CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN

Đại Bảo cầm hai bài thi chạy sớm về nhà. Lần này, điểm ngữ văn của cậu hơn 70, điểm toán thì cao hơn một tí, hơn 80 điểm.

Đại Bảo cảm thấy so với hồi lớp Một, cậu có tiến bộ rất lớn. Phải biết rằng năm lớp Một, suýt nữa cậu bị lưu ban, năm nay điểm khá hơn, cậu cảm thấy rất hài lòng, vì thế không đi chơi với bọn Thạch Đầu mà cầm bài thi về nhà khoe.

Ba Chu nhìn tờ giấy báo điểm, biểu dương Đại Bảo tiến bộ, Đại Bảo được khen nên lâng lâng. Cậu còn quấn lấy Triệu Ngọc Trân đang nấu cơm: “Mẹ, mẹ nhìn bài thi của con này, cao hơn năm ngoái nhiều. Mẹ nhìn một cái thôi!”

Triệu Ngọc Trân đang bận, không muốn nhìn nhưng không chịu nổi sự bám dính của con trai. Vì vậy, bà đành bỏ tạp dề xuống, quay lại xem bài thi. Sau khi nhìn bà cũng khen Đại Bảo: “Giờ Đại Bảo có tiến bộ rất lớn, cao hơn những lần trước. Sau này con phải chăm chỉ học tập, tiếp tục cố gắng.”

Đại Bảo cười đắc ý. Có ai không thích được khen không?

Tiểu Bảo không biết chữ cũng qua đây góp vui, muốn nhìn bài thi của Đại Bảo mà không được cho phép. Đại Bảo ra vẻ gạt tay Tiểu Bảo: “Em không biết chữ, biết gì mà nhìn. Em biết đây là số bao nhiêu không?”

Đại Bảo chỉ vào điểm bài thi màu đỏ rất to: “Đây là tám mươi ba, có nghĩa là anh thi được 83 điểm hiểu không?”

Tiểu Bảo bị Đại Bảo chọc giận, bĩu môi đi qua một bên.

Đúng lúc này, Chu Tiểu Vân bước vào nhà.

Đại Bảo bị kích động, cầm bài thi của mình ra khoe: “Đại Nha, mau xem bài thi của anh này. Ngữ văn 75 điểm, toán học 83 điểm nhé.”

Chu Tiểu Vân thấy Đại Bảo vui mừng như thế, cũng khen cậu mấy câu. Dù sao Đại Bảo để ý thành tích học tập là việc tốt. Cậu không ngốc, chỉ là quá ham chơi, 80% sự chú ý nghĩ đến việc chơi bời, nếu chăm chỉ học tập anh ấy đâu đến nỗi bỏ học cấp hai ở nhà.

Hôm nay, Đại Bảo được một lần vô cùng đắc ý, chợt nhớ ra Đại Nha có điểm thi rồi mới đúng: “Đại Nha, lớp Một trả bài rồi. Bài thi của em đâu, sao không mang ra cho bố mẹ xem?”

Chu Tiểu Vân không muốn đả kích tính tích cực của Đại Bảo, ậm ừ đáp một tiếng rồi định qua phụ mẹ Triệu Ngọc Trân một tay.

Đại Bảo lanh chanh, tự cho rằng Đại Nha thi không tốt, không dám lấy bài thi cho người nhà xem. Nghĩ lại ai vừa mới đi học mà có kết quả tốt ngay, tất nhiên Đại Nha cũng không ngoại lệ. Nhìn con bé cả ngày không mở miệng một câu, hình như điểm không cao bằng mình đâu? Đại Bảo thừa dịp Chu Tiểu Vân không chú ý giật lấy túi sách của cô, sau đó mở bài thi ra.

Chu Tiểu Vân không phản ứng kịp, bị Đại Bảo cướp lấy túi sách, chờ hoàn hồn thì Đại Bảo đã mở bài thi ra. Không kịp ngăn cản, cô bất đắc dĩ nghĩ thầm: Đại Bảo ơi là Đại Bảo, xem ra anh chỉ vui vẻ được một lúc thôi.

