CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN

Từ xa, cô Chu Phương thấy cả gia đình anh trai qua chơi nên rất vui, chạy ra cổng đón. Người lớn ngồi nói chuyện với nhau, bọn trẻ con không ngồi yên một chỗ. Đại Bảo dắt Tiểu Lỗi nhỏ hơn một tuổi đi chơi.

Chu Tiểu Vân dắt Tiểu Bảo đi với Tiểu Mai, Nhị Nha nháo muốn đi theo, cô bất đắc dĩ đành phải làm bảo mẫu. Tiểu Mai bằng tuổi Chu Tiểu Vân, thiếu hai răng cửa, lúc cười lộ ra một lỗ hổng nhỏ. Cô bé thấy bạn thì rất thân thiết, nói liến thoắng không ngừng.

Từ trước đến nay, Chu Tiểu Vân vẫn rất thích Tiểu Mai. Kiếp trước, cô và Tiểu Mai học cùng lớp năm năm, lại là chị em họ nên tình cảm sâu đậm hơn những người khác. Hơn nữa, Tiểu Mai là một bé gái đáng yêu được mọi người thích, đối lập với chị họ Chu Tiểu Hà kiêu ngạo và em gái Chu Tiểu Nguyệt yếu ớt, tất nhiên cô thích Ngô Mai giản dị, tự nhiên, không có tâm kế hơn. Tiểu Mai có một khuyết điểm nhỏ nhưng không ảnh hưởng đến tổng thể.

“Đại Nha, lâu lắm cậu không đến nhà tớ chơi rồi nhé, tớ nhớ cậu lắm. Mấy ngày trước tớ còn muốn sang nhà cậu chơi nhưng mẹ tớ nói không rảnh nên không dẫn tớ đi. Hôm nay cậu tới thì tốt quá. Mau ra đây, tớ dẫn cậu đi xem cây nho nhà tớ, có rất rất nhiều nho nhé. Đi nào, tớ hái một chùm cho cậu nếm thử. Tớ nói cho cậu biết, nho phải ăn đúng thời điểm. Trước còn hơi xanh, bây giờ vừa đúng thời gian, không hề chát tí nào. Mẹ tớ hái một ít biếu hàng xóm, còn một ít mang ra chợ bán, mua cho tớ một cái dây buộc tóc đấy.”

Tiểu Mai quay đầu cho Chu Tiểu Vân nhìn thấy dây buộc tóc màu hồng của mình: “Đẹp không?”

“Đẹp.” Chu Tiểu Vân chỉ đáp một từ. Tiếp đó, lại nghe thấy Tiểu Mai liến thoắng nói tiếp: “Tớ rất thích màu hồng này, tớ còn muốn mẹ mua thêm cho tớ một cái màu khác. Cậu thấy màu vàng hay màu xanh đẹp hơn……”

Ở chung một chỗ với Tiểu Mai chỉ cần nghe cô bé nói là được, Chu Tiểu Vân phụ trách gật đầu, thỉnh thoảng nói một câu “ừ” là xong. Tiểu Mai đúng là trời sinh dễ nói chuyện, đến lớn vẫn vậy.

Chu Tiểu Vân giả vờ nghiêm túc nghe Tiểu Mai nói, thực ra thần trí đã bay lên chín tầng mây. Nhưng, Tiểu Mai không cần cô đáp lời, từ đầu đến cuối chỉ nghe thấy Tiểu Mai không rõ ràng nói này nói kia, không khí đã cực kì náo nhiệt.

Nhà cô rất lớn, xây nhà ngói ba gian. Trước cửa là một mảnh đất trống dùng hàng rào vây lại, bên trong trồng cây ăn quả. Nói là vườn trái cây thật ra hơi khoa trương, chỉ có vài cây lê, cây táo, cây đào và một giàn nho. Phần đất ở giữa còn trồng thêm cải thảo. Giờ trái mùa, hoa quả khác chưa ăn được. Chỉ có nho là đúng vụ. Tiểu Mai dẫn Chu Tiểu Vân cùng Tiểu Bảo và Nhị Nha tới chỗ giàn nho để hái.

