CUỘC SỐNG HIỆN ĐẠI CỦA THẦN HẬU HERA

Tôi chưa từng nghĩ có một ngày sẽ tận mắt thấy nhiều máu chảy ra từ cơ thể của Zeus như vậy. Cho dù là thần, nhưng máu của hắn dường như cũng không khác biệt mấy so với con người, tí tách chảy ra từ miệng vết thương thật lớn rồi chảy dọc xuống bậc thang trắng tinh, tạo thành một hình vẽ kỳ quái.

Tất cả các vị thần dường như bị biến cố xảy ra bất ngờ dọa đến ngây người. Thậm chí thần mặt trời đã xông lên phía trên cũng sửng sốt, hắn vừa nắm chặt kiếm vừa nhìn tôi, dù mở miệng nhưng cũng không thốt được bất cứ lời nào. Olympus đã yên bình quá lâu rồi. Bọn họ chìm đắm trong an nhàn và hưởng lạc, e rằng bọn họ đã quên cảm giác chiến đấu cùng chém giết từ lâu. Hơn nữa, sau cuộc đại chiến giữa các vị thần đã không còn mấy vị thần từ thời cổ xưa nhất còn tồn tại. Thật nực cười thay mấy tên tân thần tự cho là bản thân tài giỏi, cho rằng cùng con người chiến đấu mấy lần thì đã coi là được chứng kiến sự tàn khốc của chiến tranh. Ta cười nhạt, con người không có khả năng tổn thương đến các vị thần, càng không thể nào uy hiếp đến tính mạng của họ. Một trận chiến chỉ lao vào chém giết mà không cần lo lắng đến cái chết thì đó không phải là chiến tranh, đó bất quá chỉ là trò chơi trẻ con mà thôi.

“Amphitrite, ta bội phục dũng khí của ngươi, nhưng không đồng nghĩa với việc ta đồng tình với hành động của ngươi. Đôi khi lòng dũng cảm không thể sánh cùng với sự mù quáng. Vì sao ngươi không suy nghĩ cẩn thận một chút, mấy vạn năm nay Poseidon không cho phép ngươi bước ra khỏi biển cả nửa bước, vậy tại sao mà ngươi có thể lành lặn đứng ở trước mặt của ta?”

Môi của Amphitrite khẽ run, mặt bỗng nhiên trắng bệch, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên, dường như đã dự đoán được kết cục của bản thân.

“Bắt đầu từ thời khắc rời khỏi hắn, ta đã chuẩn bị cho việc tình nguyện chết cũng tuyệt đối không làm vợ của hắn.”

“Lời tuyên bố của ngươi thật tốt. Thân là nữ thần chưởng quản hôn nhân, ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi. Từ nay về sau Poseidon sẽ không còn là chồng của ngươi nữa, ngươi đã được tự do.”

Amphitrite hơi ngẩn ra, dường như không ngờ đến việc một kẻ vừa mới điên cuồng giết người, thậm chí trên người vẫn dính đầy máu tươi của Zeus vẫn có thể tỉnh táo cùng bình tĩnh như vậy. Có lẽ nàng ta luôn cho rằng tôi thần trí không được bình thường. Lúc này mới có vài thân tín của thân tín cuối cùng cũng lấy lại tinh thần từ trong giây phút hoảng hốt ngắn ngủi, lớn tiếng kêu lên: “Hera nổi điên rồi.”, vừa muốn xông lên bắt lấy ta. Còn có mấy người tương đối bình tĩnh lại cảm giác có điều gì đó không đúng, vội vội vàng vàng muốn xông ra đóng lại cánh cổng của Olympus. Nhưng còn Apollo khi này cũng đã bình tĩnh lại, hắn nhìn thấy Zeus ngã xuống đất không nhúc nhích, đã hiểu ra được rằng việc này không phải đang nằm mơ mà cũng không phải đang diễn trò, Hera, nữ thần mà mọi người đều công nhận tuyệt đối sẽ không thương tổn Zeus, dùng quyền trượng của chồng mình gi3t chết ông ta.

“Hera.”

Gã thanh niên trước giờ luôn nhã nhặn đỏ bừng mắt xông tới trước mặt tôi. Tôi nghĩ, trong ý nghĩ của hắn, tôi lại nhận thêm một tội danh. Mặc dù, hắn chưa từng công khai thù hận tôi, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn quên tôi từng ý gi3t chết mẹ của hắn và Artemis, hại bọn họ khi còn nhỏ đã phải trốn chạy hết nơi này đến nơi khác. Bây giờ không thể nghi ngờ vào việc tôi còn trở thành kẻ thù giết cha của hắn.

