CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN

Phòng của Chu Tiểu Vân rộng khoảng mười mét vuông, bên trong kê một cái giường và một giá sách nhỏ dựa sát tường. Trên trần treo bóng đèn sáu mươi watt, sáng sủa hơn trước nhiều.

Cô nhìn ngắm căn phòng nhỏ mà thấy thích vô cùng, tuy đơn giản nhưng dù sao cũng là một nơi của chính mình. Trang trí thế nào đây? Chu Tiểu Vân suy nghĩ mãi.

Đầu tiên là xin cha Chu Quốc Cường quét thêm một lớp vôi nữa cho tường phòng trắng tinh, sau đó tích cực xin mẹ Triệu Ngọc Trân may cho một cái rèm. Có rèm che màu xanh nhạt, đúng là trông phòng ấm áp hơn.

Chu Tiểu Vân thường nằm trên giường đọc sách, thích thú nhìn xuyên ra rèm cửa bay bay ngắm cảnh bên ngoài, qua đó hình thành một khung trời riêng.

Chu Tiểu Vân phát huy sở trường đặc biệt của mình, xin chú Ba mang đến cho mình mấy tờ giấy Tuyên Thành, dùng chữ khải viết một câu thơ cổ dán trên tường. Bên trên viết: “Ốc minh” rất có ý cảnh.

“Núi không cao, thần tiên có tiếng; đầm không sâu, có rồng thì linh; phòng ốc tuy sơ sài, chỉ riêng ta có phẩm hạnh. Rêu vết thượng giai lục, cỏ sắc nhập liêm thanh.” Mấy câu này quả đúng là hợp với tình hình, y như miêu tả về phòng của cô.

Đáng tiếc giờ còn ít tuổi, Chu Tiểu Vân không dám viết thơ in trong sách giáo khoa cấp hai, đành phải chọn bài đơn giản nhất “Xuân sớm” .

Cô luyện bút lông gần một năm cuối cùng đã bộc lộ bản lĩnh. Chữ Khải viết rất xinh xắn, không bằng Phương Văn Siêu, nhưng có thể đem khoe được rồi. Lúc này nắn nót viết hàng chữ cuối cùng trên tờ giấy Tuyên Thành trắng như tuyết “Chu Tiểu Vân tám tuổi viết”, nhìn đi nhìn lại góc nào cũng đẹp.

Trên một bức tường dán thư pháp, Chu Tiểu Vân nghĩ nên vẽ nốt lên bức tường còn lại.

Chợ phiên ngày Tết bán rất nhiều tranh đẹp nhưng không hợp để dán trong phòng trẻ con, nếu dán ảnh thần tượng như “Tứ đại thiên vương” thì hình như mình chưa đủ tuổi. Dứt khoát tự động thủ cho lành!

Chu Tiểu Vân tiêu tiền riêng được cất kỹ―― chính là mười nguyên được thưởng khi đạt giải nhất để mua một hộp bút nước và một hộp bút sáp màu, còn vẽ thêm mấy tờ giấy vẽ, không vẽ quá phức tạp. Bức tranh có rừng cây, bãi cỏ, cụm hoa nhỏ, trên đó có chú gà con ngây ngô, chú vịt con ngơ ngác, sau khi tô màu xong cả căn phòng tràn ngập không khí thanh bình của thôn đồng gió nội.

Dán bức tranh đối diện với bức thư pháp, hai thứ tôn nhau lên, biểu lộ hết tài năng của chủ căn phòng.

Đại Bảo thấy em gái vẽ tranh cũng nổi hứng, không mời cũng muốn vẽ mấy nét.

Tuy Đại Bảo vẽ máy móc có nét riêng biệt, thuộc trường phái dũng cảm tạo hình phóng đại, rất có tính sáng tạo. Đáng tiếc không phù hợp với phong cách phòng của Chu Tiểu Vân vì cô kiên trì muốn trang trí phòng theo tông ấm áp nên từ chối nhận tác phẩm của anh trai.

Đại Bảo lẩm bẩm: “Bức tranh của anh đẹp thế này còn ghét bỏ đúng là không có mắt nhìn” rồi treo bức vẽ người máy lên đầu giường của mình.

