CUỘC SỐNG NÔNG THÔN NHÀN RỖI

Edit: Q

Beta: J

Sau khi người Bách Vị Lâu rời đi, bổi tối người một nhà Triệu Tương Nghi cùng quây quần bên bàn ăn nói chuyện phiếm, chủ yếu là chuyện xảy ra vào lúc sáng.

Triệu Tín Lương suy đi nghĩ lại, luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng lại không rõ là ở đâu, cuối cùng mới nói ra suy nghĩ của mình cho cả nhà biết: “Mặc kệ thế nào đi nữa, chúng ta là đáp ứng với Mạc lão bản rồi, cho nên mọi người nghìn vạn lần không được vì lợi mà quên nghĩa, ta thấy mấy ngày này không nên lên trấn, ngoại trừ việc đưa hương liệu đến Vạn Phúc Lâu, còn có việc cần làm trên trấn, đều phải cẩn thận tránh ra đám người Bách vị Lâu kia.”

“Tín Lương nói đúng, chúng ta phải phòng ngừa.” Phương thị cũng phụ họa nói, “Việc buôn bán ta không hiểu, nhưng đạo lý làm người thì ta sống hơn nửa đời người cũng vẫn là biết, nếu nhà chúng ta đã đáp ứng Mạc lão bản rồi, thì không thể cùng đám người Bách Vị Lâu lui tới mật thiết với nhau, bằng không Mạc lão bản sẽ nổi lên lòng nghi ngờ, nói vậy cũng sẽ không dùng hương liệu do nhà chúng ta làm nữa.”

Triệu Hoằng Lâm nghe vậy, cũng gật đầu đồng ý nói: “Đúng vậy, hơn nữa tuy nói Bách Vị Lâu ra giá rất cao, nhưng đám người bọn họ suy đến cùng đều rất khôn khéo mà thu lợi về cho mình, nếu nhà chúng ta cùng bọn họ hợp tác, khó tránh ngày nào đó bị bọn họ hãm hại không chừng. Hợp tác với Mạc lão bản là thỏa đáng, tuy rằng giá tiền có chút thấp hơn bên kia nhưng họ là người trọng nghĩa, làm ăn cũng lâu dài hơn, mà con người Mạc lão bản cũng không tệ.”

“Ghét nhất là đám người Bách Vị Lâu ” Triệu Tương Nghi cũng nhấc tay tán thành, mọi người nhất tề cười một tiếng.

Phương thị thấy thế lại nói thêm: “Đúng vậy, lần trước chúng ta lên trấn chào hàng, mọi người còn nhớ thái độ của tên tiểu nhị Bách Vị Lâu kia không, chuyện chào hàng với Bách Vị Lâu không thành, cũng không biết có phải là do trời định. Còn có câu nói rất đúng của tiểu bảo bối Tương Nghi —— “

“Câu nói gì?” Triệu lão gia tử cũng rất tò mò hỏi, trong lòng rất hưng phấn muốn biết.

Phương thị bật cười, nhìn Triệu Tương Nghi nói: “Tương Nghi, ngày đó lúc chúng ta ly khai khỏi phố Cảnh Thái, con còn trừng tên tiểu nhị nói một câu, có còn nhớ rõ không?”

Triệu Tương Nghi đương nhiên nhớ kỹ, lập tức đứng dậy hai tay chống nạnh, khóe miệng nhếch lên, cười hì hì thần khí nói: “Đến lúc đó còn không biết ai mong chờ ai nữa là. “

“Ôi, lời nói này nói đúng là nghe lọt tai à, đối với cái đồ mắt chó coi thường người khác thì nên nói như vậy.” Triệu lão gia tử nghe xong liền vỗ vỗ đầu Triệu Tương Nghi, Phương thị ngay sau đó quở trách ông một câu:

“Nhìn ông nói kìa, nếu đem cháu gái dạy hư thì tôi sẽ liều mạng với ông à nha “

Mọi người lập tức cười ồ lên, đem cả một phòng tràn đầy ấm áp cùng hòa thuận vui vẻ.