“Đừng đụng bàn tay của ngươi vào ta.”

Tôi không chút khách khí, vung quyền trượng trong tay, trực tiếp đánh bay kiếm của hắn, sau lại tiếp tục vung một cái đanh bay hắn xuống từ trên đài cao xuống.

“Anh.”

Artemis sợ hãi kêu lên rồi xông đến đỡ Apollo. Vị thần mặt trời luông uy phong lẫm liệt trước giờ, hiện tại lại chật vật khốn đốn nằm trên mặt đất, máu không ngừng chảy ra từ mũi và miệng của hắn. Quyền trượng này là sức mạnh của thần vương. Thời điểm hiện tại, khi các vị thần Titan cũ biến mất rất lâu rồi, không còn một ai có thể chiến thắng cơn giận dữ sấm sét của thần vương. Chứng kiến thảm trạng của Apollo, không ít vị thần vốn định xông lên cũng sợ hãi rồi do dự, khiếp đảm dừng lại, chỉ có một số ít tên không có đầu óc liều lĩnh xông về phía tôi.

“Ngu xuẩn.”

Tôi không do dự đánh bay từng tên một. Có một số tên bị tôi hạ thủ hơi quá tay, bay vèo vèo thật xã, đập vào cánh cửa đá đang đóng kín, để lại trên cánh cửa được điêu khắc hoa văn tinh mỹ những vết máu nhìn mà thấy kinh người.

“Sức mạnh của thần vương ở trong tay của ta, kẻ nào còn muốn tiến lên thử tiếp?”

Tôi vung quyền trượng tạo ra một tia lửa điện, âm thanh chói tai của lôi quang mạnh mẽ ầm vang khắp thần điện. Không còn một kẻ nào dám động đậy nữa, khiến tôi không khỏi khinh miệt nở nụ cười. Quả nhiên, huyết thống của thần thật càng ngày càng biến chất. Một khi không thể phản kháng đã bắt đầu rút lui có trật tự. Tôi quả thực có chút hoài niệm cuộc chiến trước đây, nơi mà các vị thần Titan đã vì cha của tôi chiến đấu đến những phút cuối cùng, tuy thấy bọn họ thực ngu xuẩn, nhưng bọn họ đã không thẹn với vinh quang và tôn nghiêm của một vị thần.

“Hừ, đây chính là kết quả của việc Zeus tùy tiện phối giống cùng những giống loài thấp kém, các ngươi cũng xứng được gọi là thần sao? Các ngươi chỉ là một đống tạp chủng rác rưởi mà thôi.”

Tôi dùng ánh mắt cùng giọng nói khinh bỉ nhất nói.

“A…”

Bất chợt một tiếng than khóc tạm thời dời đi sự chú ý của tôi. Hephaestus, con trai của tôi cuối cùng cũng ý thức được hết thảy đều là sự thật, nên đã phát ra tiếng kêu thê lương. Hephaestus ngẩng đầu dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn tôi, cố nói từng câu từng chữ hỏi tôi: “Hera, tại sao người lại làm như vậy?”

“Hephaestus, con trai của ta, con còn không rõ lý do sao?” Tôi lạnh lùng trả lời, cố gắng để giọng nói của bản thân không run rẩy: “Gi3t chết chồng của mình là điều đã khắc sâu trong dòng máu của chúng ta. Con đừng quên, ta cũng là con của Gaea. Ta chỉ tái hiện việc năm ấy bà đã làm đối với Cronos mà thôi.”

“Con hy vọng người có thể hạnh phúc, nhưng con cũng không hy vọng nhìn thấy cảnh mẹ giết cha.”

Gương mặt của nó vặn vẹo, nước mắt không ngừng tuôn trào. Gương mặt của Hephaestus không thích hợp với việc khóc, chẳng những không tìm được sự cảm thông mà chỉ thấy đang sợ từ người đối diện. Người đàn ông cao lớn xấu xí đứng ở nơi đó, bất lực tựa như một đứa trẻ, ngoại trừ thất thanh khóc lóc cũng không biết nên làm cái gì.

