CÙNG NHÂN DÂN VŨ TRỤ TRỒNG RAU NUÔI GÀ

19/08/2022

Edit: Nhật Nhật

Chương này là để ăn mừng em lap của tôi không chết. Chả hiểu sao được hôm chăm chỉ dậy sớm định edit lấy một chương thì bật lap, lap ứ lên. Tôi tưởng em lap của tôi nghẻo rồi cơ. Ẻm mà chết thì tôi đi đầu xuống đất luôn, bao nhiêu chương edit thô tôi chưa up lên. May mà ẻm không sao, lại chạy phà phà rồi, nên là tôi thêm cho các cô chương này nà.

...

Chương 153

Nửa tiếng sau, hai người lần lượt trồng cây ăn quả vào trong sân. Văn Tinh Diệu trồng lê, Bạch Lê trồng quýt. Thực hiện theo phương châm nhất quán là cái gì cũng đối xưng với nhau, người trước trồng lê ở bên phải nhà, người sau trông quýt ở trên trái nhà.

Trồng cây xong, không còn lý do gì để "Dính" lấy nhau người, hai người tách ra đi làm chuyện của mình.

So với những người chơi mới vào game, sinh hoạt của người dân thôn Nấm thực ra cũng không khác nhiều so với ngày thường, Bạch Lê nghĩ mình đã mấy ngày không vào rừng rậm thu thập rồi, bèn quyết định chạy vào rừng một bận.

Kết quả vừa ra khỏi thôn cậu đã phát hiện, người chơi vẫn có khác biệt rất lớn so với bình thường. Không giống với trạng thái nhàn nhã ngày xưa, trông bọn họ rất vội vàng, hai mắt còn thỉnh thoảng nhìn ngó xung quanh, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay nào thôi là sẽ lập tức lia mắt tới.

Một con chim sẻ bay vút qua trên bầu trời, rơi xuống một cọng lông tơ nhỏ xíu, ít nhất phải có năm người chơi cùng phát hiện sự tồn tại của cọng lông này, bọn họ nhanh như hổ đói vồ mồi chạy tới, chờ phía bên dưới, chỉ cần cọng lông rơi xuống đến phạm vi tay bọn họ với tới được, sẽ bắt đầu nhảy lên tranh giành.

"Tôi! Tôi nhìn thấy trước, các ông đừng giành với tôi!"

"Ông cái gì mà ông! ? Rõ ràng là tôi nhìn thấy trước, không thấy con chim đó từ phía nhà tôi bay ra sao? Rõ ràng nó và tôi có duyên với nhau!"

"Ôi thôi thôi! Có mỗi một cọng lông chim mà các ông cũng phải tranh nhau? Thôi để cho tôi đi ~"

"Mơ đi cưng! Đương nhiên là ai cướp được thì là của người đó, tôi ngồi xổm ở đây chờ dài cổ rồi!"

Nói miệng còn chưa đủ, mấy tên này còn làm mấy hành động không thể đỡ nỗi như xé áo, giựt tóc móc mắt đối phương, khiến ai ai nhìn thấy cũng sợ mất mật, không dám sớ rớ vào.

Trong lúc đang tranh cãi ầm ĩ, cọng lông tơ nhỏ nhỏ lọt vào tay người chơi duy nhất không nói gì, đối phương nhanh nhẹn cất cọng lông vào ba lô, nở nụ cười đắc ý với bốn người còn lại.

"Khỏi cãi nữa, cọng lông này là của tôi rồi!"

"Hừ! ! !" x 4

Cuộc chiến giành cọng lông đến đây không phải đã kết thúc, mà là mới bắt đầu.

Tiếp đó, Bạch Lê trơ mắt nhìn một đám game thủ xúm lại nhặt những cánh hoa màu vàng nhạt rơi xuống từ gốc cây nào đó, cầm dao sắc cắt những ngọn cỏ lớn có thể tùy tiện trông thấy ở ven đường, rồi lại cầm một cành cây hình dáng dị hợm hô to "Tôi thật may mắn", nhưng người khác còn ném ánh mắt hâm mộ về phía đối phương.

Tất cả những chuyện này khiến Bạch Lê suýt chút nữa đã nghĩ là mình đang nằm mơ, nếu không, sao mới mấy tiếng không gặp, hành vi của các game thủ lại khiến cậu, người thiết kế ra trò chơi này thấy khó hiểu đến vậy?


