CÙNG TA QUA TỪNG THẾ GIỚI



Anh không nói gì nữa mà tiếp tục xoa bóp tay chân cho cô.

_____________________
Vài phút sau, cô cũng buồn ngủ mà đặt điện thoại lên tủ đầu giường, nằm xuống, dựa vào người anh ngủ.

Anh đắp chăn cho cô và mình rồi ôm cô ngủ.

_____________________
Sáng hôm sau, anh và cô sửa soạn chuẩn bị đến tập đoàn Mạc Thị của Mạc Đoàn Huy.

Anh mặc bộ vest đen và một chiếc cà vạt cũng màu đen, chân đi đôi giày da bóng loáng.

Cô thì mặc áo sơ mi và váy chữ A, đeo thêm một chiếc cà vạt nữ như màu cà vạt của anh, choàng trên vai là một chiếc áo vest đen nữ.

Chân cô đi đôi giầy thấp gót màu đen.

Tóc cô được anh búi gọn gàng.

Cô và anh mang khí chất tổng tài của mình mà bước ra xe khiến toàn bộ người giúp việc lẫn dì Dương há miệng to đến nỗi nhét vừa một quả trứng gà.


Anh lái Lamborghini chở cô đến Mạc thị.

___________________
Đến nơi, anh bước xuống xe rồi mở cửa ghế lái phụ.

- Bảo bối à, đến nơi rồi.

- Anh mỉm cười chói lóa làm điêu đứng nhân sinh rồi đưa tay ra trước mặt.

Cô cũng mỉm cười đặt bàn tay nhỏ gọn của mình lên bàn tay của anh mà bước xuống xe.

Các nhân viên há hốc mồm nhìn sếp tổng nắm tay một cô gái bước ra từ trong xe của mình một cách nâng niu chiều chuộng còn gọi cô gái ấy là bảo bối.

Bình thường sếp của họ lạnh lùng soái ca lắm mà, sao bây giờ lại hiền dịu, ấm áp thế kia??
Hình tượng ấm áp của anh thành công khiến tất cả các nhân viên nữ trong công ty nhìn chằm chằm vào anh và liếc mắt cay đắng nhìn cô.

Còn các nhân viên nam thì nhìn chằm chằm vào cô rồi tự hỏi cô là ai.

Anh nắm tay cô vào công ty rồi nhìn xung quanh, thấy mọi người đang nhìn mình với cô mà anh hận không thể móc mắt từng người một.

Bỗng nhiên có một cô gái bước đến trước mặt anh và cô, cô ta ôm cánh tay còn lại của anh mà cà sát ngực của mình vào tay anh.

- Anh đi làm lại rồi à, chúng ta chuẩn bị đi gặp đối tác bên Minh thị đi, em chuẩn bị hết rồi.

- Mai Như nũng nịu với Đoàn Huy.

Mắt anh lạnh đến thấu xương mà nhìn cô ta khiến cô ta run lẩy bẩy mà buông lỏng tay anh.

Anh giật tay mình ra khỏi người cô ta khiến cô ta ngã khụy xuống đất.

Anh cởi chiếc áo vest đen của mình ra để lộ chiếc áo sơ mi trắng và cà vạt đen gọn gàng rồi vứt chiếc áo vest đó vào một nhân viên yêu thích Mai Như.

Anh bảo Hoàng My lên phòng chủ tịch trước vì anh còn việc phải làm ở dưới này.

Cô không nghi ngờ gì mà gật đầu, trực tiếp đi thẳng đến thang máy bấm số tầng muốn lên giống như cô đã đến đây quen rồi.

Sau khi thang máy di chuyển thì bỗng nhiên căn phòng lạnh đến mức âm độ, muốn đóng băng cả một tầng.

Anh lạnh lùng nhìn xuống Mai Như đang ngồi khụy dưới đất nhìn anh mà run rẩy như bậc đế vương nhìn kẻ tội đồ.


- Cút!!! - Anh tức giận quát.

Cô ta sợ anh nên ngay lập tức chạy như bay.

Anh liếc nhìn những nhân viên đang bủn rủn tay chân xung quanh rồi đi đến trước mặt một nam nhân viên, làm cho nam nhân viên đó sợ đến muốn rụng rời tay chân.

- Cậu đi theo tôi.- Anh nhìn nam nhân viên đó rồi cất giọng lạnh lẽo.

Nói rồi anh bước đi, nam nhân viên đó mặt tái mét nhưng anh ta vẫn đi theo anh ra khỏi công ty.

(**Không phải đam.

Đừng nghĩ nhiều**.)
Căn phòng trở lại bình thường.

Những nhân viên vừa bị anh trao hàn khí sợ đến tái xanh mặt mày.

Tất cả các nhân viên ngẫm nghĩ vì sao anh lại chỉ dịu dàng với mỗi cô gái kia thì bỗng một người nhớ ra cô là Nhị tiểu thư Minh gia Minh Hoàng My rồi hét lên khiến cho cả sảnh ra vào im phăng phắc như có thể nghe thấy tiếng muỗi kêu.