Chu Tiểu Vân nhân lúc xuân về hoa nở dạo trong rừng một vòng, mang về mấy đoá hoa dại mà nâng niu như của quý. Tìm trong nhà được một bình sứ màu nâu cắm hoa dại vào, đặt trên bệ cửa sổ, đoá hoa nho nhỏ rung rinh trong gió màu hồng, màu vàng xen lẫn rất đẹp mắt.

Thú vị nhất là một gốc hẹ Chu Tiểu Vân vô tình đào được, được trồng riêng trong một bát sứ rất nhanh mọc thành bụi rậm rạp, nhìn từ xa xanh mướt như ngọc.

Lúc rang cơm, hái một ít lá hẹ thái nhỏ, chiên qua dầu, hương vị thơm nồng, nhất cử lưỡng tiện.

Trên bàn xếp nghiên gác bút lông và báo cũ, rất có hơi thở của người có học thức, chiếc ghế nhỏ xinh xếp gọn dưới gầm bàn, không chiếm nhiều diện tích, rương quần áo nhỏ được xếp dưới gầm giường. Vì phòng nhỏ nên khi xếp đồ đạc phải chú ý tận dụng không gian.

Chu Tiểu Vân dán ba cái giấy khen của mình vào bức tường phía sau giường. Đại Bảo không thích vị trí này, cậu nghĩ nên dán vào vị trí dễ nhìn nhất, bước vào cửa là thấy ngay.

Chu Tiểu Vân mắt điếc tai ngơ với mấy câu lẩm bẩm của anh. Nghĩ mà xem nếu làm như lời Đại Bảo, vừa bước vào phòng đập vào mắt là thấy giấy khen thì quá khoe khoang rồi.

Cô rất trân trọng giấy khen của mình, nếu không đã không mang hết giấy khen ra treo, dán ở bức tường phía sau vừa nhìn thấy được, vừa không quá gây chú ý.

Ừm, như ẩn như hiện, hiệu quả rất tốt!

Chu Tiểu Vân đứng trước giường thưởng thức hồi lâu, tốt xấu gì giờ cô cũng là một học sinh xuất sắc. Mỗi học kỳ được giấy khen học sinh giỏi đã thỏa mãn tâm hư vinh nho nhỏ của cô.

Không hoàn mỹ lắm là phòng của mình chưa có cửa, đành treo rèm che.

Điều này cũng bình thường. Lúc ấy, hầu như các nhà chỉ có một cửa chính. Các phòng bên trong tối đa treo rèm cửa là xong. Có nhà ngay cả rèm cửa còn không có.

Nhà Chu Tiểu Vân trước đây nhà tranh vách đất nên không có cả cửa phòng lại không có rèm che, Triệu Ngọc Trân thấy xây nhà mới, đương nhiên phải treo rèm cửa. Vừa mỹ quan lại không tốn nhiều tiền, trong phòng thêm phần ấm cúng.

Rèm cửa làm rất đơn giản, khâu viền vải bông, ở đỉnh gấp một đường xếp ly may lại, tìm một cây gậy trúc ngắn xuyên qua, rồi treo rèm lên trên hai cái đinh đóng trên cửa .

Chu Tiểu Vân kiên trì muốn tự chọn vải rèm, nếu vải xanh đỏ loè loẹt thì cô thà không cần còn hơn.

Vì thế ngày Triệu Ngọc Trân đi chợ chọn vải, Chu Tiểu Vân đi theo mẹ. Tình cờ hôm đó là chủ nhật, chợ phiên họp rất đông, có hai ba quầy bán vải.

Triệu Ngọc Trân liếc mắt xem trọng một súc vải hoa cúc đỏ tươi, không sợ bẩn mà giá lại rẻ, bảo người bán cắt cho vài thước.

Chu Tiểu Vân nhìn qua một lượt, không thích tấm vải kia, đỏ không ra đỏ, vàng không ra vàng, quá sặc sỡ. Cô tìm trong đống vải một hồi, bỗng, trước mắt sáng ngời.

Cô rút ra một súc vải lẻ bên dưới mấy súc sặc sỡ, vừa đủ để làm rèm cửa, màu trắng trơn nhẵn, chất lượng có vẻ rất tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc