CUỘC SỐNG HÀNG NGÀY CỦA MỘT TÊN LƯỜI KHÔNG THIẾT SỐNG


Edit: Ryal
Nhưng bắt Ân Vô Chấp mặc váy thì cũng hơi quá đáng.
Tang Phê chỉ lẳng lặng thưởng thức gương mặt có nhìn cả trăm lần cũng chẳng thấy chán kia, không đáp.
Ân Vô Chấp chủ động lấy lòng mà không được đáp lại, trên gương mặt dần hiện chút lúng túng, hắn cụp mắt...
Lại chạy à?
Đúng là không làm gì được hắn.

||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Khương Ngộ nói: "Nằm xuống".
Ân Vô Chấp rầu rĩ nằm xuống bên cạnh y, lại nghe y nói: "Đúng là Ân ái khanh rất đẹp".
Khương Ngộ yên tĩnh nhắm mắt: "Nhưng dễ ngượng ngùng quá".
Cứ giữ cái tính gặp trắc trở là chạy thế này, chẳng biết mai sau hắn cướp ngôi ra sao.
Ân Vô Chấp: "...".
Ý là chê hắn chưa đủ chủ động ư?
Hắn chầm chậm nghiêng người, dè dặt giơ tay cởi cúc cổ áo Khương Ngộ: "Bệ hạ, bệ hạ biết trên bả vai người có hai nốt ruồi nhỏ không?".
Bả vai Khương Ngộ lành lạnh, bị thứ gì mềm mềm chọc nhẹ một cái: "Ở đây này".
Khương Ngộ buồn ngủ lắm rồi: "Ngủ đi".
Từ khi thành người đến nay y chỉ chung tình với mỗi giấc ngủ, vừa dứt lời chưa được bao lâu đã nhanh chóng thiếp đi.
Đêm ấy, y có một giấc mơ.
Trong mơ y thấy điện Tử Vân, trong chính điện của điện Tử Vân chất đầy những giá sách, cạnh giá sách là một cái bàn rộng, cách bàn không xa là một chiếc giường.
Đứa trẻ tay chân ngắn cũn, gương mặt tròn tròn, nằm trên chiếc giường kia, dường như đang mơ thấy gì vui lắm nên còn hơi chép miệng.
Một người phụ nữ búi tóc cao và mặc váy dài bước vào chính điện.
Trưa hôm sau, Ân Vô Chấp được Thái hoàng thái hậu gọi tới cung Vạn Kính.

Cung Vạn Kính trồng nhiều hoa cỏ, hôm nay sắc trời đẹp, đám cung nữ khiêng hết chúng ra ngoài.
"Thế tử điện hạ".

Tần Xuyên, thái giám thiếp thân bên người Thái hoàng thái hậu vừa cười vừa bước tới.

"Ngài đến rồi".
"Tần công công".

Ân Vô Chấp hành lễ mà vẫn nhìn những chậu hoa cỏ được khiêng ra, hình như hơi nhiều quá, sắp bày đầy cả một gian phòng rồi.
Tần Xuyên dõi theo ánh mắt hắn: "Sao vậy, Thế tử gia thích chậu trúc Vinh đó ư?".
"Ta nhớ trong điện của bệ hạ cũng có một chậu".
Tần Xuyên bật cười: "Cây trúc này là do bệ hạ tặng cho Thái hoàng thái hậu, tổng cộng có hai chậu.

Thái hoàng thái hậu nghe nói giống trúc này kì diệu, ngày xuân sẽ nở hoa, hương hoa có tác dụng xua tan mệt mỏi và thanh lọc tinh thần; bèn bảo bệ hạ giữ lại một chậu, đỡ cho ngày xuân ngái ngủ mà làm lỡ chuyện chính".
Ân Vô Chấp cũng cười: "Bệ hạ và Thái hoàng thái hậu đúng là rất yêu thương nhau".
"Đi thôi, Thái hoàng thái hậu đang đợi gặp ngài".
Thái hoàng thái hậu muốn gặp hắn để hỏi về chuyện Thu Vô Trần, Ân Vô Chấp tránh nhắc tới chuyện liên quan đến cái chết của Thái tử, chỉ kể lại rằng Thu Vô Trần vừa kì lạ vừa điên.
Thái hoàng thái hậu có vẻ tiếc nuối: "Hồi xưa con bé không thế này".
"Bệ hạ vẫn kiên trì muốn cưới nàng ta như trước".
"Chắc chắn ai gia sẽ không cho nó toại nguyện".

