CUỘC SỐNG LÀM NÔNG CỦA TỐNG ĐÀM

Dù Tống Đàm đã nhanh chóng lên đường nhưng đến chợ rau vẫn có chút muộn.

Bây giờ là cuối tháng Ba, trời đã ấm dần lên, chợ rau trông càng ngày càng phong phú.

Tống Đàm vừa bày rổ rau xong thì thấy người bán hàng bên cạnh cứ ngó chằm chằm về phía mình.

Kể từ khi anh ta ngại ngùng mua một cân cỏ đậu tím của cô lần trước, ngày nào anh ta cũng đứng nhìn đống rau của cô với ánh mắt thèm thuồng, nhưng vẫn không dám qua mua. Đối với Tống Đàm, điều này đã thành thói quen.

Thật ra, người bán rau cũng khổ tâm.

Rau của cô gái bên cạnh, anh ta chỉ ăn một lần là nhớ mãi không quên. Nhưng anh ta cũng là người bán rau, mà đi mua rau của người khác thì chẳng khác nào giúp đối thủ sao? Khách hàng mà thấy thì sẽ nghĩ gì?

Vậy là mỗi ngày anh ta đều đấu tranh trong lòng, mãi mới quyết tâm mua một lần… nhưng đến nơi thì cô đã dọn hàng về mất rồi.

Hôm nay, anh ta lại rơi vào vòng luẩn quẩn này, nhìn đống rau tươi xanh, mơn mởn trước mặt mình mà chẳng để ý đến.

Tống Đàm vô tình thấy cảnh ấy, cũng hơi thèm.

Dù sao với cô, cỏ đậu tím dù có chứa linh khí cũng chỉ là cỏ đậu tím, ăn mấy ngày nay thực sự cũng hơi ngán.

Nhưng cải xanh thì khác.

Vị giòn ngọt, không đắng chút nào, thời gian sinh trưởng lại ngắn, nhanh thì chỉ mất hơn mười ngày, hai mươi ngày là có thể thu hoạch được rồi. Mấy loại rau khác như cải cúc hay rau tề thái cũng thế, chỉ cần chăm bón tốt, chẳng mấy chốc là xanh um cả vườn.

Nếu dùng linh khí thúc đẩy một chút, có khi hai tuần là thu hoạch được.

Nghĩ tới đây, Tống Đàm đã có kế hoạch: cỏ đậu tím còn khoảng một tuần nữa là hết đợt, lúc đó ngừng bán vài ngày để khách có thời gian nhớ nhung và tiết kiệm tiền, rồi…

Rau chính thức sẽ ra mắt!

Tống Đàm quyết định ngay: chiều nay sẽ giục Kiều Kiều làm việc chăm chỉ hơn, đêm nay sẽ gieo hạt!

---

Hai trăm cân cỏ đậu tím mang đến hôm nay vẫn bán rất chạy.

Không cần cân đong gì cả, tiền cũng đã làm tròn số, khách hàng thành thạo quét mã thanh toán, Kiều Kiều giờ đây nhận được tiền mặt càng ít đi.

Cậu bé nay làm việc rất thuần thục, nếu không mở miệng nói chuyện thì hoàn toàn không có vấn đề gì.

Trong lúc đó, bác dâu cả Mao Lệ đi dạo quanh chợ rau, thấy đằng trước một nhóm người tụ tập, không khỏi tò mò tiến lại gần.

“Ê, đó là bán cái gì thế nhỉ?”



Bà ta hỏi một người bán rau bên cạnh, đồng thời tiện tay bẻ một lá cải xanh nhỏ.

Người bán rau cũng đang nhìn về phía đó, đáp lại theo phản xạ:

“Bán cỏ đậu tím đấy, hai mươi tệ một cân cơ…”

Nghe mà thèm nhưng cũng đành nuốt nước bọt. Nhưng quay lại thấy bà này cứ ngắt rau mình, anh ta trợn mắt: “Này, này, bẻ cải của tôi làm gì đấy? Mua thì mua!”

Mao Lệ mặt không biến sắc, tiếp tục ngắt lá: “Tôi mua rau, nhưng mà phải bỏ lá già đi chứ. Yên tâm, cái gì tôi bẻ là tôi mua.”

Người bán rau tức tối giữ tay bà ta lại: “Bà chị, mùa này cải xanh đâu có lá già? Mua thì mua, không mua thì đừng phá.”

Mao Lệ lập tức cau mày: “Ai nói tôi không mua, đây tôi đang mua đây chứ! Bao nhiêu một cân?”

“Sáu đồng rưỡi.”

“Chậc,” bà ta thở dài, “Mấy người bán rau ngày càng bóc lột, ở quê chắc chắn cho cũng chẳng ai lấy đâu.”

Ở chợ rau đầy những người kiểu này, đeo dây chuyền vàng lủng lẳng, mua một bó rau cũng kì kèo mãi.

Người bán rau cũng lớn tiếng: “Đây không phải là nông thôn nhé? Rau mùa này chỉ có giá đó, không tin bà xem cả cái chợ này đi.”