Ngày hôm sau, Triệu Tín Lương dậy sớm đem việc trong ruộng làm cho xong hết, rồi mới đem bình hương liệu đi nhờ xe bò của hàng xóm trong thôn lên trấn. Triệu Tương Nghi la hét cũng muốn đi theo, Triệu Tín Lương nghĩ con gái ở trong nhà sẽ buồn muốn hư mất, dù sao cũng không có chuyện gì, tiện thể dẫn con gái đi chơi.

Vừa đến phố Cảnh Thái, nhìn thấy bảng hiệu Bách Vị Lâu, Triệu Tín Lương không khỏi ôm thật chặt bình hương liệu vào trong lòng.

Triệu Tương Nghi đi theo sát bên người phụ thân, nhìn xung quanh, rồi mới nhìn đến Bách Vị Lâu, dĩ nhiên quang cảnh không còn náo nhiệt như lần trước nữa, vốn dĩ thực khách đến chật bàn nay đổi thành quang cảnh ảm đạm không một bóng người, ngược lại, Vạn Phúc Lâu ở ngay phía trước lúc này người đông như trẩy hội, tiểu nhị bận rộn tiếp đãi khách nhân đã mệt muốn chết, nhưng trên mặt luôn lộ ra vẻ mặt tươi cười.

Lúc đi ngang qua Bách Vị Lâu, thì cái vị Trần chưởng quỹ đã gặp ở Triệu gia thôn vừa lúc xuất môn, đụng phải cha con Triệu Tín Lương, Triệu Tín Lương không để ý đến hắn, lại nghe hắn đột nhiên không âm không dương thăm hỏi một tiếng: “Đã lâu không gặp, lúc rảnh rỗi mời mọi người đến Bách Vị Lâu ngồi một chút.”

Triệu Tương Nghi nhìn cũng không nhìn hắn, trực tiếp kéo vạt áo của cha mình chạy đến Vạn Phúc Lâu, Trần chưởng quỹ thì đứng ở phái sau nhìn hai cha con miệng cười lẩm bẩm: “Chớ đắc ý a, sẽ có ngày các ngươi khóc cầu xin ta.”

Vừa mới bước vào Vạn Phúc Lâu, hai cha con nàng liền chiếm được đãi ngộ rất tốt, tiểu nhị vội vã nhiệt tình chạy đến đón tiếp: “Ôi đại ca, cuối cùng huynh cũng đã tới, mắt thấy hương liệu cần dùng đã sắp hết, mấy ngày hôm trước chưởng quỹ của bọn đệ chờ không nổi nữa muốn chạy đến nhà của huynh một chuyến đấy.”

Lúc nói chuyện Liêu chưởng quỹ cũng ngừng công việc trong tay, từ quầy hàng đi bộ ra: “Tới là tốt rồi, tới là tốt rồi, các ngươi quả nhiên là giữ chữ tín “

“Liêu chưởng quỹ hảo” Triệu Tương Nghi ngọt ngào thăm hỏi một tiếng.

Liêu chưởng quỹ hai mắt sáng ngời, sau đó gật đầu sờ đầu nhỏ của Triệu Tương Nghi đầu: “Đúng là một hài tử ngoan, nhà các ngươi có một thiên kim như vậy chính là có phúc à. “

“Gì mà là thiên kim chứ, con bé chỉ là một hài tử nông thôn mà thôi” Triệu Tín Lương khiêm tốn nói, ánh mắt nhìn Triệu Tương không khỏi sinh ra vài phần kiêu ngạo.

“Chúng ta đi thôi, lão bản đang ở lầu hai chờ các ngươi đó.” Liêu chưởng quỹ phân phó tiểu nhị trước nhận bình hương liệu, sau đó mời cha con hai người lên lầu.

“Vừa lúc, ta cũng có chuyện muốn nói với Mạc lão bản.” Triệu Tín Lương vừa đi vừa cười nói.