Là do cậu login không đúng cách à, hay bản tính người dân vũ trụ vốn đã như vậy rồi?

Ngay lúc Bạch Lê đang định tìm xung quanh xem có người nào mình quen không, hỏi thăm tình huống một chút, thì từ bờ sông cách đó không xa lại truyền tới tiếng hoan hô.

Người chơi nghe được lập tức phấn chấn đi về phía bên kia, Bạch Lê cũng bị đám đông đùn đẩy kéo theo, hướng về phía thanh âm truyền tới.

Đến nơi, cậu tinh mắt thấy có người chơi cầm một con cua đồng lớn trong tay, hưng phấn nói gì đó với người bên cạnh.

Ồ ồ, xem ra lại có thêm một thú cưng không tồi nữa xuất hiện, nếu người chơi may mắn, nói không chừng sau này có thể giống [Hạt tía tô], cưỡi cua thay đi bộ. Bạch Lê nghĩ vậy.

Đáng tiếc, sự tình không phát triển đúng theo những gì cậu đoán.

[Tử Ly] là chủ nhân đám cua, cũng chính là người câu được chúng. Trước kia y may mắn mở được trong "Giỏ thực phẩm" món cua xào cay, thịt cua bên trong vừa mềm vừa cay, ăn cực kỳ đã nghiền, đến nay y vẫn không thể quên được.

Mà hôm nay, y lại chỉ có thể âm thầm vẫy tay nói bái bái với món cua xào cay kia, đối với y con cua này còn có công dụng lớn hơn nhiều.

Chỉ nghe y nói với người bạn bên cạnh: "Ha ha, xem ra không chỉ có thể câu mỗi cá đâu, nhìn vỏ của con cua này xem, vừa to vừa cứng, lại nhìn chân nó này, mạnh mẽ uy vũ, nếu lấy chúng nó làm vật liệu để nâng cấp nhà tranh nhỏ của tôi, biết đâu sẽ giúp ngôi nhà có năng lực phòng hộ ấy chứ?"

Người bạn kia cũng lập tức đồng ý với cách nói này: "Đúng đúng, ý tưởng này nghe rất khả thi! Giống như XXX đó, không phải lúc nộp vật liệu nâng cấp nhà ở, anh ta tiện tay thêm vào một cái răng động vật nhặt được trong rừng đấy à, thế mà nâng cấp xong, mái hiên sau nhà anh ta trông y như bạch ngọc vậy, lấy gậy gõ lên, còn có thể nghe thấy tiếng vang như gõ vào ngọc!"

Nghe vậy, ánh mắt [Tử Ly] nhìn cua đồng trong tay lại càng thỏa mãn, trong đầu đã bắt đầu ảo tưởng, sau khi nâng cấp, hai bên trái phải nhà tranh nhỏ của mình sẽ mọc ra chân cua, đến lúc đó một bên giúp y trồng trọt, một bên giúp y tưới nước, vậy không phải quá tuyệt vời sao? Nếu có thể, y hi vọng chân cua đồng sẽ có màu đỏ, nhìn rất có không khí ăn mừng!

Hai người nói chuyện cũng không cố ý hạ thấp giọng, bị đám đông xung quanh nghe rõ mười mươi. Người có ý tưởng tương tự lúc này không rảnh hóng hớt, tiếp tục vung cần nghiêm túc câu cá, mà người chơi chưa từng học kỹ năng "Câu cá" cũng tha thiết nhìn con cua lớn kia thêm một chốc, sau đó quay đầu tiếp tục đi đường, so với ở đây hâm mộ người khác, không bằng tự mình phấn đấu nỗ lực, tranh thủ tìm kiếm những vật liệu nâng cấp vừa đặc biệt vừa hiếm có!

Bạch Lê đứng đó, bàng quan nhìn mọi việc diễn ra, tâm trạng cùng sắc mặt phải nói là vô cùng phức tạp

Một mặt, cậu kinh ngạc với việc người chơi dường như không còn hứng thú gì với thú cưng nữa, rõ ràng đây là một loài động vật hiếm thấy, nhưng bọn họ lại mặt không đổi sắc, quyết định việc chúng nó sẽ trở thành vật liệu nâng cấp nhà ở. Nhưng mặt khác, cậu lại cảm thấy đám người chơi này có phải đã đi sai hướng rồi không?