Cứ nhắc tới chuyện này là Thái hoàng thái hậu lại tức, bà nói: "Ngươi về rồi thì nhớ khuyên nhủ bệ hạ thật nhiều, ai gia vẫn thấy nó đối xử với ngươi khá đặc biệt".
Ân Vô Chấp gật đầu: "Thần xin tuân mệnh".
"Thái y nói bệnh của bệ hạ là tâm bệnh, Ân Thú, ngươi nên quan tâm nó nhiều hơn".

"Vâng".
"Còn cả A Quế nữa, lần trước nó đã cứu ai gia.

Ngươi là chủ nhân thần khuyển thì cũng không thể không kể công, có muốn phần thưởng gì không?".
"Thần không thiếu thứ gì".

Dứt lời, Ân Vô Chấp lại nhớ ra: "Không biết ngày ấy Thái hoàng thái hậu đã bị hạ loại độc nào?".
Đúng là A Quế biết độc dược nhưng không phải độc nào cũng biết, nó rất quen với thứ độc có nhiều ở Nam Cương.
Thái hoàng thái hậu ra hiệu, Tần Xuyên nhanh chóng dâng một cái hộp lên, bà nhạt giọng: "Ai gia cũng chẳng giấu gì ngươi, chính Diêu Cơ đã hạ độc, phần còn sót lại được tìm thấy trong cung của ả.

Thái y đã xem rồi, không phải độc dược trí mạng, vì ai gia không cho ả gặp bệ hạ nên ả muốn cho ai gia ngủ thật nhiều để bớt nhiều chuyện đi thôi".
Vẻ thản nhiên của bà khiến Ân Vô Chấp thầm giật mình.

Nhưng nghĩ lại, dù chuyện có bí mật đến đâu thì e rằng trong mắt Thái hoàng thái hậu Diêu Cơ cũng chẳng có địa vị gì đáng nói, nên bà mới không thèm nể mặt thị.
Ân Vô Chấp lấy độc ra kiểm tra một chút, đúng là không nguy hiểm đến tính mạng.

Chẳng trách Diêu Cơ chỉ bị giam mấy ngày là được thả ra, Thái hoàng thái hậu cũng không truy cứu gì thêm nữa.
Hắn ngẫm nghĩ: "Văn Thái hậu từng nói có thể bệ hạ mắc tâm bệnh là do cuộc trò chuyện với Diêu Thái hậu.

Chỉ là hôm ấy bệ hạ cho mọi người lui đi hết, xung quanh không có lấy một ám vệ, cho tới nay vẫn chưa điều tra được gì".
"Bệ hạ là đứa trẻ có hiếu, dù không đồng tình với Diêu Cơ thì nó cũng chẳng dễ dàng nói ra đâu".
"Bệ hạ nói người không nhớ rõ hôm ấy đã nói gì với Diêu Thái hậu".
Thái hoàng thái hậu cau mày: "Không thể thế được".
"Cũng có thể người đã chọn quên đi".

Ân Vô Chấp đưa ra suy đoán.

"Nhưng nếu thế thì sao người không để Diêu Thái hậu tiếp tục lại gần bệ hạ, nếu chuyện thực sự quan trọng thì Diêu Thái hậu nên đề cập với bệ hạ thêm lần nữa mới phải".
Thần sắc Thái hoàng thái hậu trở nên phức tạp: "Ngươi có điều chưa biết, Diêu Cơ...".

Bà liếc sang bên cạnh, Tần Xuyên lập tức hành lễ rồi lui ra, nhảy lên mái nhà canh giữ.
Xung quanh chẳng còn ai, Thái hoàng thái hậu mới nói: "Ngươi là người trong tim bệ hạ, có lẽ sau này còn là phương thuốc giúp nó mạnh khỏe trở lại, ai gia cũng không giấu gì ngươi".
Một canh giờ sau, Ân Vô Chấp rời khỏi tẩm cung của Thái hoàng thái hậu.

Hôm nay trời mặt trời rực rỡ, ánh nắng chiếu xuống lớp ngói lưu ly trong hoàng cung chiết xạ thành những tia sáng chói mắt, khiến hắn ngơ ngẩn hồi lâu.
Khi hắn quay lại điện Thái Cực, Khương Ngộ đang lười biếng vùi mình trên hành lang, chậu trúc Vinh kia lại được khiêng ra ngoài tắm nắng, trông chẳng khác nào một cây trúc bình thường.
"Ngày bé bệ hạ sống không được tốt".
Khương Ngộ nhắm mắt, vẫn còn nhớ tới giấc mơ đêm qua.
Đó hẳn là nguyên chủ ngày xưa.
Đứa trẻ tay chân ngắn cũn, gương mặt tròn tròn, cuộn mình trong chăn ngủ say sưa, dường như đang mơ thấy gì vui lắm nên còn hơi chép miệng.
Mãi sau, một bóng người bước vào chính điện.

Thị châm nến, nhẹ nhàng đặt xuống bàn, mở sách ra rồi dùng chặn giấy đè lên trên.
Sau đó thị tới bên giường Khương Ngộ.

Khương Ngộ bị đánh thức, nhìn thấy người phụ nữ này thì mềm giọng gọi: "Mẫu phi".
"Con ngoan".


Một bàn tay xoa đầu y, người phụ nữ dịu dàng nói.

"Dậy thôi nào".
"A...".

Y nhăn mặt, túm chăn vùi mình vào trong, giọng bi bô.

"Ngộ Nhi muốn ngủ thêm một lát nữa".
"Không được".

Diêu Cơ lật chăn ra ôm y dậy, tự tay mặc quần áo cho con mình: "Mẫu phi đã mở sẵn sách ra rồi, Ngộ Nhi đọc cho xong rồi hẵng ngủ tiếp".
"Vậy thì phải đến tận tối cơ".

Y rầu rĩ oán giận, bị Diêu Cơ bế ra trước bàn.

"Ngoan nào, mẫu phi chải tóc cho Ngộ Nhi nhé, lát nữa chúng ta còn phải tới gặp phụ hoàng".
Khương Ngộ ngái ngủ dụi mắt, cố nằm gục xuống bàn: "Phụ hoàng thích mẫu phi đến vậy, Ngộ Nhi luôn thấy...!A, đau".
Diêu Cơ túm tóc y kéo dậy, giọng nói vẫn rất ôn hòa: "Người tới vì mẫu phi chứ không tới vì Ngộ Nhi, nếu Ngộ Nhi không học cho giỏi thì phụ hoàng sẽ không thích con đâu".
"Phụ hoàng đã rất thích Ngộ Nhi rồi mà".
"Người thương mẫu phi nên mới thương lây cả con thôi, chứ không thực sự thích con".
Có lẽ vì bị kéo tóc nên Khương Ngộ ôm đầu, tỏ ra rất tức giận: "Ngộ Nhi cũng là con của phụ hoàng, phụ hoàng thích Ngộ Nhi không phải vì mẫu phi".
"Nếu người thích con thì phải cho con vị trí Thái tử mới đúng!".
"Thái tử ca ca là con của Hoàng hậu, hu, hu, đau...".
Diêu Cơ nhéo mặt y: "Con chê mẫu phi thân phận thấp hèn? Khương Ngộ, con không được quên rằng chính mẫu phi đã sinh ra con, trước khi con lên ba tuổi đâu phải mẫu phi không cho con được vui chơi, bây giờ con đã bao lớn rồi, ngày nào mẫu phi cũng dậy sớm đọc sách với con, mẫu phi đâu có sung sướng hơn con!".
Sau một khắc ngắn ngủi, y giơ ngón tay út bé tin hin, lau nước mắt cho thị: "Ngộ Nhi sai rồi, mẫu phi đừng khóc, Ngộ Nhi sẽ đọc sách ngay".
Một bóng đen bao phủ trước mắt, Khương Ngộ ủ rũ ngước nhìn.

Ân Vô Chấp ngồi xổm xuống trước mặt y, dịu giọng hỏi: "Người đã ăn gì chưa?".
"Ừm".
"Con phải ăn cơm thật ngon nhé, vậy thì mới giỏi võ và mạnh khỏe được".