Mọi người vẫn như cũ đi qua một hành lang gấp khúc rồi dừng bước, Liêu chưởng quỹ đi vào trong thông báo một tiếng, cửa lập tức liền mở ra, hai cha con được mời vào, bên trong gia đinh và Liêu chưởng qũy đều lui ra hết.

Mạc lão bản sắc mặt hồng nhuận sáng bóng, người mặc bào sam màu đỏ tím thêu chỉ xanh, nhìn thấy hai cha con liền đứng dậy chào hỏi, còn lấy cho Triệu Tương Nghi trái cây và điểm tâm để ăn.

Triệu Tương Nghi cũng không nhăn nhó, nói cảm tạ sau đó đem trái cây và điểm tâm trên mâm nếm thử một miếng, lại liên tục cười khen ngoan.

Mạc lão bản cực kỳ cao hứng, thẳng khen Triệu Tương Nghi: “Nếu như con gái nhà ta nhu thuận bằng một nửa như con bé thì tốt rồi, ta xem cũng không cần lo lắng khi cho nó đi ra ngoài chơi, ta thấy hai đứa trẻ nhà huynh đều rất ngoan nha. “

“Mạc lão bản quá khen, hai đứa tụi nó chỉ là dã hài tử mà thôi, sao có thể đem đi so sánh với con gái Mạc lão bản được. ” Triệu Tín Lương vẫn khiêm tốn.

(Bạn đang đọc truyện Cuộc ống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm DươngCung. Chúc các bạn những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)

Mọi người hàn huyên một hồi, Mạc lão bản lại nhắc tới: “Đúng rồi, thiếu chút nữa đem chuyện này quên đi, ta thật không nghĩ tới trên đời này lại có chuyện trùng hợp đến vậy, nhà các ngươi cùng nhà Triệu Bộ khoái lại có quan hệ mật thiết, chỉ dựa vào đây thì việc buôn bán giữa chúng ta càng thêm thuận lợi hơn.”

Triệu Tín Lương vừa nghe ba chữ “Triệu Bộ khoái” còn hơi có chút xa lạ, bất quá lập tức phản ứng kịp đây là đang nói đến Triệu Hữu Căn, sửng sờ một chút, rồi mới xoa tay thành thật cười nói: “Đúng, đúng, chúng ta rất tin tưởng nhân cách của Mạc lão bản, Hữu Căn cũng nói Mạc lão bản là người sảng khoái lại kiên định.”

Sau đó hai người tiếp tục bàn chuyện về hương liệu, còn nói đến sinh ý của Vạn Phúc Lâu, cũng nói sơ qua tình trạng của Bách Vị Lâu.

Triệu Tín Lương thấy thế, nhân cơ hội nhắc tới: “Kỳ thực, ta có chuyện này muốn nói cùng với Mạc lão bản, đáng lẽ là không nên nói mấy thứ chuyện này nhưng ta luôn cảm thấy phải nói ra cho ngài biết thì mới an tâm được.”

“Nga? Là chuyện gì?” Mạc lão bản giọng lộ ra vẻ khẩn trương.

Triệu Tương Nghi ở một bên vừa chống cằm vừa ăn điểm tâm, trong lòng thầm khen ngợi thái độ giải quyết công việc của cha mình dạo gần đây, vốn nghĩ rằng phụ thân là một người nông dân chịu khó, nhưng bây giờ nàng phát hiện ra, phụ thân rất có khiếu làm ăn, nhà nàng sau này không cần dựa vào việc làm nông mà kiếm sống nữa rồi, chờ đến khi có đủ được tiền vốn, phải ở trên trấn mở một cửa hàng bán hàng mới được.

“Là như vầy, ngày hôm qua người ở Bách Vị Lâu có đến nhà ta.” Triệu Tín Lương suy nghĩ, cuối cùng mở miệng, Triệu Tương Nghi đoán không sai, trong mắt Mạc lão bản có chút kinh ngạc hơi mất mát, hẳn là ông ấy đang hiểu lầm là cha mình đến đây để nói cho ông ấy biết nhà mình quyết định hợp tác với Bách Vị Lâu.

