CUỘC SỐNG NÔNG THÔN NHÀN RỖI

Bên này, mẹ con Lưu thị quả thật còn đâm chọc ở trong sân Triệu gia, chẳng qua những người còn lại của Triệu gia đang ở trong phòng, đóng chặt cửa không thèm để ý đến hai người bọn họ.

Triệu Tín Lương cừa về đến nhà đã thấy hai mẹ con bọn họ, lập tức nghĩ đến nguyên nhân khiến mẹ mình lâm bệnh, giận đến răng nanh thẳng run, nắm chặt hai đấm lại bước đến hung hăng nói: “Không phải muốn hưu thư sao?, theo ta đến chỗ Lý Chính Lai một chuyến!”

Hai mẹ con Lưu thị mừng rỡ, lắc lư như trẻ nhỏ đi theo sau Triệu Tín Lương, triệu Tín Lương cũng không quay đầu lại chỉ lạnh lùng nói một câu: “Cầm hưu thư rồi thì cút đi cho ta, từ nay về sau đừng có đến nhà bọn ta nữa!”

Lã Kim Hoa vốn định cãi lại, bị Lưu thị lôi kéo một phen, nàng ta khó hiểu, vừa định hất tay xông lên liền bị mẫu thân để mắng chửi, Lưu thị hung hăng quăng cho nàng ta ánh nhìn dao găm.

Lúc này, Triệu Hoằng Lâm cũng ôm Triệu Tương Nghi bước ra khỏi cửa, hướng về phía Triệu Tín Lương hô một câu: “Cha, đây là chuyện nhà của chúng ta, Hoằng Lâm cũng muốn cùng đi theo!” Nói xong, ôm lấy Triệu Tương Nghi bước nhanh đi tới bên người Triệu Tín Lương.

Triệu Tín Lương thân mình cứng đờ, cúi người nhìn con trai hiểu chuyện và con gái nhu thuận của mình, trong lòng sớm đau đến vỡ không thành quân [1].

Mọi người một đường đến nhà Lý Chính Lai, lý Chính Lai đối với chuyện của gia đình Triệu tương Nghi là có biết đến, bên này lại thấy một nhà Triệu Tín Lương mang theo hai mẹ con Lưu thị vội vàng đến đây, vả lại trên mặt biểu tình cực kỳ khó coi, đại khái cũng đoán ra mục đích lần này đến đâyủa họ.

Triệu Tín Lương trước chào hỏi với Lý Chính Lai, sau đến lượt Triệu Hoằng Lâm nắm tay tiểu muội chào Lý Chính Lai, Lý Chính Lai tâm không khỏi cảm thán, hai đứa trẻ hiểu chuyện như thế này lại có một người mẹ như thế, mệnh cũng thật khổ.

Đại khái nói mục đích đến đây của mình, Triệu Tín Lương thở dài một hơi, tận lực che dấu tức giận cùng bi thương, nói với Lý Chính Lai vài câu thỏa đáng: “Lần này phiền toái đại nhân làm chứng cho.”

Lý Chính Lai thấy Triệu Tín Lương khách khí như vậy, liền vô vai hắn vài cái, cười cười, sau chuẩn bị văn phòng tứ bảo [2], bắt đầu vung bút viết từ thư.

Triệu Tín Lương mặc dù không đọc sách, cũng không biết được mấy chữ, nhưng lại kiên trì muốn đọc nội dung hưu thư, Lý Chính Lai dựa theo đó mà viết.

“Nhân đây một bức hưu thư, sau này hai người cả đời sẽ không qua lại gì đến nhau, mặc kệ sinh tử như thế nào, cũng không liên quan gì đến nhau.” Đọc xong một câu cuối cùng, Triệu Tín Lương rốt cuộc không ngăn được nước mắt, run rẩy lau đi..

Nhìn bộ dạng bi thống của phụ thân mình, lại nhìn hai mẹ con Lưu thị cầm lấy phong hưu thư kia thần tình vui vẻ đắc ý vô cùng, Triệu Tương Nghi đau lòng như bị nhéo một đoàn, rất không có tư vị.

Lòng nàng thù hận so với lúc trước biết việc Lã thị bỏ trốn theo tình nhân càng nặng nề hơn, trong lòng nàng lúc này chỉ muốn, làm cho Triệu gia mỗi ngày đều luôn vui vẻ, cuộc sống thêm hưng thịnh, về sau kiếm tiền so với tên Niên Thế Hữu phải nhiều hơn! Đến lúc đó sẽ nhìn Lã thị – cái người bội tình chạy trốn theo tình nhân kia phải hối hận vì sự lựa chọn của nàng ta! Đồng thời nàng cũng muốn đến nhà hai kẻ tiện nhân này mà nhục nhã dể cho họ mở con mắt chó của họ thấy rằng, Triệu gia nàng không phải dễ bị ức hiếp như vậy!

