CUỘC SỐNG HÀNG NGÀY CỦA MỘT TÊN LƯỜI KHÔNG THIẾT SỐNG


Hôm sau, Khương Ngộ mở mắt, lim dim nhìn nóc giường một phút chốc.
Một bàn tay vén rèm vào thời khắc quen thuộc.
Ánh mặt trời xua tan bóng tối.
Khương Ngộ nhìn thiếu niên đứng ngược chiều ánh sáng trước rèm, không, hết năm hắn sẽ tròn hai mươi tuổi, vậy là thành thanh niên rồi.
Ánh mặt trời rực rỡ của ngày hôm nay dát một lớp viền vàng chói mắt sau lưng hắn, lại càng làm nổi bật khuôn mặt tối tăm.

Khương Ngộ nâng mắt lên nhìn: "Hôm nay Ân ái khanh đừng mặc quần áo".
Ân Vô Chấp buông màn giường, xoay người rời đi.
Mặt trời có chói chang thì bên ngoài vẫn rất lạnh, tuyết trong sân vẫn trắng và nhiều như trước, trông vô cùng thích mắt.
Khương Ngộ ăn vận chỉnh tề, hơi căng thẳng, bắt đầu ngước mắt đợi được đút cho ăn.
Ân Vô Chấp cho tất cả mọi người lui ra.

Hôm nay có vài món và một bát cháo thịt, hắn vẫn rất quan tâm tới cơ thể mình, lúc đút y ăn cũng chỉ dùng tay phải.
Chiếc thìa được đưa tới bên môi Khương Ngộ, y há miệng ăn, lại nhìn thấy hắn gắp một miếng thịt mỏng lên.
Có lẽ là để tiện cho y nhai nên thịt được thái rất mỏng, lại không có gân và xương.
Nhưng Khương Ngộ vẫn còn chống cự: "Trẫm không muốn ăn".
"Từ giờ sẽ không có ai nuông chiều ngươi nữa đâu".

Ân Vô Chấp thẳng thừng bấm má y để khuôn miệng mở, đút thịt vào, sau đó nắm cằm y đưa lên đưa xuống cho răng va vào nhau như đang nhai: "Nuốt".
Khi hắn đút thêm nửa miếng thịt, Khương Ngộ bỗng kêu a một tiếng rồi gian nan nuốt xuống: "Đau".
Cắn trúng lưỡi rồi.
Ân Vô Chấp mỉm cười: "Ta lại muốn xem xem liệu ngươi có thể nhai nát lưỡi của chính mình hay không đấy".
Hắn cẩn thận chọn món tiếp theo trong đĩa.

Khương Ngộ thì không thích, cảm giác khi bị ép nhai hệt như có động đất xảy ra trong miệng vậy, cái răng nào cũng mỏi nhừ.
"Ân Vô Chấp".

Y nói.

"Trẫm mất ngủ".
Ân Vô Chấp không tỏ ý kiến gì: "Đúng lúc qua nhỉ, vậy thì hôm nay ngươi không cần ngủ nữa đâu".
Khương Ngộ chẳng ngờ hắn lại tàn nhẫn tới vậy: "Trẫm mất ngủ là vì ngươi".
"Ừ".

Ân Vô Chấp lại giơ tay nắm cằm y, Khương Ngộ lập tức giãy giụa: "Trẫm ra lệnh cho ngươi, không được...".
Y quay sang phía khác: "Không thích, Ân Vô Chấp, trẫm không thích".

Ân Vô Chấp đứng dậy ép y xoay mặt về phía mình, hai má Khương Ngộ đã bị bấm đỏ chót, đôi mắt vẫn long lanh như thủy tinh, y tiếp tục nhấn mạnh: "Trẫm không thích, a, không thích...!Thập Lục!".
Tiếng gọi dứt khoát nhanh gọn, bóng người xông tới cũng rất dứt khoát và nhanh gọn.
Ân Vô Chấp không hề tránh né, chịu một chưởng mà bay thẳng ra ngoài, ngã xuống lớp tuyết trắng và dày ngoài sân.
Thập Lục quay về bên cạnh Khương Ngộ, cầm khăn lau miệng cho y.
Ân Vô Chấp chống tay ngồi dậy trong tuyết, máu tươi lại dần lan ra khắp vai áo.
Khương Ngộ lệnh cho Thập Lục mang xe lăn tới, y được đẩy tới trước mặt Ân Vô Chấp, nhìn xuống chỗ hắn từ trên cao: "Ân Vô Chấp, đứng dậy".
Ân Vô Chấp cúi đầu đứng dậy, hàng mi đen dày che khuất những tâm sự ẩn trong đôi mắt, một giọt máu đỏ sẫm nhỏ xuống từ đầu ngón tay.
Khương Ngộ ngẩng lên, nhìn khóe mắt trái của hắn – vệt đỏ kia lại xuất hiện trên gương mặt trắng nõn, bổ khuyết lẫn nhau với giọt máu vương nơi nền tuyết.
"Ân Vô Chấp".

Y nói.

"Đúng là trẫm không thích ngươi".
Dường như Ân Vô Chấp đã đoán được câu này, nên hắn chẳng hề phản ứng lại.
"Nhưng hôm qua trẫm thực sự mất ngủ vì ngươi".

Khương Ngộ nhìn ngón tay hắn.

"Vết thương của ngươi lại nứt ra rồi, mau chữa trị trước đi, rồi trẫm sẽ nói chuyện với ngươi".
Giọng Ân Vô Chấp vẫn rất bình tĩnh: "Có gì cứ nói thẳng".
Khương Ngộ cũng chẳng biết nên nói gì.
Ban đầu y muốn Ân Vô Chấp hận mình, nhưng nỗi hận này giờ đột nhiên lại trở nên phức tạp.

Rõ ràng Ân Vô Chấp đã bắt đầu bắt nạt y rồi, nhưng y lại phát hiện, mình không thích bị bắt nạt.
Khương Ngộ nghĩ ngợi miên man, lại thêm một giọt máu rơi xuống đất.
Y nói: "Ngươi đi cầm máu trước đã".
"Không chết được".
"Trẫm không muốn thấy ngươi chảy máu".
Ân Vô Chấp hừ nhẹ một tiếng.
Khương Ngộ ra lệnh: "Thập Lục, làm đi".
Thập Lục nhanh chóng cầm băng vải bước tới, chẳng biết Ân Vô Chấp lại giở thói bướng bỉnh thế nào mà đánh qua đánh lại với gã tận mấy chục chiêu, Khương Ngộ im lặng ngồi nhìn, mặt tuyết nhanh chóng đầy những giọt đỏ sẫm.
Huyệt đạo của Ân Vô Chấp bỗng bị thứ gì đánh trúng, đột ngột tới mức hắn không kịp chuẩn bị, cả người cứng đờ quỳ xuống đất.
Thập Lục rụt tay về, nghiêng đầu nhìn thiên tử.
Mái tóc dài của y rối tung, đường nét như ngọc tạc, giọng nói vẫn còn ủ ê: "Cởi xiêm y hắn ra, cầm máu".
Tròng mắt Thập Lục khẽ run, gã yên lặng cởi vai áo Ân Vô Chấp.
Hắn quỳ đó nhìn Khương Ngộ, trong con ngươi đầy vẻ ngạc nhiên không tin nổi.

Đến khi vết thương được xử lí xong xuôi, hắn nói: "Giải huyệt".
Thập Lục dùng ánh mắt dò hỏi Khương Ngộ, y chỉ ừ một tiếng đầy nhạt nhẽo.
Quần áo Ân Vô Chấp đã bị cởi một phần, để lộ cả băng gạc lẫn da thịt, hắn lại gấp gáp bước tới chỗ Khương Ngộ rồi cầm tay y lên.
Trên đầu ngón tay trắng nõn vẫn còn vụn gỗ, một bên tay vịn của ghế lăn thiếu mất một mảnh nhỏ, hắn quay đầu, nhìn về phía mảnh gỗ con con vừa bắn trúng người mình.
Cả người Ân Vô Chấp như bị sét đánh.
Ban nãy, đúng là Khương Ngộ đã điểm huyệt hắn.
Khương Ngộ cúi đầu nhìn hắn: "Mặc lại quần áo cho tử tế đi".
Ân Vô Chấp vô thức kéo áo lên, vẫn nhìn y với vẻ sững sờ.