Nho ở trên cao Tiểu Mai với không tới. Chu Tiểu Vân cao hơn một chút, kiễng chân lên hái được một chùm nho tím nhỏ. Tiểu Bảo và Nhị Nha la hét đòi ăn, Tiểu Mai cầm nho định đút vào miệng Tiểu Bảo nhưng bị Chu Tiểu Vân ngăn, nói phải rửa sạch trước khi ăn.

Tiểu Mai ngạc nhiên: “Cứ ăn luôn đi, không bẩn đâu, bình thường tớ và anh đều ăn luôn, rất ít khi rửa lại.”

“Đúng vậy đúng vậy, cho em ăn luôn đi, không cần rửa đâu.” Tiểu Bảo thèm ăn chảy nước miếng.

Chu Tiểu Vân đẩy tay Tiểu Bảo ra: “Ngoài vỏ quả nho có vi khuẩn, không rửa sạch sẽ thì không được ăn.”

“Vi khuẩn là cái gì?” Tiểu Mai và Tiểu Bảo trăm miệng một lời hỏi.

Chu Tiểu Vân không biết giải thích cho bọn trẻ hiểu thế nào là vi khuẩn, nghĩ một lúc cô dùng từ mà Tiểu Bảo có thể nghe hiểu nói: “Nếu em chưa rửa đã ăn nho, trong bụng sẽ có con sâu làm tổ, nó ngọ nguậy rất đau. Ba sẽ gọi bác sĩ Phùng tới tiêm vào mông em.”

“Em không muốn tiêm, em không thích tiêm nhất.” Tiểu Bảo vừa nghe thấy tiêm liền sợ hãi. Bác sĩ Phùng lúc tiêm hay dùng sức, ít nhất đau mông hai, ba ngày liền, tiêm xong bước đi khập khiễnh. Từ nhỏ đến lớn, không ít lần Tiểu Bảo bị bác sĩ Phùng đắc tội, cậu bé vừa nghe thấy ba chữ bác sĩ Phùng đã thấy sợ.

Trong nhà Tiểu Mai có một cái giếng. Lúc đó nhà nào cũng có một cái giếng như vậy. Ống dẫn sâu xuống đất vài thước, trên mặt đất cao cỡ nửa người. Muốn lấy nước thì múc 1 bát nước để vào miệng giếng tròn hẹp hẹp kia lợi dụng sức đẩy nước lên, chỉ chốc lát sau nước ngầm đã bị đẩy lên.

Lấy nước là một việc rất tốn sức nên Tiểu Mai gọi anh trai Ngô Lỗi ra làm.

Mặt Tiểu Lỗi đỏ bừng, vất vả lắm mới khiến nước dâng lên, được một chậu nhỏ thì hết sức. Cậu giuỗi giuỗi tay, nước tới miệng giếng lại chìm xuống. Đại Bảo vội vã sang hứng nước thì đã muộn, giếng nước phát ra âm thanh ì ầm, nghe chừng nước đã tụt hết. Đại Bảo chê Tiểu Lỗi không giống đàn ông, Tiểu Lỗi không phục, hai người tìm một chỗ đấu vật tay.

Chu Tiểu Vân không đi quản chuyện của “đàn ông” gì gì đó, cô cẩn thận rửa nho sạch sẽ rồi đút vào miệng Tiểu Bảo, Nhị Nha. Tiểu Bảo được đút, cười hớn hở, một người tiếp một người không ngừng miệng.

“Tiểu Bảo, ăn nhiều răng sẽ bị ê, ăn ít thôi em.” Người Chu Tiểu Vân đau lòng nhất là em trai, Tiểu Bảo không giống anh trai Đại Bảo là một cậu bé cần mọi người để ý. Tiểu Bảo tương đối nghe lời ngoan ngoãn, nhưng thường xuyên bị ốm. Có thể vì sau khi sinh hơi yếu ớt, bình thường lại không chăm sóc kĩ nên thời tiết hơi thay đổi, Tiểu Bảo dễ phát sốt, cảm cúm, đau đầu, tiêu chảy.

Chu Tiểu Vân quyết định từ lúc này cô phải tiếp nhận trọng trách chăm sóc Tiểu Bảo.

Bình luận

Truyện đang đọc