Mao Lệ không mặc cả được, hậm hực bỏ sáu bảy bó cải ngắt dở vào túi: “Cân cho tôi đi.”

Rồi còn lấy thêm một túi khác, gom hết mấy cái lá già vừa ngắt cho vào: “Mấy lá già này chẳng ai thèm, tôi tiện thể lấy luôn nhé.”

Người bán rau hết cách, lắc đầu cân cho bà ta: “Bảy đồng rưỡi.”

Mao Lệ điềm nhiên lấy từ cái túi nhỏ đeo bên hông ra một nắm tiền lẻ:

“Thời buổi nào rồi mà còn nửa đồng? Đúng bảy đồng thôi.”

Người bán rau chỉ vào mã QR: “Quét mã đi.”

Mặt anh ta tối sầm, Mao Lệ cũng không dám làm quá, bèn lẩm bẩm quét mã và hậm hực bảo lần sau sẽ không mua nữa.

Người bán rau nhìn bà ta mà không chịu nổi, quay lại nhìn thấy bà ta liếc qua chỗ bán cỏ đậu tím đang chuẩn bị dọn hàng, rồi lại chen lấn xông vào đó!

Mao Lệ thấy mọi người vừa giải tán thì phát hiện đứa cháu gái mình đứng bán ở đây, đúng là, cả chợ chắc chỉ có mỗi nó bán thứ này thôi.

Nhưng thấy ai cũng cầm túi đầy, bà ta lại cảm thấy chút ghen tị.



“Đàm Đàm à, con đường đường là sinh viên đại học, bác còn tưởng con chỉ làm chơi thôi, không ngờ lại thật sự ra đây bán rau! Trời ạ, không ngờ lại đắt hàng thế cơ!”

Kiều Kiều liền nhăn mặt: “Bác dâu cả, Kiều Kiều cũng bán rau mà!”

Mao Lệ liếc cậu một cái, không nói gì, quay lại khen Tống Đàm liên tục:

“Cháu đúng là xinh đẹp, lại chăm chỉ, để bác dâu cả tìm cho cháu một đám tốt, sau này ở lại thành phố, khỏi phải khổ.”

Bà ta hạ giọng nói nhỏ: “Yên tâm, cháu xinh đẹp, học thức cao, để bác dâu cả đòi tiền thách cưới cao một chút, sau này Kiều Kiều lập gia đình sẽ không lo chuyện tiền bạc.”

Tống Đàm nhướn mày: Ý là gì đây?

Bà này đến gây chuyện chắc?

Cô nở nụ cười giả lả: “Bác dâu cả, muốn mua rau phải không? Vừa vặn còn ba cân, tổng cộng sáu mươi tệ.”

Nghe giá, Mao Lệ đang ngồi xổm chọn rau liền khựng lại.

“Hai mươi tệ một cân?”

Bà ta không tin nổi: “Đàm Đàm à, kiếm tiền thì cũng vừa thôi, cỏ đậu tím này cho bò ăn còn không muốn, bán cho người nhà mà cũng lấy tận hai mươi tệ một cân?”

Bà ta đứng dậy, nghiêm giọng: “Đàm Đàm này, bác dâu phải nói cháu đôi lời.”

“Bán rau cũng không sao, nhà mình đâu có chê cháu làm mất mặt, đều là lao động chân chính mà.”

“Bác ban đầu cũng không định đến đây mua đâu, chợ này xa lắm, mà đồ lại đắt. Là chị dâu cháu có lòng bảo là người nhà với nhau, phải ủng hộ nhau chứ, vậy là bác đến đây, nhưng cháu này, bán hàng phải có tình có nghĩa chứ.”

Tống Đàm nhạt giọng: “Bác dâu cả, hai mươi tệ một cân rau, lần trước cháu tặng bác năm cân, chẳng lẽ chưa đủ tình nghĩa?”

“Cả chợ này ai cũng biết rau cháu giá thế nào, muốn ăn thì mua, đừng nói đến ủng hộ hay không, cháu không thiếu khách.”

“Còn về tình nghĩa… đồ của cháu tốt, giá trị cao, bác tiếc tiền thì phía sau vẫn có người chờ đấy.”

Quả nhiên, phía sau có một cô mặc áo khoác lụa, tay đeo vòng ngọc bích, tóc tai gọn gàng, nhìn sang trọng hơn hẳn bà bác.

Cô ấy đang đứng xem kịch vui, không chỉ cô ấy mà những người bán rau xung quanh cũng đến hóng chuyện.

Không ngờ bị gọi tên, cô ấy lập tức tiếp lời: “Đúng thế, rau của cô bé rất ngon, nhà tôi ngày nào cũng mua. Sáng nay cô bé ra muộn, con gái tôi đi làm không kịp mua, nên đặc biệt nhờ tôi qua đây.”

Cô ấy thành thạo quét mã thanh toán với Kiều Kiều: “Ngoan nào, gói ba bó còn lại cho cô luôn nhé.”

 

Bình luận

Truyện đang đọc