Khương Ngộ bèn tiếp tục: "Trẫm muốn nói cho ngươi biết, sau này trẫm không muốn nhìn thấy ngươi bị thương, cũng không muốn ngươi liều mạng hay bị thương chỉ để cố ý làm những chuyện trẫm không thích".
Ân Vô Chấp mím môi, mãi sau mới đáp: "Bảo hắn đi xa ra".
Khương Ngộ ra lệnh cho Thập Lục rời đi, tiếp tục nhìn kẻ đang quỳ trước mặt mình.
"Ngươi không thích ta".

Ân Vô Chấp như đang kiềm chế.

"Sao còn phải quan tâm tới việc ta có bị thương hay không?".
"Vì ngươi thích trẫm không cần lí do".

Giọng Khương Ngộ rất nhẹ.

"Trẫm thích những thứ không cần lí do".
"Ngươi thích tình cảm không cần lí do của ta, nhưng lại không thích một người thích ngươi chẳng cần lí do như ta".
Khương Ngộ chẳng biết nên đáp thế nào.
Ân Vô Chấp lại cúi đầu, áp trán vào đầu gối Khương Ngộ, một lúc lâu sau mới nói: "Ta biết rồi".
Trong ngự thư phòng, Ân Vô Chấp tì cằm lên bàn trông y hệt Khương Ngộ, lẳng lặng nhìn chồng tấu chương.
Trần Tử Diễm thi thoảng lại ngó một lần mà chẳng thấy hắn đổi tư thế.
"Vẫn còn đang nghĩ xem tại sao bệ hạ có võ công cao cường đến thế à?".
"Ta từng nghĩ y chỉ là một kẻ vô dụng".

Vậy nên hắn căm hận chính bản thân mình vì lại yêu một kẻ như thế, hắn cũng chẳng tin lời người ngoài nói là Khương Ngộ rất tốt, bởi mọi thứ hắn từng trải qua đều chứng minh y là một tên thối tha.
"Nếu người vô dụng thì sao lại được kính mến nhiều đến thế".

Trần Tử Diễm lắc đầu.


"Rốt cuộc là có chuyện gì thế? Hai năm trước đệ đã từng đấu với bệ hạ, kể lại với ta là đệ chưa bao giờ đánh nhau sảng khoái tới vậy, còn khen bệ hạ nếu quyết tâm thì chưa chắc đã thua đệ nữa chứ".
"Có sao?".
"A Chấp, đệ có nhận ra không, bây giờ cứ mỗi lần nhắc tới chuyện liên quan đến bệ hạ là đệ lại như bị mất trí nhớ ấy".

Trần Tử Diễm giận dữ nói.

"Thế mà ai cũng nói đệ đã gặp thì không quên nổi".
Ân Vô Chấp ngồi thẳng dậy.
Đúng thế, sao cứ nhắc tới chuyện liên quan đến Khương Ngộ là hắn lại như bị mất trí nhớ? Nghĩ kĩ lại, trước khi được gọi vào cung thì mọi thứ về Khương Ngộ mà hắn biết chỉ là nghe người khác nói mà thôi.
Rõ ràng hắn chưa bao giờ nhìn thấy Khương Ngộ nhưng lại nhớ rõ gương mặt y, nhưng dường như từ khoảnh khắc bị gọi tới hoàng cung, Khương Ngộ mới đặt bước chân đầu tiên vào cuộc đời hắn.
Nhưng hiển nhiên không thể thế được.
Dù quanh năm hắn ở quân doanh, không cần vào triều, nhưng không thể chưa từng giáp mặt Khương Ngộ trong giây phút khải hoàn.