Đang yên đang lành, đi thu thập gỗ với đá nâng cấp nhà ở còn chưa tính, sao bọn họ lại còn đâm đầu đi tìm mấy thứ thượng vàng hạ cám này làm gì chứ?

Răng động vật? Cua đồng? Lông tơ trên người chim sẻ? Cánh hoa lá cỏ cùng khúc cây? ? ?

Bạch Lê coi như đã hiểu, đám người chơi này đang làm gì rồi, thu thập mấy thứ đồ vật kỳ kỳ quái quái đó, chắc là đều để nâng cấp nhà ở đây mà?

Quả thật, lúc cho ra cách chơi "Nâng cấp diện mạo nhà ở", cậu cũng không đặt ra giới hạn đối với vật liệu nâng cấp. Nhưng ý tưởng ban đầu của cậu là, cậu đã cung cấp danh sách nguyên vật liệu cần thiết trong nhiệm vụ "Nhà ở của trưởng thôn" rồi, cho dù người chơi không biết nên phối hợp thế nào, thì cũng biết cách sao chép lại đi?

Thu thập các loại vật liệu có trong danh sách, có thể ít hơn hoặc nhiều hơn, giao lên, nhà ở sau khi nâng cấp xong nhất định sẽ vững chãi, đẹp mắt hơn ban đầu. Làm vậy vài lần, có kinh nghiệm nâng cấp, người chơi có thể tự mình phối hợp vật liệu, để căn nhà trở thành dáng vẻ mà họ muốn.

Chứ không giống như bây giờ, người chơi bắt đầu theo đuổi sự tò mò cùng phong cách độc lạ, coi căn nhà của mình trong game là một tờ giấy trắng, vẽ nguệch ngoạc lên đó những nét vẽ như của đứa trẻ ba tuổi, còn lấy đó làm tự hào, đem đi khoe khoang khắp nơi.

Bạch Lê ngẩng đầu ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy hình ảnh này quá đẹp đẽ, đến mức nhìn nhiều thêm một cái sẽ giảm thọ mất một giờ.


Muốn tắc thở!

Mà ngay lúc này, rốt cuộc cũng có người phát hiện ra sự tồn tại của Bạch Lê.

"Anh đại [Lê Bạch]! À, không, Lê Lê! Sao cậu lại ở chỗ này dzợ, cũng tới để thu thập vật liệu hở?"

Bạch Lê theo thói quen mỉm cười ôn hòa, chào hỏi với mọi người: "Chào mọi người... Tôi không tới để thu thập vật liệu, tôi chỉ tới để xem một chút, xem..."

"Vậy à..." Những người chơi có mặt thấy hơi thất vọng, vốn tưởng có thể cùng người thiết kế trò chơi trao đổi một chút kinh nghiệm khi nâng cấp nhà ở chứ, thấy Bạch Lê có vẻ không muốn nhiều lời, mặc dù không đoán được cậu đang mâu thuẫn với việc phải đối mặt với đủ kiểu nhà ở hình thù kỳ quái trong tương lại, nhưng bọn họ cũng tinh ý không nói nhiều nữa.

Bạch Lê nghĩ một chút, vẫn không nhịn được khuyên một câu: "Mọi người có nghĩ tới chuyện, từ bỏ mấy vật liệu này, tìm những cái bình thường hơn chút, ví dụ như là đất, đá, gỗ tấm hoặc là quặng sắt quặng vàng chẳng hạn, để nâng cấp nhà ở không? Mọi người đã vào nhà của trưởng thôn tham quan nhiều lần rồi mà, chẳng lẽ không nghĩ đến việc để nhà của mình trông cũng giống nhà của ông ấy sao?"

Lời của cậu không thể nói là không khiến người khác động tâm, không ít người chơi nghe xong đều lộ vẻ suy tư, nhưng suy nghĩ này vẫn bị cảm giác muốn khám phá những điều chưa biết ở sâu trong lòng lấn át, có người đứng ra, lắc đầu với Bạch Lê, nói; "Lê Lê, cậu nói đúng là rất có lý, nhà của trưởng thôn có ai mà không thích chứ, nhưng chúng tôi không thể vì sự yêu thích này mà toàn bộ đều bắt trước theo hình thức nhà ở của ông ấy được, kiểu gì cũng phải thêm vào ý tưởng riêng của mình, như vậy mới thú vị chứ!"

"Đúng đúng." Lại có người khác đứng ra, hài hước nháy mắt với Bạch Lê một cái, sau đó mới lên tiếng: "Với cả, tôi đã nghiên cứu kỹ rồi, nâng cấp diện mạo nhà ở có thể làm lại bất cứ lúc nào, cũng chỉ tốn có một chút vật liệu thôi. Nếu bọn tôi cảm thấy không hài lòng với hiệu quả của loại vật liệu nào thì cùng lắm là hủy đi làm lại một lần nữa, chơi trò chơi ấy mà, chính là một quá trình không ngừng dày vò, he he!"

Trang trí nhà ở bị hỏng thì hủy đi làm lại, tiền đồng xài hết thì tiếp tục trồng trọt, bán nông sản, cái họ chơi chính là sinh hoạt trong game.

"Nếu mọi người đã nghĩ vậy rồi thì tôi không nói thêm nữa. Mọi người cứ chơi theo ý mình là tốt rồi." Bạch Lê nói xong, còn hào hứng đi theo mọi người, tìm mấy thứ đồ nhỏ thú vị, nghĩ mình có nên học theo bọn họ để nâng cấp nhà ở không.

*

Lại một ngày nữa trôi qua, Lâm Ôn Hoan lưu luyến không rời out ra khỏi game trong tiếng giục giã của ba mẹ, cùng người nhà ăn tối.

Bữa tối thực ra chỉ để gọi cho hay thôi, cũng chỉ là uống mấy túi dịch dinh dưỡng, có thể gọi là ăn được chắc? Chả nói được với nhau mấy câu đã xong bữa rồi.

Ba Lâm mẹ Lâm chủ yếu vẫn là muốn nghe con gái nói nhiều một chút về sinh hoạt trong game của cô, nào là trồng trọt, nào là câu cá, còn có thể ăn được đủ loại món ngon vật lạ, này so với ngoài thực tế thì hay ho hơn nhiều!

Lâm Ôn Hoan ngẩng đầu, uống ực một hơi hết túi dịch dinh dưỡng chẳng có mùi vị gì, chẹp chẹp miệng, nhìn cái võ rỗng tuếch bằng ánh mắt ghét bỏ, còn lầu bầu: "Nước giếng trong game uống còn ngon hơn cái này, đến lúc nào công ty sản xuất dịch dinh dưỡng mới chịu hợp tác với Lê Lê của bọn con chứ?"

"Có thật không?" Mẹ Lâm mở to hai mắt, một bộ "Má không tin", "Hoan Hoan, nhanh nói cho mẹ nghe coi, hôm nay con làm gì trong Vùng đất điền viên" vậy, nhân vật lên level bao nhiêu rồi, có thể thu hoạch loại cây nào?"

Bà và chồng đều là người bình thường, nhu cầu đối với trò chơi giả lập không lớn, bình thường bận bịu công việc cũng không có nhiều thời gian để chơi, đây là hai hôm trước nhìn thấy hotsearch trên mạng vũ trụ mới biết đến trò chơi Vùng đất điền viên này. Chờ đến khi thấy muốn chơi thì tiêu chuẩn đăng nhập đã bị cướp sạch không còn một mống.

Sau đó, họ mới biết, con gái ngoan nhà mình, thế mà lại có một suất đăng nhập quý giá trong tay, trở thành một trong 1 triệu người chơi có mặt trong game, cho nên mới không nhịn được lôi kéo con gái, hỏi về trải nghiệm mỗi ngày của cô nàng trong game.

Đối với ba mẹ, dù sao Lâm Ôn Hoan vẫn cảm thấy có chút chột dạ, dù sao cô cũng có hai tiêu chuẩn đăng nhập, nhưng lại đưa cái dư ra cho bạn thân của mình.

Trong lòng cô cũng biết, cho dù có kể chuyện này cho ba mẹ, hai người cũng sẽ hiểu cho cách làm của cô, cộng thêm việc chỉ có một tiêu chuẩn, đưa cho ai cũng khó, chuyện này rất có khả năng sẽ bại lộ.


Nhưng cô vẫn quyết định, nếu sau này có cơ hội, cô cũng phải noi theo người chơi [Hoài Bích] ở "thôn Nấm", thông qua hoạt động game lấy được tiêu chuẩn đăng nhập, sau đó tặng cho ba mẹ mình.

Nhưng mà chuyện này vẫn còn xa mới xảy ra, bây giờ vẫn nên kể cho ba mẹ về trải nghiệm trong game của mình mấy ngày nay đã.

_______________________

Cua xào cay

---o0o---




Chương 154

Bảy rưỡi tối, bốn người Tề Giai An, Miêu Tường Vi, Ngu Thiền, Hướng Tuyết Kiều ở trong nhóm chat "Cả nhà vui vẻ làm nông" điên cuồng kể lại trải nghiệm trong game của mình, phát hiện Lâm Ôn Hoan mất tăm mất tích, bèn thúc giục cô nàng kể lại, xem có thu hoạch đặc biệt vào trong game không.

"Từ từ hãy, để cho tôi thở cái đã, tôi vừa mới kể cho ba mẹ tôi xong!" Lâm Ôn Hoan gửi một cái emotion hình cá mắm lên, hai, ba phút sau mới chậm rãi kể: "Mấy bà cũng biết đấy, tôi là dựa theo công lược của anh đại [Yêu Tinh] đăng trên Xingbo để làm, quy trình của chúng ta không khác nhau là mấy, nhưng mà nói đến thu hoach đặc biệt... Cũng không phải không có ~"

Miêu Tường Vi: "Bà câu cái gì mà câu, ai mà không có trải nghiệm mới mẻ trong game chứ, nhanh nói đi nhanh nói đi!"

Ngu Thiền: "Đúng rồi đấy, tôi mở được cuốc vàng trong gói quà nạp lần đầu mà cũng có nói gì đâu!"

Hướng Tuyết Kiều: "Gì? ! Bà mở được cuốc vàng á, thế sao nãy không nói?"

Ngu Thiền: "Hì hì, không phải còn chờ Hoan Hoan đến à, tin tức nặng ký như vậy, đương nhiên phải đông đủ hết rồi mới nói chứ."

Lâm Ôn Hoan: "0.0, đội ơn bà nhé, còn cố ý chờ tôi tới rồi mới nói cơ đấy, nhưng mà tôi chẳng thèm ước ao đâu, tôi mua mấy gói công cụ vàng cùng hộp trang phục bất ngờ, kiểu gì cũng sẽ lấy được mấy món công cụ vàng với một bộ trang phục hoàn chỉnh."

Nói xong, cô gửi một bức ảnh chụp màn hình trong game, bên trong là một chiếc liềm vàng, ấm nước cùng một bộ váy ngắn màu hồng nhạt thêu hình bướm, khiến bốn người còn lại nhìn mà nước miếng chảy ròng ròng.

Tề Giai An dường như có hơi thất vọng: "Số Hoan Hoan tốt thật đấy, sau khi vào game tôi cũng mua mấy món này, lại chẳng mở ra được thứ nào tốt cả, mặc niệm mấy giây cho tiền tiêu vặt đáng thương của tôi. Nhưng mà hai hôm nay giỏ thực phẩm của tôi mở, lại không bị rùng món nào cả, tôi ăn được hai mươi món hoàn toàn không giống nhau, thực sự quá tuyệt vời."

Nói xong, lập tức gửi ảnh ghép hai mươi món ăn của mình vào trong nhóm, khiến cả đám bị món ngon tập kích.

Hướng Tuyết Kiều phóng to bức ảnh này lên, tỉ mỉ ngắm nghía từ đầu đến đuôi, mới cảm khái nói: "Trước đây lúc xem livestream, tôi đã biết đồ ăn thức uống trong game nhất định là rất ngon rồi, lúc đó còn nghĩ phòng phát sóng chỉ mở đồng bộ khứu giác và vị giác có 30%, cho dù có nói là 100%, phỏng chừng cùng chẳng có ai là không tin? Kết quả sự thực nói cho tôi biết, sự khác biệt giữa xem livestream với tự mình trải nghiệm là vô cùng to lớn, hiện giờ tôi có cảm giác, livestream mới chỉ thể hiện được 1/10 những gì trong game thôi, không đăng nhập vào chơi thật sự không thể tận hưởng cảm giác sảng khoái này! !"

Lời của cô xem như đã nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người trong nhóm, được tất cả tán thành nhiệt liệt.

Ngu Thiền còn nói, cô đã lên diễn đàn game âm thầm khoe khoang, so sánh việc này, khiến những dân mạng không cướp được tiêu chuẩn thèm thuồng không nhịn được khóc tu tu, thiếu điều chưa lăn ra đất ăn vạ, để Lê Lê nâng cấp thiết bị tạo dựng game tiếp.

Lâm Ôn Hoan phá lên cười, hỏi thăm nhiệm vụ mà mấy cô bạn mình nhận được trong game: "Đúng rồi, thôn tôi cuối cùng chọn kiểu nhà vườn giống thôn Nấm á, so với loại thứ tư, vật liệu yêu cầu thoạt nhìn ít hơn hẳn, hiện giờ tất cả người trong thôn đều đang cố gắng cày nhiệm vụ, tranh thủ xây xong nhà thật sớm đây! Mấy bà thì sao, thôn mấy bà chọn kiểu nhà nào thế?"

Nhắc đến chuyện này Miêu Tường lại thấy tức: "Tôi sắp tức muốn chết rồi, không biết đám người kia nghĩ thế nào, không dưng cả đám lại đi chọn kiểu nhà đầu tiên, chính là nhà trúc kiểu nông thôn ấy, thoạt nhìn cũng không tệ, nhưng vật liệu chỉ cần có tí xíu, tôi đoán chắc chỉ ba đến năm ngày gì đó là làm xong thôi, cạnh tranh xếp hạng điểm cống hiến rất kịch liệt, dù sao tôi cũng bỏ cuộc rồi. Hơn nữa, nhiệm vụ đơn giản như vậy, cứ có cảm giác phần thưởng nhận được sẽ không tốt lắm, aiz..."

"Ha ha ha, tôi thấy thôn của Tường Vi lên lấy tên là "Thôn cá muối đi, khó khăn lắm mới cướp được tiêu chuẩn đăng nhập, sao lại đi chọn cái đơn giản nhất vậy không biết, không nỗ lực tí nào cả!" Hướng Tuyết cười khúc khích, "Tôi với Hoan Hoan giống nhau nè, đều chọn cái thứ ba, còn bên A Thiền, ban nãy cô ấy nói chỗ mình chọn loại thứ hai, Giai Giai, bên bà thì sao, chọn cái nào vậy?"

Tề Giai An "Oa" một tiếng, khóc luôn tại chỗ: "Số tôi khổ quá mà! Thôn bọn tôi chọn ngay cái thứ tư khó nhằn nhất! ! Các chị em, chờ thôn trưởng thôn mấy bà có nhà mới to đẹp để ở, thì đừng quên mấy đứa cu li bốc vác tội nghiệp như tôi nha QAQ!"


Bốn người không ngờ được, trong nhóm bọn họ lại có người xui xẻo như vậy, cười phá lên, vừa cười vừa xoa đầu an ủi cô nàng, để cô nàng đến những mặt tốt của lựa chọn này, một khi ngôi nhà khánh thành, thôn bọn họ sẽ vươn mình vùng lên ngay!

Tính cách Tề Giai An vốn sáng sủa lạc quan, khóc một chút, lại được chị em bạn dì an ủi, rất nhanh đã không còn nghĩ đến vấn đề khiến người ta đau hết cả lòng cả mề này nữa.

Trao đổi về những vật phẩm dùng tiền nạp để mua xong, năm người lại nói đến level hiện tại của mình, trước mắt trồng được mấy loại cây, học kỹ năng sinh hoạt nào, nhận được nhiệm vụ gì từ chỗ năm NPC mới kia.

Trò chuyện độ nửa tiếng đồng hồ, chuông báo thức nhắc cà rốt trong game đã đến giờ thu hoạch của Lâm Ôn Hoan vang lên, vì thế dứt khoát nói tạm biệt với các chị em, hào hứng chạy lên game thu hoạch rau màu.

Cũng trong lúc đó, nhân viên hỗ trợ trác Thụy liên lạc với Bạch Lê, nói với cậu một chuyện.

"Hả, anh nói gì cơ?" Trong mắt Bạch Lê hiện lên vẻ nghi hoặc, "Có người của công ty sản xuất dịch dinh dưỡng tìm anh, nói là muốn liên hệ với tôi, bàn chuyện hợp tác kinh doanh à?"