“Zeus, ngươi có thấy rất nực cười không. Sau khi ngươi chết, người đau thương thật lòng lại là đứa con trai bị ngươi xem thường nhất. Nếu ngươi còn sống, ngươi sẽ nghĩ đến cái gì?”

Tôi thấp giọng nói với người chết sẽ không bao giờ sống lại kia. Mặc dù tôi đã từng nói với bản thân trăm ngàn lần, sẽ không bao giờ hối hận vì quyết định này, thế nhưng vẫn vì tiếng khóc của Hephaestus mà đau lòng. Dù tôi có thể là một người vợ dứt bỏ chồng mình, nhưng tôi lại không thể nào trở thành một người mẹ quay lưng với các con của mình.

Rất nhanh mọi việc ở đây có thể kết thúc, nhưng trước đó, con hãy tạm thời nhẫn nại một chút, Hephaestus đáng thương của mẹ.

“Hephaestus, đừng tưởng con là con của ta mà ta sẽ phá lệ mềm lòng. Nếu con muốn báo thù cho người cha của mình, hãy đứng lên, ta sẽ không khóc sướt mướt giống như con đâu.”

Tôi mặt không đổi sắc nói, lại tiếp tục vung chiếc quyền trượng trong tay. Công cụ tượng trưng cho thần quyền tối cao, lúc này lại trở thành vũ khí che chở cho kẻ giết người.

“Lẽ nào đây chính là lời nguyền rủy hay sao? Chẳng lẽ mọi việc đều giống với lời tiên tri của Moire? Mỗi một thời thần vương đều sẽ bị chính người vợ và con trai của mình gi3t chết?”

Giọng nói của Hephaestus khàn khàn, nhưng không có một người để ý đến, bởi vì lúc này tôi đã lạnh lùng giơ chiếc quyền trượng lên. Các vị thần ở phía dưới đều hoang mang, có kẻ muốn liều mạng trốn tránh, cũng có kẻ muốn xoay người ra khỏi thần điện nhưng lại không dám, tất cả loạn thành một khối. Tôi tha hồ thưởng thức trò hề của bọn chúng, cuối cùng chỉ quyền trượng về phía Amphitrite, người đang bình thản đứng bất động.

“Màn thứ nhất cũng coi như tạm hoàn thành, nhưng, tất cả chỉ mới là khởi đầu. Amphitrite, đương nhiên là ngươi phải trả một cái giá tương xứng với ước muốn tự do. Ngươi hãy dùng tính mạng của ngươi để đổi lấy phần tự do kia của ngươi đi.”

Ánh chợp lóe lên xuất phát từ quyền trượng đánh thẳng lên người của Amphitrite. Gương mặt của nàng vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn nở một nụ cười giải thoát. Nhưng chỉ trong nháy mắt, khi cơ thể của Amphitrite biến thành một vũng nước, tiếng nền đá nứt vỡ ầm ầm vang lên, khiến nhiều nữ thần hoảng sợ hét ầm lên.

Vũng nước kia không có biến mất ngay lập tức, mà bắt đầu tạo thành vòng xoáy bắt đầu lan rộng, cuối cùng biến thành một vòng xoáy sâu không lường được, từ trung tâm phát ra những âm thanh không khác với tiếng biển cả gào thét giận dữ. Tôi đã tiêu hao một lượng lớn sức mạnh, nên đã buông quyền trượng xuống. Cuối cùng nhờ vào việc lợi dụng thân thể của hải hậu, mà đã phá tan cánh cửa đang đóng chặt kia.

“Ha ha, Hera, em gái thân yêu của ta, không hổ là nữ thần Hera, em tàn độc giống hệt mẹ của chúng ta.”

Kèm theo tiếng cười mà tôi cảm thấy chán ghét, vô số binh lính mặc khôi giáp trang bị vũ khí đầy đủ thoát ra từ vòng xoáy kia, dẫn đầu chính là Poseidon. Hắn hả lòng hả dạ quan sát bốn phía. Tiếng cười cuồng vọng vang lên không ngừng trong thần điện.

“Olympus, Olympus, nơi cự tuyệt ta, nơi trục xuất ta, hiện tại thì thế nào, cuối cùng vẫn bị ta chinh phục lần nữa.”

“Poseidon, ngài đừng vội cười, hãy nhớ kỹ việc ngài đã hứa với ta.”

Nhìn xuống sát ý đang trào dâng trong lòng, tôi lạnh lùng nói.

“Đương nhiên, đương nhiên, em giúp ta một việc lớn như vậy, ta sẽ không chấp nhặt nguyện vọng nhỏ bé ấy của em.”

Hắn giả bộ chào tôi một cái, vung tay lên, vẻ mặt dữ tợn tràn đầy sát ý như muốn biến thành một cây đao: “Phàm là kẻ nào có ý đồ phản kháng, giết.”

Tôi có chút mệt mỏi ngồi xuống ngài vàng thuộc về Zeus, ôm chặt lấy chiếc quyền trượng. Chân của tôi giẫm lên máu của hắn, bỗng nhiên tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Nhìn cảnh tượng chém giết không ngừng ở phía dưới, tôi chỉ có một ý niệm duy nhất nảy ra ở trong đầu, mau kết thúc một chút. Poseidon coi như là cũng hết lòng tuân thủ hứa hẹn, tuy là nói rằng muốn giết hết những vị thần muốn phản kháng, nhưng trước đó ta đã nói lên danh sách những vị thần chỉ cho phép hắn khống chế mà không được gi3t chết. Vô luận thế nào hắn cũng là vị thần cùng thời với Zeus, trừ Zeus và Hades, không có người nào có thể đối đầu trực tiếp với hắn. Tôi chú ý tới việc hắn không ngừng liếc tới liếc lui về phía bảo tọa tôi đang ngồi và quyền trượng ở trong tay tôi, tôi thầm cười nhạt.

Đương nhiên là hắn không thể chịu được việc một nữ nhân ngồi ở vị trí này, hơn nữa cũng sẽ không tiếp nhận việc tôi sở hữu sức mạnh cường đại hơn hắn rất nhiều, chỉ là hiện tại còn chưa dám xé rách mặt với tôi mà thôi. Nhất định hắn đang châm biếm tôi ngu xuẩn, bởi vì đố kỵ mà làm ra những việc ngu ngốc. Nhưng nhất định hắn không thể ngờ tới, tôi cũng đang thầm cười nhạo hắn tự đại cùng ngu muội.

Hephaestus thất hồn lạc phách đứng bất động. Aphrodite sớm đã sợ đến mức mặt không còn chút máu nào cả, ôm chặt lấy tay của Hephaestus không buông. Poseidon và những binh sĩ đã nhất trí coi như không thấy Hephaestus, mà Hephaestus hiển nhiên vẫn chưa thức tỉnh ý chí chiến đấu, dường như đã hoàn toàn ngớ ngẩn.

Lúc cuộc chiến này hoặc nói là trận tàn sát này diễn ra đến đỉnh điểm, Ares vội vã xông vào từ bên ngoài. Thảm trạng bên trong khiến cho nó kinh ngạc mở to cả hai mắt. Máu tràn đầy trên mặt đất tạo tiếng động khi giẫm lên mặt đất, trần nhà và tường đều bị dơ bẩn không chịu nổi, tiếng kêu khóc vang lên không ngừng. Mặc dù là chiến thần, nhưng Ares chỉ mới gặp qua thi thể của con người mà chưa từng thấy qua thi thể chất thành núi của các vị thần.

Tôi phất tay bảo nó bước tới gần. Ares sững sờ đi tới, thấy Zeus nằm ở nơi đó rõ ràng run rẩy một cái, ánh mắt nhìn về phía tôi hiển nhiên mang theo một chút kinh hoàng: “Hera, Hera?”

“Thế nào, con có hài lòng với tất cả việc này không?”

Tôi khoa tay múa chân một cái.

“…”

Ares vẫn im lặng không biết phải nói như thể nào.

“Đây chẳng phải là cảnh tượng con muốn thấy sao, con trai của ta. Không phải con muốn ta trở thành Gaea, còn bản thân muốn trở thành Zeus thứ hai sao, hiện tại ta đã hoàn thành tâm nguyện của con, con không vui vẻ sao, không vui vẻ sao?”

Tôi muốn vuốt v e gương mặt của Ares, nó hơi run rẩy, tránh né theo bản năng. Tôi cũng không tức giận, mỉm cười nhìn nó.

“Bây giờ, con sẽ không oán trách ta nữa đúng không, cũng sẽ không chỉ trích ta là người vợ và ngươi mẹ vô dụng đúng không?”

Bình luận

Truyện đang đọc