Nói sao thì hắn cũng là thiếu tướng Ưng Quân, phải tổng duyệt toàn quân trong đại điển đăng cơ năm ngoái, giả dụ có không cần làm thế thì hắn cũng sẽ thống lĩnh quân binh phòng vệ.
Hắn cố nhớ lại cảnh tượng khi Hoàng đế lên ngôi.
Hắn nhớ quân đội canh giữ cẩn mật, nhớ A Quế mặc khôi giáp, nhớ bách quan văn võ y phục chỉnh tề, thậm chí nhớ được cả cờ xí tung bay trên thành, cùng lời dặn dò đầy trịnh trọng của cha hắn...
Nhưng hắn không nhớ nổi nhân vật chính ngày hôm ấy.
Dường như có một bàn tay đã xóa Khương Ngộ khỏi dòng kí ức của Ân Vô Chấp.
Chiều hôm ấy Tương Vương tới điện Thái Cực, Khương Ngộ đang ngủ, y mới tiện tay dùng một chút võ công của cơ thể này đã thấy mệt suýt chết.
Khi tỉnh lại, Khương Duệ vẫn còn đang quỳ trong điện.

Tề Hãn Miểu nói cho y biết hắn ta đã quỳ hơn hai canh giờ.
Khương Ngộ tựa vào đầu giường, miễn cưỡng ghé mắt nhìn hắn ta: "Có chuyện gì?".
"Xin bệ hạ hãy để đám nô tài lui hết, thần đệ có việc cần bẩm báo".
Tới khi tất cả đã ra ngoài, Khương Duệ nghiêm mặt quỳ xuống trước mặt y, dập đầu một cái thật mạnh: "Xin bệ hạ tha tội".
"Nói".
"Thần đệ tội đáng muôn chết, không nên cấu kết với Thu Vô Trần để lừa bệ hạ".

Tương Vương nghiến chặt hàm răng đang run lẩy bẩy, dập đầu thêm lần nữa: "Bệ hạ, xin bệ hạ hãy thu hồi mệnh lệnh muốn lập hậu, thần đệ biết sai rồi".
Khương Ngộ không hiểu: "Lừa?".
"Thưa vâng".

Đã tới nước này thì Khương Duệ không giấu giếm nữa, nói tiếp: "Lần này thần đệ về kinh là vì đã nhận được mật báo, rằng năm đó...!năm đó, thực ra có người lén phá quấy giữa lúc Đại hoàng huynh và Tam hoàng huynh đang tranh đấu với nhau.

Thần đệ nghĩ mãi, bèn nghi ngờ, nghi ngờ...!đó là bệ hạ".
Suy nghĩ của hắn ta cũng hợp lí đấy chứ.

Trong số các huynh đệ, trừ tên công tử bột là hắn ta thì ai cũng gặp nạn, một người chết, một người tàn phế, một người bệnh tật.
Chỉ mình Khương Ngộ có vẻ may mắn, chẳng cần làm gì cũng chễm chệ trên ngai vàng.
Lúc đầu Khương Duệ vẫn không tin nổi, nhưng liên kết với mọi chi tiết nhỏ trước đây, lại thêm danh tiếng tốt đẹp gần như không thể xoi mói của Khương Ngộ, hắn ta không thể không nghi ngờ – nếu tất cả đều là thật thì phải làm sao đây?
Vậy nên hắn ta mượn cớ thăm hoàng huynh để quay về, nhưng lại tới gặp Thu Vô Trần trước nhất.

Họ lén bàn với nhau, đợi lúc Khương Ngộ tới thăm Thu Vô Trần thì nghĩ cách để nàng vào cung làm Hoàng hậu, tiện thể điều tra chuyện này.
"Cả thần đệ và Thu tỷ tỷ đều biết danh tiếng của bệ hạ tốt đẹp tới chừng nào".

Tương Vương nói.

"Chúng thần đệ cũng hiểu rõ, chỉ cần Thu tỷ tỷ cố ý giả điên khi bệ hạ tới thăm tỷ ấy, coi người như Thái tử ca ca và nhất quyết đòi theo người vào cung làm Hoàng hậu, thì dù người có phải thánh nhân thật hay không cũng sẽ chẳng từ chối chuyện này".
Nếu Khương Ngộ từ chối thì y là thánh nhân giả, gần như có thể kết luận rằng chuyện năm đó có bàn tay y nhúng vào.
Nếu y không từ chối thì Thu Vô Trần sẽ lẻn vào hoàng cung để âm thầm điều tra xem Khương Ngộ có thực sự trong sạch hay không.
Khương Duệ lại dập đầu thêm lần nữa: "Thần đệ xin thề, trong lòng thần đệ tin tưởng bệ hạ tuyệt đối, không có ý đồ xấu nào cả.