Công ty sản xuất dịch dinh dưỡng thì có thể hợp tác với cậu làm cái gì? Bạch Lê có chút hoang mang, nguyên chức của cậu là Nông thần, kiêm chức người thiết kế game nông trại bình thường (Chắc vậy*), cậu thì có gì liên quan đến công ty sản xuất dịch dinh dưỡng nhỉ, đừng nói là bọn họ muốn chạy quảng cáo trong game của cậu nhé?

*Gốc là bushi. Tôi tra thì đây là một cách nói đùa, không ác ý, kiểu "chắc vậy, chính nó" ý.

So với sự bối rối của Bạch Lê, Trác Thụy đã sớm biết được ý tưởng của đối phương lại cảm thấy vô cùng kích động, các đường dây mạng, ở chỗ Bạch Lê không nhìn thấy, anh ta hưng phấn đền mức mặt mũi đỏ bừng, còn thở gấp, chỉ muốn túm lấy tay Bạch Lê điên cuồng lắc, thuyết phục cậu đồng ý với đối phương. Nhưng lý trí nói cho anh ta biết, anh ta không thể làm ra hành vi vô lễ này, vẫn nên bình tĩnh giải thích rõ thì hơn.

"Đúng vậy, đúng là hợp tác." Trác Thụy nói, "Chuyện là trung tuần tháng trước, cư dân mạng xem livestream mukbang trong trò chơi xong thì có cảm giác thèm ăn, nhưng họ không ưng khẩu vị dịch dinh dưỡng trong tay, bèn lên Xingbo @ Thực phẩm Vị Cổ, thúc giục bọn họ liên hệ hợp tác với cậu Bạch. Nhưng khi đó bên công ty Vị Cổ còn đang bận nghiên cứu cho ra mắt sản phẩm mới, nên quên mất việc này, chờ cuối tháng có người đăng báo cáo kiểm tra sức khỏe của mình lên mạng vũ trụ, muốn dùng cái đó để chứng minh lợi ích to lớn của Vùng đất điền viên với chứng đứt gãy gien, khiến game một lần nữa lên hotsearch, bên công ty Thực Phẩm Vị Cổ mới nhớ đến chuyện lần trước, bèn vội vội vàng vàng báo cáo lên cấp trên."

"Lần này là tổng giám đốc của Thực phẩm Vị Cổ tự mình tới đây trao đổi với chúng tôi, nói là muốn nhờ chúng tôi chuyển lời cho cậu Bạch, hợp tác nghiên cứu ra loại dịch dinh dưỡng có hương vị giống thức ăn trong game, còn về việc phân chia lợi nhuận thế nào, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, không tiện hỏi thăm, vẫn nên để cậu Bạch đồng ý rồi tự mình bàn bạc với bọn họ thì hơn."

Bạch Lê đã hiểu đại khái ý của Trác Thụy, chính là có công ty sản xuất dịch dinh dưỡng, phát hiện thức ăn trong game có cơ hội kinh doanh rất lớn, những khổ nổi không có được dữ liệu liên quan, không thể nghiên cứu ra hương vị tương ứng, vì thế mới tìm đến người thiết kế trò chơi là cậu, thử xem có thể hợp tác được hay không.

Trước đó, Bạch Lê vẫn không nghĩ gì về phương diện này. Số lượng lớn rau dưa cậu trồng trong sân, chỉ là để mai mốt quy mô gieo trồng lớn hơn, có thể mang rau dưa đến kỳ thu hoạch bán ra bên ngoài, lại quên mất thế giới này có một thứ đồ ăn càng nhanh chóng tiện lợi hơn, chính là dịch dinh dưỡng. Phần lớn người dân vũ trụ đều không đủ tài chính để ăn rau dưa hữu cơ đắt đỏ, dịch dinh dưỡng mới là nhu yếu phẩm cần thiết cho cuộc sống của họ.

Nhưng mà, hương vị dịch dinh dưỡng cũng không ngon lành như trong tiểu thuyết miêu tả, nhạt nhẽo không nói, còn luôn có chút hương vị kỳ quái bên trong, nếu không phải không có lựa chọn nào khác, ai mà muốn mua chúng nó làm cơm ăn ba bữa của mình chứ. Cái này cũng chính là lý do, tại sao "Thực phẩm Vị Cổ" tháng nào cũng cho ra mắt sản phẩm mới, còn không phải vì lo người ăn đến phát ngán sao?

