CUỘC SỐNG HIỆN ĐẠI CỦA THẦN HẬU HERA

Không sai, bây giờ tôi đang cùng một tên thần linh đang lải nhải nói kháy tiến hành cái gọi là “Minh Phủ Chi Quốc Thám Hiểm Ký” – xin thứ lỗi cho tôi về việc mở đầu bộ phim fantasy bằng năm dòng tệ hại như vậy, bởi vì ngoại trừ cái tiêu đề này quả thực không thể tìm được từ ngữ nào thích hợp nào để diễn tả tâm trạng của tôi lúc này.

Tôi là Hera. Về điều này thì tuyệt đối không sai, nhưng đồng thời tôi cũng là Hàn Tiểu Nhạc, một con người cực kỳ bình thường trong mắt thần linh. Nếu nghiêm túc so sánh, hiện tại Hàn Tiểu Nhạc vẫn chiếm phần lớn trong thân thể này. Phần lớn thời điểm, đối với trải nghiệm và ký ức của Hera, tôi giống như xem phim hoặc tiểu thuyết, mặc dù nhớ rất rõ ràng tất cả các tình tiết, nhưng thể hiện cảm xúc luôn chậm hơn nửa nhịp.

Không, nhất định là do hiện tại thân thể của tôi là người phàm, việc khôi phục thần cách không có quan hệ với việc bạch nhật phi thăng *. Được rồi, tôi chỉ đùa chút thôi. Tôi cảm thấy Hera không muốn đối mặt với rất nhiều việc quá khứ của chính mình, đem chúng khóa chặt sau một cánh cửa, vì vậy người phàm Hàn Tiểu Nhạc không thể không đứng ra thay nàng thu dọn cái cục diện rối rắm này.

Bạch nhật phi thăng: Phi thăng làm thần tiên.

Bị tâm thần phân liệt thật là thống khổ.

Cho nên, lúc này khi đứng ở ranh giới giữa nhân gian và Âm Phủ, bị những làn khói đen bay ra từ lòng đất dọa cho phát run sắc mặt trắng bệch, nhất định không phải là Hera. Đùa gì thế, từ trước đến nay trước mặt tùy tùng, Hera luôn uy nghiêm đoan trang, là người đàn bà thép thà đổ máu chứ nhất quyết không đổ lệ cùng lòng tự tôn vô cùng cao, sóng to gió lớn nào nàng chưa từng trải qua, làm sao có thể sợ ma cơ chứ?

Hừ, sợ là Hàn Tiểu Nhạc, Hàn Tiểu Nhạc ngay cả xem một bộ phim kinh dị hạng ba sản xuất trong nước cũng phải bịt kín mắt.







Này, đủ rồi Hermes, ngươi dám cười trộm một cái nữa, coi chừng ta đập nát cái đầu yêu quý của ngươi ra!

Hermes không hổ là vua cỏ đầu tường gió chiều nào che chiều ấy, thấy sắc mặt tôi tái mét, lập tức thu nụ cười lại, bày ra dáng vẻ trang trọng nghiêm túc, chỉ cái hang lớn đen ngòm sâu không thấy đáy nghiêm túc nói: “Đây chính là lối đi dẫn vào Âm Phủ, chỉ cần xuyên qua nó là chúng ta có thể đến được bờ sông Acheron 1 “.

Khóe miệng tôi co quắp, dù là Hera thì trước kia cũng chưa bao giờ tới Âm Phủ, còn Hàn Tiểu Nhạc ngay cả nghĩ cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện này. Mặc dù bây có rất nhiều animation đều tuân theo một quan điểm kỳ quái là hết mức tẩy trắng Hades và Âm Phủ, cảm thấy người đàn ông tái nhợt hắc ám và thế giới quanh năm không thấy ánh mặt trời quá cool. Ngược lại tôi thật sự muốn biết kẻ nào ôm cái quan điểm này nhìn thấy cái cửa vào cùng vô số tiếng khóc thê lương mơ hồ truyền tới kia, còn có thể nói Âm Phủ là một chốn tốt lành.

Đùa gì chứ, đây là vương quốc người chết đấy! Cùng một đám người chết lăn lộn chung một chỗ rất thú vị sao! Tôi nuốt từng ngụm nước bọt, cái tính nhát gan bẩm sinh của con người vẫn chiếm thế thượng phong. Hình như Hermes nhìn thấu việc này, không nóng không lạnh nói: “Ngài vẫn nên nghe lời ta, bây giờ hối hận vẫn còn kịp. Chỉ cần bây giờ tìm được suối nguồn tuổi trẻ 2 , ngài có thể sống lại, còn có thể quay trở về Olympus”.