Thần đệ chỉ muốn biết rõ liệu bệ hạ có nhúng tay vào chuyện Đại hoàng huynh và Tam hoàng huynh đấu đá lẫn nhau hay không".
Nhưng hắn ta không ngờ Khương Ngộ lại trở nên lười biếng tới vậy, đã một khoảng thời gian dài trôi qua mà y không hề tới gặp Thu Vô Trần, kế hoạch của họ đành phải hoãn lại nhiều lần.
Trừ việc ấy, hắn ta còn phát hiện, mình có hơi sợ sự thật kia.
Nếu Khương Ngộ thực sự vô tội thì chẳng phải hắn ta có lỗi với y lắm hay sao?
Hắn ta không thúc giục y, vì vẫn đang nghĩ: Nếu Khương Ngộ thực sự tới gặp Thu Vô Trần thì cứ tiến hành theo kế hoạch, nếu Khương Ngộ không tới, thì cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra.
Vậy nghĩa là ông trời không cho phép họ thực hiện kế hoạch này.
Nhưng, Khương Ngộ đột nhiên tuyên bố muốn lấy Thu Vô Trần làm vợ.
Hắn ta có tật giật mình, cho là Khương Ngộ đã biết kế hoạch của họ, buồn khổ mất mấy ngày rồi vẫn quyết định vào cung tạ tội để xin được khoan thứ.
Hắn ta thở hổn hển, cả người nhanh chóng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Thực ra hắn ta thiên về hướng tin tưởng Khương Ngộ nên mới đến đây.

Nhưng nếu Khương Ngộ vì chuyện này mà hỏi tội hắn ta, vậy thì chứng tỏ y có tham gia vào sự kiện năm đó.
Nếu Khương Ngộ chỉ im lặng, vậy thì chứng tỏ hành vi của hắn ta đã khiến huynh trưởng tổn thương.
Tương Vương đã chuẩn bị tâm lí ăn đòn.
Khương Ngộ tốn mất nửa ngày trời mới hiểu ra được.
Y thì lại cảm thấy chuyện này là do nguyên chủ gây ra, nếu vậy thì mọi thứ đều ăn khớp.
Bảo sao y cứ thấy lạ, tại sao tất cả mọi người đều nói nguyên chủ là người tốt, giờ thì hiểu rồi.

Hẳn là từ đầu nguyên chủ đã là tên ngụy quân tử, cái mang danh ép cưới Thu Vô Trần trong lịch sử chỉ là tương kế tựu kế, nhưng không biết Tương Vương bị giết thế nào.
Tương Vương lại mở miệng: "Bệ hạ, hôm nay chỉ có hai huynh đệ là thần đệ và người ở đây.

Chỉ cần người trả lời thì thần đệ sẽ tin, rốt cuộc người có tham gia vào trận chiến năm ấy của Thái tử và Tề Vương không?".
Trái tim hắn đập thật nhanh, không ngừng cầu khẩn: Không phải huynh đâu, chắc chắn không phải huynh đâu.
Khương Ngộ cất lời, giọng điềm tĩnh: "Không sai, trẫm chính là kẻ độc ác đó".
Khương Duệ xụi lơ trong nháy mắt.
Hắn ta lại nghe Khương Ngộ lạnh giọng chẳng chút lưu tình: "Thập Lục, diệt khẩu".
Dù Tương Vương có chết thế nào thì chắc chắn cũng phải liên quan tới chuyện này, đã có lí do thì cứ giết trước rồi tính sau.
Một bóng đen giáng xuống, cây nhuyễn kiếm đen như mực hướng thẳng vào cổ Tương Vương.
Lời tác giả:
Tang Phê: Thành tích giết em trai ruột – GET, kể từ hôm nay, trẫm chính là một hôn quân hợp lệ.
Tương Vương: Khóc huhu.jpg.


Bình luận

Truyện đang đọc