Nhưng nếu... Hương vị dịch dinh dưỡng được cải thiện, có mùi vị giống như thức ăn thông thường, thì mọi chuyện sẽ khác. Chỉ cần làm một hoặc hai loại có hương vị thật chuẩn, những cư dân mạng xem livestream xong, đang khao khát được ăn đồ ăn trực tiếp còn không phát điên lên à, đảm bảo không phải lo lắng về vấn đề tiêu thụ sản phẩm nữa.

Ít nhất, người dân vũ trụ sẽ không còn coi việc uống dịch dinh dưỡng thành hành vi khiêu chiến lòng dũng cảm nữa, vị giác của bọn họ cũng được cứu vớt.

Bạch Lê nghĩ đến những bạn mạng vì không cướp được tiêu chuẩn đăng nhập mà ngày ngày vào khu đánh giá game, rồi lại lên Xingbo gào khóc, cười cười, nhắn lại cho Trác Thụy: "Vậy thì gặp mặt một lần đi, sáng mai tôi còn có chút việc phải làm, để ba giờ chiều rồi gặp có được không?"

Trác Thụy nào dám ý kiến ý cò gì, vội nói ngay: "Được được, tôi giúp cậu chuyển lời cho bên kia. Cậu Bạch, Có việc mà cậu nói là chuyện trứng thú cưng nở đúng không, hề hề, tôi có trông thấy thông báo livestream của Mì Gấu Đỏ rồi, đến lúc đó, tất cả nhân viên trong phòng tôi đều định đi xem đấy!"

Hai người lại nói thêm vào câu, hẹn ba giờ chiều mai gặp ở văn phòng tiếp khách ảo trên mạng vũ trụ của "Giải thi đấu thiết kế game giả lập", Trác Thụy dùng lý do "Không quấy rầy Bạch Lê làm việc" nói tạm biệt, kết thúc cuộc trò chuyện lần này.

Bạch Lê login vào game, vừa ra cửa thì gặp ngay cảnh Văn Tinh Diệu đang bận bịu trong sân, cậu nghĩ một chút rồi nói chuyện này lại cho đối phương nghe.

Nghe xong, Văn Tinh Diệu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi có chút ấn tượng với người tên Lôi Báo này, anh ta cũng là thú nhân, từng tham gia quân ngũ, sau đó do mắc chứng đứt gãy gien, lại đúng lúc cha anh ta qua đời, là người thừa kế duy nhất, anh ta chỉ có thể xuất ngũ, về nhà kế thừa sản nghiệp, cũng chính là Công ty Thực phẩm Vị Cổ. Mấy năm nay, anh ta điều hành công ty không tồi, nhưng thời gian làm việc ngắn, năng lực không đủ, số lần khẩu vị dịch dinh dưỡng mới nghiên cứu ra bị người chê bai càng lúc càng nhiều. Tôi nghe Đường Nghênh nói, chứng đứt gãy gien của anh ta hình như càng ngày càng nghiêm trọng, thường xuyên không khống chế được tính tình, nhưng mà ngoài việc tính tình tương đối nóng nảy ra, anh ta làm người vẫn khá chính trực."

Bạch Lê không ngờ, một đối tượng hợp tác tình cơ tìm tới, lại chính là người quen của Văn Tinh Diệu, nghe đối phương nói, nếu đôi bên thực sự hợp tác với nhau, chắc cũng tin tưởng được.

Một đêm bình an vô sự. Sáng hôm sau, còn chưa đến chín giờ, hai mười người chơi có trứng thú cưng, bao gồm cả Bạch Lêvà Văn Tinh Diệu đã tập trung tại quảng trường trung tâm của thôn, chờ lần livestream này chính thức bắt đầu.

Cùng lúc đó, Chúc Mặc Lăng login cùng lúc với Bạch Lê và Văn Tinh Diệu cũng âm thầm vào phòng phát sóng của Mạc Tụng, ngồi xuống ghế tựa bằng gỗ lim tơ vàng của mình, ôm hộp bỏng ngô lớn mới nổ, nhàn nhã thong thả xem.


Bình luận

Truyện đang đọc