Có lẽ bởi vì Hermes dùng cây trượng rắn mở một lối đi tạm thời xuyên qua Âm Phủ,  không khí xung quanh trở lên ngày càng lạnh, ngay cả đất dưới chân cũng bắt đầu mơ hồ tản ra một luồng khí mùi lưu huỳnh cháy. Từng làn sương mù đen không ngừng thoát ra từ lòng đất, có thể thấy đủ các thể loại gương mặt vặn vẹo biến dạng như ẩn như hiện bên trong. Hermes nói với tôi không nên nhìn những khuôn mặt kia, đặc biệt không nên đối mặt với bọn chúng. Nhưng nói là nói như vậy, tôi vẫn cảm thấy lạnh hết cả gáy, thật giống như tùy lúc cũng có thể bị những thứ đáng sợ kia kéo đi vậy.

Đúng vậy, bây giờ tôi đã là một người chết, người chết thì đương nhiên phải ở chung với người chết.

“Đi thôi”

Từ sau lưng Hermes đi ra, tôi hít một hơi thật sâu, dứt khoát nhảy vào cái vòng xoáy đang không ngừng quay cuồng trong hang. Hermes thất bại tức giận nói: “Ta nói cái gì ngài đều không nghe! Hera, ngài là một người đàn bà cố chấp, giống hệt Zeus”.

“Ta phải đưa Đông Tử về, việc này là ta nợ hắn”.

Tôi kiên định trả lời. Hermes thở dài đầu hàng, bước nhanh tới nắm tay tôi, chúng tôi cùng nhảy vào cái động đen ngòm to lớn đó.

“Đừng buông tay ta ra”.

Sau khi đi vào, trước mắt hoàn toàn tối đen, ngay cả trái phải trên dưới cũng không phân biệt được, chỉ có thể nhìn ánh sáng yếu ớt phát ra từ cây trượng của Hermes, xua tan ngăn cản sương mù dày đặc ở phía trước. Tôi thất thểu bị hắn kéo về phía trước, nhiều lần thiếu chút nữa vấp ngã. Thật vất vả mới thoát được đám sương mù đen kia, tôi lẩm bẩm nói: “Khó trách khi xưa Persephone nằng nặc đòi dời khỏi đây, cái kiểu giao thông này ai mà chịu nổi”.

“Thật xin lỗi, thưa Hera tôn kính, chúng ta đang đi cửa sau chứ không phải cửa chính của Âm Phủ, minh hậu nếu đến đương nhiên là sẽ đi cửa chính. Ngài còn mong đợi có vô số quỷ hồn xếp hàng hoan nghênh tặng hoa sao?”

Hermes châm chọc nói, vung trượng, xem ra hắn cũng không thích Âm Phủ, cả người nổi khùng giống như con mèo xù lông vậy. Tôi cảm thấy lúc hắn làm công việc dẫn đường cho vong linh ở Âm Phủ chắc chịu không ít thiệt thòi.

Trước mắt vẫn là một mảng tối đen, cái loại bóng tối thăm thẳm này, bạn có thể tưởng tượng giống như ở trong phòng kéo rèm cửa cảm nhận việc không có bất kỳ tia ánh sáng nào lọt vào vậy. Chìa tay ra quơ quơ cũng không thể nhìn thấy năm ngón tay. Nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách từ phía không xa, tiếng khóc nỉ non quái gở làm cho cả người phát run, cùng với tiếng nghẹn ngào giống như gió quét qua cánh đồng hoang vu bất tận.

“Hóa ra Âm Phủ là như vậy”.

“Đây mới là cửa vào, nơi ranh giới giữa âm dương sinh tử, cách vương quốc người chết chân chính còn một đoạn đường dài nữa”.

Ngược lại Hermes vô cùng quen thuộc với các lối đi ở đây. Tôi đi phía sau hắn, cảm thấy hình như thường xuyên dẫm phải cái thứ lồi lõm gì đấy. Nhưng chắc chắn không bao giờ tôi cúi đầu xem thứ đó chính xác là thứ gì. Vương quốc người chết thì có thứ gì để mà thưởng thức chứ.