Giọng nói trong mơ dặn dò y.

"Sau này con lên ngôi cửu ngũ chí tôn, làm chủ thiên hạ, chỉ có vậy mới được sống theo ý mình".
"Luyện võ đau quá".
"Bây giờ con không đau thì sau này sẽ đau, bây giờ không khổ thì sau này sẽ khổ, mẫu phi cũng chỉ vì con thôi".
Ân Vô Chấp quỳ trước mặt y, nâng bàn tay y lên.
"Ngày bé bệ hạ từng cầu cứu ai gia, nói Diêu Cơ đánh nó, nhưng ai gia vốn có thành kiến với Diêu Cơ nên cũng không thích nó.

Dì của ngươi, cũng chính là tiền Hoàng hậu, cũng từng nói đã nghe bệ hạ cầu xin, thằng bé con đỏ cả mắt, xin được ở cùng Thái tử ca ca".

Thái hoàng thái hậu khẽ thở dài.

"Chúng ta đều mặc kệ nó, dù sao Diêu Cơ cũng là mẹ ruột của nó, Ngộ Nhi từ bé đã quật cường bướng bỉnh hơn những đứa trẻ khác nên không dễ dạy, ngươi có từng thấy tiểu Hoàng tử nào lại tới cầu xin đối thủ của mẫu phi chưa? Huống hồ dì ngươi lại không thích Diêu Cơ, từ đầu đến cuối dì ngươi chỉ thấy đó là một trò lừa đảo".
"Tiên đế cũng không hỏi tới hay sao?".
Có hỏi.

Khương Ngộ nhớ lại giấc mơ sâu thăm thẳm kia.
Bé con nhào vào ngực phụ hoàng, khóc lóc nói muốn tới ở cùng phụ hoàng, lại nói mình bị mẫu phi ngược đãi.

Nhưng phụ hoàng y chỉ bóp mặt y rồi cười: "Thằng nhóc hư đốn, chắc chắn là con làm mẫu phi con giận rồi.

Con không chịu học cho giỏi hay không chịu luyện võ đây?".
Đúng là Khương Ngộ không muốn đọc sách, cũng không muốn luyện võ, cái y tưởng là ngược đãi cũng chỉ là trò cười trong mắt kẻ khác.
Khi ấy Diêu Cơ chỉ mới túm tóc y, nhéo mặt y, hoặc dọa dẫm y.

Họ nói bách tính trong dân gian đều dạy con như thế cả.
"Sau đó nó không nhắc về những chuyện này nữa".

Có lẽ Thái hoàng thái hậu đã mỏi chân, bà uể oải ngồi xuống trước cửa sổ mà nói tiếp.

"Mãi cho tới một ngày, nó cứu Tương Vương nên ngã xuống hồ hôn mê.

Dì ngươi vội vàng mang nó về Ung Nguyệt các, lúc thay quần áo mới phát hiện trên người nó có rất nhiều vết thương do bị đánh đập".
Trong cơn hoảng hốt, tiền Hoàng hậu lập tức cho mời Thái hoàng thái hậu sang.

Bà vẫn còn nhớ khoảnh khắc bà túm tay y hỏi chuyện.

Khương Ngộ khi ấy đã khác hẳn ngày còn bé thơ, y yên lặng rụt tay về, nhẹ giọng đáp: "Bị thương vì luyện võ thôi ạ".
Năm ấy Khương Ngộ mới mười tuổi, là Hoàng tử ưu tú nhất trong mắt các đại thần, cũng là đứa trẻ được các bậc trưởng bối thích nhất.

Y yên tĩnh, ôn hòa, ngoan ngoãn, lương thiện, dù là tứ thư ngũ kinh hay săn bắn cưỡi ngựa đều bỏ xa những đứa bé cùng độ tuổi.
Ân Vô Chấp nói: "Làm Hoàng tử bị thương, lẽ ra nên xử chém".
"Ai gia và dì ngươi cũng thấy vậy".

Thái hoàng thái hậu lắc đầu.

"Nhưng tiên đế cho là Diêu Cơ cũng có nỗi khổ riêng trong lòng, vì ả xuất thân thấp hèn nên phải dùng chút thủ đoạn mới bò được lên vị trí cao hơn, huống hồ Ngộ Nhi là con trai ả.

Ả không làm tổn thương người khác, chỉ làm tổn thương con trai mình, vậy có được gọi là làm tổn thương không?".
Ân Vô Chấp siết chặt tay.
"Tiên đế nhấn mạnh rằng không ai được phép bàn luận về chuyện này, tự người sẽ giải quyết".

Thái hoàng thái hậu lại thở dài.

"Sau đó, quả thực Diêu Cơ không còn ra tay với bệ hạ nữa".
Ban đầu ai cũng tưởng chắc thị đã biết sai sau khi bị cấm túc và bị phạt đòn.

Tiền Hoàng hậu qua đời vì bệnh tật, Văn Thái hậu vào cung làm kế hậu, mãi sau có một ngày, tiên đế tự tay ôm Khương Ngộ đã ngất xỉu tới tẩm cung của nàng để giao y cho nàng nuôi nấng.
Ân Vô Chấp bước lên một bước: "Bà ta lại làm gì bệ hạ?".
"Thái y tra được rằng trong cơ thể bệ hạ có rất nhiều nơi bị tụ máu, là do kim châm mà thành".

Dùng kim châm thì không ai thấy được.
Ân Vô Chấp rất muốn biết tiên đế nghĩ gì, tại sao không giết người đàn bà kia.
Thái hoàng thái hậu nói: "Tiên đế chẳng những không giết ả, mà trước khi lâm chung còn bắt chúng ta phải thề không được gây sự với Diêu Cơ chỉ vì ả không quyền không thế.

Người lại sợ bệ hạ ra tay giết mẫu thân vì oán hận, bèn nhiều lần hỏi dò bệ hạ xem liệu nó có thể bỏ qua không truy cứu tội của ả sau khi lên ngôi Hoàng đế hay không".
Như thể tiên đế trao ngôi Hoàng đế cho Khương Ngộ chỉ để hối lộ, mục đích chính là bảo vệ Diêu Cơ.
Khương Ngộ đồng ý, y mỉm cười trấn an phụ hoàng: "Bà ấy mãi mãi là mẹ của nhi thần".
"Hoàng đế rất lương thiện.

Nó chẳng những tha cho tội của Diêu Cơ mà còn rất hiếu thảo với ai gia, lại nhiều lần không màng tính mạng mà cứu người bên cạnh mình, thậm chí còn có thể liều chết xông vào biển lửa chỉ vì đám trẻ của nhà bình dân.


Trong lòng nó, bao giờ người khác cũng quan trọng hơn bản thân mình".
"Ngươi nghĩ tại sao bệ hạ lại được các lão thần yêu mến tới vậy? Ngươi nghĩ tại sao ai gia còn nhọc lòng vì nó dù nó đã thành ra nông nỗi thế kia? Ân Vô Chấp, Hoàng đế nhất định sẽ khỏe lại".

Thái hoàng thái hậu gằn từng chữ.

"Chỉ cần ngồi trên vị trí kia, nhất định nó sẽ là một Hoàng đế tốt".
Ân Vô Chấp không quan tâm liệu Khương Ngộ có phải một Hoàng đế tốt hay không.
Hắn áp tay y lên mặt mình, hắn chỉ muốn biết, khi nhận lấy ngôi vị kia Khương Ngộ đã nghĩ gì? Y có từng vui không? Bởi hết thảy những điều đó đều là y xứng đáng có được.
Nếu y vui, vậy lúc tiên đế nói y đừng hỏi tội Diêu Cơ, y đang nghĩ gì? Y có thấy ấm ức hay không, có cảm thấy tiên đế đã đánh đổi cả giang sơn chỉ vì điều ấy hay không?
Thái hoàng thái hậu còn nói, khi mới đăng cơ, Khương Ngộ vô cùng chăm chỉ.

Cứ đến giờ Mão là y lại rời giường lật xem tấu chương, lúc không phê tấu chương thì cũng nghiền ngẫm binh thư, suy nghĩ về chiến sự.
Y như một cỗ máy bận rộn và không biết mệt là gì.
Bất kể phương diện nào cũng hoàn hảo không tì vết, hệt như một thánh nhân.
"Bệ hạ có muốn ra ngoài chơi không?".

Ân Vô Chấp ngẩng đầu lên hỏi.

"Thần ôm bệ hạ ra ngoài chơi nhé, được không?".
Khương Ngộ: "Không".
Y lười cử động.
Giấc mơ hôm qua khiến y mỏi mệt từ tận đáy lòng, tuy mọi thứ đều thuộc về nguyên chủ chứ y không hề trải qua, nhưng y vẫn thấy rất mệt...!trái tim rất mệt.
Y đã trôi nổi trên thế gian cả ngàn năm, nhưng chưa từng gặp ai sống mệt mỏi tới vậy.
Y thấy người kia đọc sách để đọc sách, luyện võ để luyện võ, cứu người để cứu người.

Y thấy người kia châm nến trong đêm mà đọc thư tín, sau đó lại lấy ra những mô hình bằng gỗ mà mô phỏng chiến sự nơi tiền tuyến.
Rõ ràng tiền tuyến là chiến trận của kẻ khác, y cũng phải nhúng tay vào.
Quan trọng nhất, dường như y nghe được tiếng lòng của người kia: Tiêu hao hết, tiêu hao hết bản thân đi, cho đến lúc chẳng còn gì sót lại.
Sau đó mình sẽ chẳng còn nợ bất kì ai nữa.
Nếu con người đã đến cõi đời này mà nhất định phải sống có ý nghĩa, vậy thì mình sẽ sống có ý nghĩa, dù ý nghĩa đó chỉ là được người khác giao cho.
...!Đáng ghét.
Tang Phê thấy tuyệt vọng.
Sao trên đời lại có một kẻ đáng sợ đến thế.
Làm người lười không được hay sao? Nằm ườn ra đó chẳng làm gì không được hay sao? Lẽ nào chẳng làm gì mà cũng sợ bất tử, mãi không chết được?
Rõ ràng nguyên chủ khác hẳn với những gì sách sử ghi chép.
Khương Ngộ bắt đầu trầm tư, lẽ nào đây là một vòng lặp không lối thoát? Vì Tang Phê đã đến thế giới này nên lịch sử mới thành ra như vậy?
...!Nghĩa là, mọi chuyện trong lịch sử đều do Tang Phê làm hay sao.
Tang Phê chóng mặt cuộn mình.
Cái tội này lớn quá, nặng quá, y không muốn gánh vác đâu.
Cơ thể y bỗng nhẹ bẫng, cả người được ôm lên, Ân Vô Chấp nói: "Lần trước thần muốn tặng cho bệ hạ một thứ mà không kịp, vậy hôm nay thần đưa bệ hạ đi".
"Không cử động đâu".
"Không cần cử động".
Ân Vô Chấp thấy đầu Khương Ngộ lại gục xuống thì định bảo y dựa vào hắn, nhưng lại nghĩ có lẽ y lười nên sẽ chẳng nghe.

Hắn bèn ngồi xổm xuống để y ngồi trên đầu gối mình, đặt đầu y lên vai mình, cuối cùng ôm lấy y: "Thế này sẽ thoải mái hơn một chút".
Tang Phê thấy gục đầu thế này cũng được, không cần dùng tới xương cổ.
Ân Vô Chấp sai người chuẩn bị xe ngựa, thả y vào trong rồi bước xuống tìm áo khoác, khi quay lại đã thấy y nằm sõng soài.
Hệt như một bức tượng sáp đã bị tan chảy, tóc đen mắt đen, nét đẹp tĩnh lặng mà lại đáng sợ làm sao.
Tề Hãn Miểu thò đầu vào liếc một cái, rồi rụt cổ lại: "Hình như hôm nay bệnh tình của bệ hạ còn nghiêm trọng hơn ngày trước".
"Ừm".

Ân Vô Chấp bước vào kéo bức tượng sáp kia dậy ôm trong lòng, đỡ thẳng đầu y dậy, vừa sai người đánh xe vừa hỏi: "Giờ bệ hạ có muốn làm gì không, thần sẽ giúp người".
"Trẫm muốn chết".
Ân Vô Chấp: "."..


Bình luận

Truyện đang đọc