Hai tờ bài thi với nét chữ tinh tế, đầy nét chấm đúng màu đỏ chót. Số 100 to đùng tựa như đang cười nhạo Đại Bảo.

Đại Bảo không dám tin, mắt mở to, há hốc mồm. Khoảng cách chênh lệch quá lớn, nhất thời cậu không phản ứng kịp.

Ba Chu sớm thấy Đại Bảo nháo với em, vốn không định để ý, khi nhìn thấy Đại Bảo cầm bài thi của Chu Tiểu Vân ngẩn người nên ông tò mò, đi tới xem bài thi trong tay Đại Bảo. Vừa nhìn qua, ba Chu cũng ngạc nhiên vô cùng, vội gọi Triệu Ngọc Trân.

Triệu Ngọc Trân nhìn thấy điểm cũng trầm trồ: “Đại Nha, hai bài thi của con đều được 100 điểm kìa.”

Bình thường chưa bao giờ để ý tới việc học của Chu Tiểu Vân, vì thế ba Chu mẹ Chu không biết Chu Tiểu Vân học hành thế nào. Lúc này thấy con gái điểm cao thì rất vui mừng.

Thực ra Chu Tiểu Vân rất vui, từ nhỏ đến lớn chưa có lần nào cô thi được 100 điểm. Nhưng cô từng sống gần ba mươi năm, nếu ngay cả bài thi của lớp Một không đạt điểm tuyệt đối thì quá mất mặt rồi. Lúc đó, trong trường dạy rất ít, thuần tuý là kiến thức trong sách vở, không giống tương lai có vô số dạng bài biến hoá. Bình thường Chu Tiểu Vân ở trường chăm chú nghe giảng, về nhà chăm chỉ làm bài tập, ôn lại bài, thế thì học không giỏi mới là lạ.

Chu Tiểu Vân không lộ rõ vẻ vui sướng trên nét mặt, chỉ cúi đầu cười cười.

Tiểu Bảo lần này nhìn cũng hiểu: “Chị thật lợi hại, đạt điểm thi tuyệt đối. Anh ơi, tám mươi ba có phải cao hơn điểm của chị không?”

Đại Bảo vốn đã xấu hổ, bị Tiểu Bảo nói như thế càng thẹn quá hóa giận, muốn đánh Tiểu Bảo. Vô tình chọc giận anh trai, Tiểu Bảo không biết vì sao anh muốn đánh cậu, vội vàng trốn sau lưng cha mẹ.

Ba Chu nhíu mày, giáo huấn Đại Bảo:

“Con làm anh sao suốt ngày bắt nạt em thế? Năm nay con chín tuổi, sang năm là mười tuổi, nên phân biệt được đúng sai. Con nhìn em gái con, nhỏ hơn con ba tuổi, nhưng tốt hơn con nhiều. Đại Nha đối xử với các em rất tốt, còn biết giúp mẹ việc nhà. Còn con, không những không dắt em đi chơi mà còn bắt nạt em. Có người anh nào như con không? Thành tích của Đại Nha tốt như vậy, con làm anh phải học theo em, cố gắng học hành có nghe không?”

Đại Bảo nghe thấy ba toàn khen Đại Nha mà mắng mình, bị đả kích quá lớn, cậu không dám phản bác, lại không kìm nén cơn tức, dứt khoát chạy ra khỏi nhà.

Hành động này chọc tức ba Chu, ông định đuổi theo. Nếu mà ông đuổi kịp, Đại Bảo khó tránh khỏi một trận đòn.

Chu Tiểu Vân thấy thế nói với Ba Chu: “Ba ơi, con đi gọi anh về.”

Không đợi ba Chu đồng ý, cô đã chạy ra ngoài, đuổi theo Đại Bảo.

Ba Chu rất yên tâm về Chu Tiểu Vân, không có ngăn cản để cô đi. Ông nhìn bài thi của Đại Nha lại vui mừng. Con gái mình không hề thua kém con trai, vừa ngoan vừa học giỏi!

Bình luận

Truyện đang đọc