi ý thức nhân loại của Văn Tinh Diệu thức tỉnh trong cơ thể con non, nhớ lại những việc đã làm trong hai tháng kia, phát hiện mình mới là bên chủ động lăn ra ăn vạ thì mãi lâu sau vẫn không thể hoàn hồn.

Mợ nó, tại sao chứ? ? ! !

Quay về chủ đề chính.

Thấy Văn Tinh Diệu có dấu hiệu lơ đãng, Bạch Lê chớp chớp mắt nhìn, đoán, chắc đối với chuyện của Chí Tôn người này cũng không có hứng thú nhiều cho lắm, cậu bèn chủ động bỏ qua vấn đề này, quay lại nói về chuyện gia súc gia cầm trong game.

Cậu nói cho đối phương nghe mục đích của mình khi mở thêm hệ thống chăn nuôi: "Anh cũng biết đấy, trước khi cập nhập trò chơi, mọi người chỉ có một cách chơi duy nhất là trồng trọt, kết quả sản phẩm tạo ra chỉ có rau dưa, hoa quả, ngũ cốc, tuy người chơi có thể ăn được thịt thông qua việc vào khu mua sắm, mua "Giỏ thực phẩm", nhưng muốn tự mình làm thì lại không được. Hơn nữa, trước đó cũng có người chơi nhận được công thức nấu ăn cần thịt làm nguyên liệu, đơn giản nhất như trứng, trong game cũng không có. Vì thế, theo tôi thấy, tăng thêm hệ thống chăn nuôi là việc nhất định phải làm."

"Ví dụ như gà vịt ngỗng, chờ chúng nó lớn rồi, có thể mỗi ngày đẻ một quả trứng, nếu anh thấy mình có đủ trứng rồi thì có thể giết thịt để ăn, rất tốt đúng không?" Nói đến đây, Bạch Lê đột nhiên cười hì hì, "Anh phải tin vào người thiết kế tôi đây chứ, rau dưa trong game có hương vị tốt như vậy, mấy con gà vịt kia... Không chỉ đáng yêu, mà còn ăn cực ngon nữa là đằng khác đấy!"

Đúng thế, cậu chính là người thu hoạch nguyên liệu nấu ăn máu lạnh đây.

Bạch Lê hồn nhiên không biết lời này của mình đã khiến Văn Tinh Diệu hoang mang nhiều thế nào. Tai Văn Tinh Diệu nghe Bạch Lê nói về gà vịt trong game, nhưng trong đầu lại không khỏi liên tưởng đến bản thân mình đang trong giai đoạn con non ngoài hiện thức, hắn nhớ Bạch Lê có nói lúc nhỏ hắn rất "Đáng yêu" nên mới mang về nhà, đừng nói là cậu cũng định...

Không không không! Văn Tinh Diệu lắc đầu nguầy nguậy, Bạch Lê cũng nói, hắn nhỏ nhưng giúp được cậu được khá khá việc mà, chỉ cần bản thân hắn trong hình hài con non không chịu thua kém, giúp Bạch Lê nhiều việc hơn, thì chắc là có thể bình yên sống tiếp nhỉ?

Nghĩ thế, Văn Tinh Diệu cũng chầm chậm bình tĩnh lại, một lần nữa nhớ đến động tác mình vừa làm, không khỏi hoài nghi liệu có phải tâm trí hắn bị thời kỳ con non ảnh hưởng không? Lúc bình thường, rõ ràng hắn là thượng tướng vũ trụ luôn bình tĩnh tự chủ mà.

Không phải vì đang ở trong game nên mới phóng túng bản thân như vậy đâu, đúng không?

"Hả? [Yêu Tinh], sao anh lại lắc đầu vậy?" Bạch Lê dừng bước, tò mò nhìn về phía Văn Tinh Diệu. Giờ cậu mới để ý, hôm nay hình như người này có hơi quái quái, nói nhiều hơn không ít, lòng hiếu kỳ cũng lớn hơn.

"Không, không có chuyện gì..." Văn Tinh Diệu chột dạ, mồ hôi lạnh cũng muốn túa ra, hắn hít sâu một hơi, chủ động xin lỗi. "Tôi vừa nghĩ đến một chuyện, xin lỗi, đã không tập trung nghe cậu nói chuyện."

Bạch Lê cũng không tức giận, lắc đầu cười, cùng đối phương đi tiếp về phía trước.

Cuộc thảo luận về mấy em động vật nhỏ "Đáng yêu", dừng lại tại đây.

Văn Tinh Diệu yên lặng đi bên cạnh Bạch Lê, tiêu hóa tin tức có độ chính xác lên đến 90% này. Nhưng mà, sau "Quả nhiên mình đoán không sai" thì lại là cảm giác lúng túng ngại ngùng.

Lúc này, Văn Tinh Diệu phân ý thức nhân loại của mình cùng hình thái con non ra làm hai cá thể riêng biệt. Ở trong game, hắn dùng ý thức nhân loại giao tiếp với Bạch Lê, hai người là bạn bè quan hệ khá tốt. Còn ngoài hiện thực, hình thái con non của hắn cũng dính ở bên cạnh Bạch Lê, trong lúc hắn không biết, nói không chừng đã làm ra rất nhiều chuyện mất mặt.

Văn Tinh Diệu vốn định xác nhận suy đoán của mình xong sẽ nói lại cho Bạch Lê, nhưng bây giờ, hắn thực sự không biết nên mở miệng nói chuyện này thế nào.

Chẳng lẽ lại nói, hê-lô, thực ra con mèo nhỏ cậu nuôi trong nhà là tôi biến thành đó, cám ơn cậu đã chăm sóc cho tôi. Hoặc là nói thân phận thật của tôi chính là thượng tướng Đế quốc, cảm ơn cậu đã đưa tay tương trợ trong lúc tôi gặp nạn, chờ sau này tôi khỏi bệnh, sẽ gửi một món tiền lớn đến thay lời cảm ơn... Vậy ấy hả?


Bình luận

Truyện đang đọc