Xong xuôi chuyện hưu thư, Triệu Tín Lương liền dẫn hai đứa con của mình về nha, không một chút để ý đến hai mẹ con Lưu thị cười đắc ý cùng châm chọc.

Mẹ con Lưu thị tự nhiên bị bẽ mặt, chính là cầm lấy hưu thử một đường đi tới cửa thôn Triệu gia thôn, lúc này Lã Kim Hoa mở miệng: “Mẽ, không phải con nói với người rằng, chuyện này vốn chỉ cần làm cho qua loa là được rồi, bị người lỗ mãng làm cho phức tạp lên, giờ thì hay rồi người hại con cùng người bị cả nhà đó làm cho nhục nhã, người thông suốt chưa!”

“Con biết cái gì mà nói?” Lưu thị nói chuyện không tốt đều là do nữ nhi này không làm nên chuyện, bên này nàng ấy tự nhiên mở miệng trước nói mục đích đến đây, nhớ đến điểm này, Lưu thị không khỏi tức giận đến bốc khói nói, “Hôm nay con có biết là con thiếu chút nữa làm hỏng đại sự hay không?! Về sau đầu nên thông minh một tí, không nên hơi một chút là lỗ mãng liều lĩnh đi!” Nói xong, lại là đem chuyện hôm nay xém chút hại mình nói lại cho nữ nhi hiểu một lần nữa.

Lã Kim Hoa ý thức được chuyện hôm nay thiếu chút nữa bị lời nói của nàng phá hư, không khỏi tức giận lôi kéo tay Lưu thị ngập ngừng nói: “Được rồi, được rồi, con hứa từ nay về sau sẽ chú ý.” Nói xong lại đổi đề tài, “Bất quá đại tỷ đáp ứng con rồi, nếu lần này chúng ta thành công cầm hưu thư trở về, nàng sẽ cùng tỷ phu hảo hảo nói chuyện một chút, sẽ đặt mua cho con một phần đồ cưới phong phú đấy.”

“Hừ.” Lưu thị giở sở trường gập đầu ngón tay gõ cái trán của nữ nhi, “Cái tiếng ‘tỷ phu’ này của con kêu có vẻ thật vui nhỉ.”

“Kia không!” Lã Kim Hoa đầu ngóc lên, đẩy Lưu thị một cái, “Người còn nói không phải sao, trước đó vài ngày tỷ phu tặng cho người một phần Huyết Yến, con thấy người vui mừng đến nỗi cười toe toét miệng ra. A ôi ôi, đây chính là vàng thật, bạc thật, chính là đồ tốt đấy!”

“Hải.” Lưu thị thở dài một hơi, theo sau là vẻ mặt tươi cười nói, “Không nghĩ tới à, Niên Thế Hữu thật sự đi ra biển buôn bán lớn trở về, nếu lúc trước ta và cha con đồng ý lời cầu hôn của hắn, thì sẽ tuyệt đối không gả tỷ tỷ con đến nhà người ta à! Cũng sẽ không có ngày hôm nay hai chúng ta đến đây vì chuyện này mà chịu thiệt, không biết tiết kiệm được bao nhiêu công sức!”

“Cũng không phải sao, lúc trước con nói cái gì, tỷ phu không có giống như người khác, tính tình lại tốt, không chừng tương lai sẽ là một người giàu có, chính hai người lúc ấy nhất định không nghe con đấy.”

“Hừ, lúc ấy cũng không biết là ai, giúp đỡ cha con lấy gậy gộc đánh hắn. Bây giờ người ta có tiền đồ rồi, con cũng chỉ biết ở đây vuốt đuôi ngựa thôi! Con đó nha!” Lưu thị đẩy nữ nhi của mình một cái.

Lã Kim Hoa chỉ biết le lưỡi một cái, nhìn Lưu thị mà làm cái mặt quỷ.

Lưu thị cũng là vui mừng cười cười, nhìn lại Triệu gia thôn ở phía xa trong mắt đổi thành một tia chán ghét.

=====

[1] Vỡ không thành quân nguyên văn là hội bất thành quân: tan vỡ, tan nát

[2] Văn phòng tứ bảo gồm giấy, bút, nghiên, mực là bốn vật quý của chốn văn chương chuyên chở ngôn ngữ, ý nghĩa và nghệ thuật… Từ xưa được vua chúa, quan lại, nhà nho …sử dụng và đặc biệt gắn bó mật thiết với các nhà thư họa

Bình luận

Truyện đang đọc