Rất nhanh chóng chúng tôi cách tiếng nước chảy rào rào kia càng ngày càng gần, Hermes vung một cái, cây trượng kia phát ra ánh sáng càng lúc càng trở lên chói mắt. Bởi vậy nhờ ánh sáng tôi có thể nhìn rõ thứ phản chiếu dưới sóng nước, cùng với, những gương mặt tái nhợt chậm chạp chuyển động dưới đáy nước. Tất cả bọn chúng đều không có con ngươi, chỉ để lại hai hốc sâu đen ngòm. Trước đây đã từng nghe nữ thần Nyx 3 nói qua, hễ là linh hồn ngâm trong con sông này cuối cùng đều bị ăn mòn. Nhìn về phía trước, con sông này rất rộng, không biết chính xác phương hướng của dòng chảy. Ở dưới mặt nước đen như mực kia rốt cục có bao nhiêu linh hồn không thể nhắm mắt?

“Đến đây”.

Hermes khoanh tay, không kiên nhân di di ngón chân. Trong bóng tối âm u sâu thẳm, từ phía xa truyền tới tiếng rẽ nước, càng ngày càng gần, cách chúng tôi chưa tới hai mươi mét. Nhờ ánh sáng nhạt, tôi có thể nhìn thấy một con thuyền tựa như hòa cùng một thể với bóng tối, dẫn đầu là người chèo thuyền cả người che phủ bởi áo choàng đen không nhìn thấy rõ mặt.

“Hai thuyền phí”.

Còn chưa chờ đến lúc thuyền cập bờ, Hermes đã ném qua mấy đồng bạc, tôi đứng gần hắn như vậy mà không thể nhìn thấy hắn lấy tiền ra từ chỗ nào. Không thấy rõ động tác của tên áo đen đó, chỉ thấy ống tay áo choàng rộng khẽ lay động, mấy đồng bạc đã biến mất. Hermes nhanh chóng nhẹ ngàng nhảy lên thuyền, còn tôi sửa sang lại trang phục cố làm ra vẻ đoan trang bước lên.

Nhưng sau khi lên thuyền mới phát hiện, trên thuyền khá đông đúc, không biết từ lúc nào chằng chịt chen chúc đầy “Người” hai mắt trợn trừng mặt không có chút huyết sắc nào. Ánh mắt và luồng tử khí dập dờn trên mặt của họ khiến người sau khi nhìn thấy phải run rẩy. Tôi có nén tâm trạng hoảng loạn, cố gắng không để cho mình lùi lại khiến cho Hermes chê cười.

Vô luận như thế nào, từ sâu trong tâm khảm, tôi vẫn là người vừa kiêu ngạo vừa tự phụ, hai mươi sáu năm kiếp người không thể nào xóa bỏ tính cách bẩm sinh của Hera. Bất kể có phải là thần hậu hay không, nàng đều là người đàn bà vô cùng cao ngạo, à, không phải, phải là nữ thần.

Người chèo thuyền Charon 4 giống như một người máy, ở trên bờ im lặng không tiếng động một lát, rồi thong thả chèo thuyền đi. Dựa theo lẽ thường mà nói thuyền ở trên nước phải lay động mấy cái, nhưng thuyền lại rất ổn định vững vàng một cách quỷ dị. Hermes làm ra một điệu bộ kiềm chế, chỉ thiếu chút nữa vọt bay lên không trung, rất sợ những thứ “Người” kia chạm phải mình dù chỉ là một góc áo. Thật ra tôi cũng rất sợ, lặng lẽ lùi ra sau mấy bước, kết quả lại đạp phải thứ gì đó, cúi đầu nhìn, có rất nhiều chiếc đầu lâu thối rữa cùng những bàn tay chỉ còn xương trắng đang cố bấu chặt lấy mạn thuyền. Những thứ kia là những thi thể ngâm trong nước sông, bọn chúng muốn leo lên thuyền. Tay của một bộ xương trắng ngu si sắp túm được góc áo của tôi.

Làm sao đây? Kêu cứu? Thét toáng lên? Ngất xỉu?

Hừ, Hera sẽ không bao giờ làm những trò này, nàng là mẹ của Chiến thần mà.

Vì vậy tôi hung hãn đoạt lấy mái chèo của Charon, hò hét càn quét một trận, đánh bay tất cả những cái đầu kia. Mặc dù bây giờ tôi là người chết, hơn nữa thân thể còn là người phàm, nhưng muốn ngang ngược chèo lên đầu tôi, đều đáng đời tiếp tục ngâm trong sông thêm mười ngàn năm nữa. Ngay cả hai đồng tiền phí qua sông cũng không muốn bỏ ra mà muốn lén lút đi chui, loại quỷ thất bại đến mức này, không đáng đuợc đồng tình!

Mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của Charon nhưng tôi có thể đoán được hắn đang trợn mắt há hốc mồm, gắt gao nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, cho dù đến khi tôi trả mái chèo cho hắn, hắn vẫn đứng bất động. Cứ như vậy, làm cho những người chết đang ngẩn ngơ bất động toàn bộ đứng lên vây xem, đối với tôi bàn luận xôn xao chỉ chỉ trỏ trỏ.

Các ngươi cút hết cho ta, ta là người mà các ngươi có thể tùy tiện nhìn hay sao!

“Ồ ồ, ta còn đang cảm thấy khó hiểu, ngài không phải là … Ho khan một cái, là vị đó sao!”

Trước ánh mắt giết người của tôi, Charon rất thông minh giấu đi chữ mấu chốt, nhưng vẫn tỏ ra rất cao hứng. Tôi tin rằng hắn nhất định sẽ loan tin một cách trắng trợn: “Thần Hades vĩ đại, hôm nay ta chèo kéo được một vị khách là lãnh đạo cao cấp đấy”.

“Hóa ra ngài cũng có thể chết. Đây quả là một việc khiến cho người ta phải ngạc nhiên. Thật ra ngay từ đầu ta đã nhìn ra, dáng vẻ cao quý, khí chất ưu nhã như vậy, cùng với hành động đánh người uy vũ thô bạo, không hổ là …”

Lần này tôi thành công đoạt được cây trượng của Hermes, đập vào đầu Charon, tôi không muốn hắn quá kích động mà quên mất Hera là một nữ thần tính khí thất thường và bạo lực.

“Bớt nói nhảm đi, mau làm công việc chèo thuyền của ngươi, ta không có nhiều thời gian!”

Chú thích:

1. Acheron: có nghĩa là đau khổ, bất hạnh, một trong năm con sông của Âm Phủ.

2. Suối nguồn tuổi trẻ: là một mạch nước mà người ta tin rằng có khả năng cải lão hoàn đồng cho bất cứ ai uống nước từ đó, hoặc ngâm mình hay tắm ở đó. Các truyền thuyết về dòng suối này xuất hiện khắp thế giới trong hàng ngàn năm qua, từ các bản viết của Herodotos (thế kỷ 5 TCN), các huyền thoại về Alexandros Đại đế (thế kỷ 3) đến các truyện kể về Prester John (vào đầu cuộc Thập tự chinh, thế kỷ 11 hoặc 12). Những truyền thuyết tương tự cũng có trong nền văn hóa của các dân tộc bản địa vùng Caribe trong Thời đại Khám phá (đầu thế kỷ 16), kể về sức mạnh hồi sinh của nguồn nước ở vùng đất huyền thoại Bimini. Truyền thuyết về dòng suối thần kỳ đặc biệt nổi tiếng vào thế kỷ 16 khi gắn liền với tên tuổi nhà thám hiểm người Tây Ban Nha Juan Ponce de León, Thống đốc đầu tiên của Puerto Rico. Theo một tập hợp những dữ kiện chưa được xác thực bắt nguồn từ những lời đồn đại từ Tân Thế giới và văn hóa Á Âu, Ponce de León đã tìm kiếm Suối nguồn Tuổi trẻ khi ông du hành đến vùng đất mà ngày nay là Florida, Mỹ vào năm 1513.

3. Nyx: là nữ thần của màn đêm. Một dáng hình bí ẩn, xuất hiện gần hoặc ngay đầu của sự tạo thành thế giới, bà là mẹ của những vị thần nhân cách hóa như Hypnos (giấc ngủ) và Thanatos (cái chết). Bà không xuất hiện nhiều trong thần thoại Hy Lạp, nhưng được cho là người sở hữu quyền lực và vẻ đẹp đặc biệt khiến ngay cả thần Zeus cũng phải sợ. Bà thường được gặp trong bóng tối của thế giới và chỉ được nhìn một cách lướt qua.

4. Charon: là con của Nyx và Erebus, người lái đò của Hades, đưa linh hồn của người mới chết từ trần gian đến Âm Phủ trên sông Styx và Acheron. Một đồng xu được trả cho Charon để làm phí qua sông, thường là một obolus hoặc danake, đôi khi được đặt trong hoặc trên miệng của một người chết. Nếu không thể trả khoản phí thì linh hồn phải đi lang thang trên bờ một trăm năm.

Bình luận

Truyện đang đọc