Lúc này, ở trên phòng chủ tịch, có một cô gái nhìn trưởng thành đang vui vẻ ngồi lướt điện thoại trên ghế sofa mà không biết ở sảnh dưới có việc gì xảy ra.

______________________
Lát sau, anh đã mặc một chiếc áo vest mới, bước vào phòng chủ tịch cùng nam nhân viên vừa nãy thì thấy cô đang ngồi trên sofa xem điện thoại.

Nhưng mà điều kì lạ ở đây không phải là cô lại ngồi trên ghế sofa làm gì mà điều kì lạ đến mức kì cục chính là từ điện thoại của cô xuất phát những tiếng rên rỉ khiến người nghe cảm thấy đỏ mặt tía tai mà cô vẫn chẳng biểu lộ ra cảm xúc gì mà xem cái đấy.

Anh đi đến ghế sofa rồi ngồi xuống bên cạnh cô.

Nhìn vào điện thoại của cô thì anh thấy cảnh một đôi nam nữ đang bạch bạch bạch(**là đóng phim hành động trên giường**????).

Nam nhân viên kia đang cầm một túi đồ đứng gần cửa thì cũng nghe cái âm thanh ấy mà mặt đỏ như trái cà chua.

- Đây là gì?? - Cô chỉ tay vào màn hình điện thoại đang chiếu cảnh đó, ngây ngốc hỏi người đang ngồi bên cạnh.

(**Con nai vàng ngơ ngác.

Đạp nát đồng cỏ xanh????**)
Mặt nam nhân viên kia đang đỏ bừng thì cũng giật mình nhìn cô như nhìn sinh vật lạ.

- Cô xem mà không biết cái đấy là cái gì thì cô xem làm gì - Nam nhân viên thầm nghĩ.


- Ai cho em xem cái này?! - Anh xoa đầu cô rồi mỉm cười.

- Tự nhiên có người gửi tới cho tôi, bảo tôi xem thì sẽ rất tốt cho anh.

- Cô cầm bàn tay đang để trên đầu mình của anh xuống, đưa qua đưa lại trước mặt như một đứa trẻ.

Anh đưa bàn tay của mình ra trước mặt cô.

Cô hiểu ý mà đưa điện thoại của mình cho anh không chút ngại ngần.

Anh một tay cầm lấy điện thoại của cô, một tay đút vào túi quần lấy ra một chiếc điện thoại màu đen.

Chiếc điện thoại màu đen cũng có một sợi dây có hai màu đối nghịch là màu trắng và màu đen đan xen lẫn nhau, trên sợi dây có những thanh kiếm nhỏ bằng vàng, và cũng có sơn huỳnh quang li ti được rải trên những thanh kiếm nhỏ đấy.

_________**Góc trò chuyện cùng tác giả**
Nếu các bạn thắc mắc tại sao mà chương này lại dài hơn mấy chương trước thì ta sẽ trả lời là vì ta có đưa kịch bản trước khi đăng cho một người bạn mê truyện tranh và tiểu thuyết giống ta xem để bạn đó và ta trao đổi để sửa mấy chỗ không tốt lại, và mấy ngày trước bạn đó có nói với ta là "mày viết một chương ngắn quá, chỉ có bảy trăm từ đến tám trăm từ thì các bạn sẽ dễ nản nên mày viết dài hơn một nghìn từ đi.".

Vậy nên chương này ta đã viết dài hơn một nghìn từ nhưng văn phong có lẽ sẽ không tốt tại ta không thể trao đổi với bạn đó.

Vì ta bị một thằng bạn nhờ cắt một cái ảnh không rõ hình, ai ngờ cắt xong rồi gửi cho nó thì nó nói là ảnh đó là ảnh liên quan đến vấn đề mại dâm nên messenger của ta sẽ bị niêm phong 72 giờ, nó vừa nhắn câu đó với ta xong là messenger thông báo là ta đã vi phạm vào điều luật gì đó nên sẽ không được gửi tin nhắn, kết bạn,...trong 72 giờ, chỉ có thể nhìn thấy tin nhắn người ta gửi thôi.

Ta tức lắm mà thằng đó còn gửi tin nhắn thường xuyên cười nhạo ta nói rằng ta cổ hủ, cuối cùng ta lỡ ẩn cuộc trò chuyện với nó luôn.

Mà hôm kia học thêm online mà ta chưa kịp viết bài, định hỏi con bạn chung lớp học thêm mà quên mất là messenger bị niêm phong, ta tức hơn nữa.

Rồi hôm qua nó hỏi ta bài tập cô dạy thêm giao, nhưng ta lại không gửi cho con bạn đó được.

Ta chỉ hận không thể đến nhà thằng đó cào rách mặt nó ????????.

Nó đùa rất quá đáng khiến ta tức giận không thôi ????????.

Các bạn đã từng bị một đứa bạn đùa một cách mất dậy như ta chưa?! Nếu bị đùa như thế thì các bạn sẽ làm gì?!????


Bình luận

Truyện đang đọc