Khu rừng trúc này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chiều dài chiều ngắn cộng lại cũng chiếm khoảng một, hai mẫu đất.
Bước vào rừng trúc, không khí lập tức trở nên ẩm ướt, thoang thoảng mùi lá trúc đang mục rữa. Bàn chân giẫm xuống đất mềm mịn như nhung.
Hiện giờ đã đầu tháng Tư, măng mùa xuân đã cao hơn một mét. Cô hai quen đường quen lối, khéo léo tránh những cây măng lớn, chỉ chọn những cây nhỏ còn non mập.
Nhìn trúng mục tiêu, một nhát cuốc hạ xuống, một khúc măng tròn trĩnh liền bị bật lên khỏi mặt đất.
Với Kiều Kiều, đây chẳng khác gì một trò chơi săn kho báu. Cậu cũng cầm cuốc, nhìn cây măng nào tròn trĩnh liền đào cây đó.
Cô hai nhìn mà bật cười: "Kiều Kiều nhà ta ngày càng giỏi giang đấy chứ!"
"Tất nhiên rồi," Tống Đàm tự hào đáp: "Đều là do con dạy đấy!"
Quả thực phần lớn là do cô dạy.
Kiều Kiều ở nhà với Ngô Lan và Tống Tam Thành, bọn họ cũng bảo cậu làm vài việc lặt vặt như giặt giũ, quét dọn, nhưng không tránh khỏi có chút nuông chiều.
Huống hồ mỗi ngày việc đồng áng đã đủ bận rộn, chẳng mấy khi rảnh để cẩn thận chỉ bảo từng chút cho con trai.
Dạy vài câu không được, cả đôi bên đều dễ phát cáu.
Nhưng Tống Đàm lại khác. Nói gì thì nói, kiên nhẫn của cô hiện tại quả là không ai sánh bằng. Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì bốn lần... Làm nông mà, thật ra vẫn là phải làm nhiều mới quen.
Việc gì cô cũng dẫn Kiều Kiều làm cùng, lâu dần, chính cậu cũng trở nên nhanh nhẹn hơn nhiều.
Cô hai vừa đào măng, vừa cảm thán: "Hồi nhỏ, ta ghét cái rừng trúc này lắm."
"Tại sao?" Tống Đàm ngạc nhiên hỏi.
Ký ức của bà về khu rừng trúc này chủ yếu là lúc nhỏ, Tống Tam Thành buộc hai sợi dây thừng vào hai thân trúc, ở giữa đặt một tấm gỗ làm xích đu để bà chơi.
Lớn hơn một chút, vào mùa hè còn có thể mắc võng ở đây. Chiếc võng ấy mua với giá hai đồng, đã đồng hành cùng bà suốt nhiều mùa hè.
Nếu không phải có một lần đang đung đưa trên võng thì một con sâu xanh mập mạp rơi từ kẽ lá xuống mặt bà, chắc những kỷ niệm đẹp ấy còn kéo dài thêm vài năm nữa.
Cô hai cảm thán: "Khi con còn nhỏ, cuộc sống đã đỡ hơn rồi, có nhiều cách kiếm tiền hơn. Nhưng trước khi con ra đời, ngay cả loại trúc này cũng có người mua, tám xu một cây."
"Ông nội con phụ trách c.h.ặ.t trúc trong rừng, bà nội con thì tước hết cành nhánh."
"Còn ta, tuy không phải làm việc nặng nhọc, nhưng lại phải kéo những cây trúc dài ngoằng ấy đi một đoạn đường dài đến chỗ người ta thu mua."
"Đừng nghĩ trúc ở đây không to như trúc miền Nam mà nhẹ. Nó nặng lắm đấy! Ta mỗi lần chỉ kéo được hai, ba cây. Một ngày làm việc, chân sưng tấy lên không nhấc nổi nữa."
Đó chính là cuộc sống nông thôn chân thực.
Tống Đàm im lặng một lúc rồi hỏi: "Vậy còn bố con thì sao?"
Tống Hồng Mai bật cười: "Bố con còn chạy đi đâu được? Phải phụ trách bốc trúc lên xe cho người ta. Đó mới thực sự là việc nặng. Một ngày làm, đến tối là lưng không thẳng nổi."
"Đàm Đàm, đừng nhìn bác dâu cả của con bây giờ hay cáu gắt thế, nhưng ngày trước bà ấy cũng chịu khổ cùng bác cả con đấy."
Tống Đàm khẽ "ừm" một tiếng.
Cô đã thấy nhiều rồi. Mỗi người trong mắt người khác đều mang những vai trò khác nhau, không cần ép buộc, chỉ mong thuận lòng là được.
Cô vốn nghĩ cô hai sẽ nói thêm vài lời cảm động, nào ngờ giọng điệu lại xoay chuyển:
"Nhưng mà bác dâu cả con già rồi, càng ngày càng hồ đồ!"
"Bà nội con trồng ba luống rau tề thái, cộng lại phải được năm, sáu chục cây. Ta nhìn bà ấy định nhổ sạch cả rồi, thế bà ấy định ăn kiểu gì chứ?"