Nhưng thấy Triệu Tín Lương liền giải thích: “Bất quá Mạc lão bản ngài nghìn vạn lần đừng hiểu lầm, ta nói lời này không phải là muốn nói nhà ta sẽ không hợp tác với Vạn Phúc Lâu nữa.” Thấy Mạc lão bản sắc mặt hơi bớt giận, Triệu Tín Lương mới tiếp tục mở miệng nói, “Bọn họ phái người đến nói là ra giá gấp ba lần mua hương liệu nhà ta, nhưng lại bị ta cự tuyệt.”

“Vì sao? Đây không phải là một rất cơ hội tốt sao?” Mạc lão bản hầu như thốt ra.

Triệu Tín Lương lại cười: “Ta đã đáp ứng ngài rồi, một khi ta bán hương liệu cho Vạn Phúc Lâu thì sẽ không bán cho một người nào khác nữa. Những điều đó, ta đều nhớ kỹ.”

Lời vừa nói ra, Mạc lão bản trầm mặc hồi lâu, trong mắt lộ vẻ khen ngợi cùng kính phục đối với Triệu Tín Lương.

Cuối cùng, Mạc lão bản gật đầu mỉm cười nói: “Cách làm của huynh thật làm ta phải kinh ngạc, ta buôn bán lâu như vậy, thật kh1o mà tìm được người giống như huynh đây, hảo à.”

“Mạc lão bản quá khen.” Triệu Tín Lương như trước vẫn là khiêm tốn.

Mạc lão bản lại lắc đầu, vỗ vai Triệu Tín Lương khen ngợi nói: “Không hổ là bằng hữu của Triệu bộ khoái.”

“Kỳ thực, còn có một việc, hôm nay nhất định phải nói thật với ngài.” Triệu Tín Lương có chút khó xử, “Kỳ thực, lần trước lên trấn chào hàng, bọn ta không phải là liếc mắt chọn Vạn Phúc Lâu đầu tiên, mà là đến Bách vị Lâu trước, bởi vì n1o vừa lúc ở ngay đầu phố Cảnh thái.”

Lúc nói những lời này, Mạc lão bản liền không để ý chút nào, chỉ nghi vấn hỏi: “Cái này ta có thể lý giải, chỉ là, vì sao nhà huynh không chọn Bách Vị Lâu, mà chọn tửu lâu nhà ta?”

“Bởi vì bọn họ mắt chó coi thường người khác, chê nhà cháu nghèo hèn, không cho vào cửa.” Triệu Tương Nghi đúng lúc nói ra.

Mạc lão bản lập tức hiểu được câu chuyện: “Đúng là trời giúp ta, là do bách Vị Lâu không hiểu biết mà quý trọng, hai người nhìn đi, quang cảnh bây giờ ở Bách Vị Lâu thật ảm đạm.”

“Ừ, ta suy nghĩ một chút, thấy như vầy đi, Thập Tam hương này là do nhà huynh đem đến bán Vạn Phúc Lâu mà chỉ thu được chút tiền lời, còn Bách Vị Lâu sau khi biết chuyện lại ra giá ba lượng bạc một cân, Vạn Phúc Lâu cũng có thể bỏ ra cái giá như vậy, sau này huynh đem hương liệu đến bán thì ta sẽ theo giá ba lượng bạc một cân mà trả cho huynh, huynh cảm thấy thế nào?”

“Mạc lão bản ngài đừng làm vậy, ta nói ra chuyện này không phải là do nhà ta tham tiền mà muốn tăng giá, chúng ta cứ theo giá trước mà trả là được rồi.” Triệu Tín Lương vội vã thoái thác, nói ra chuyện này cho Mạc lão bản nghe là muốn ông ấy lưu tâm đến Bách Vị Lâu bên kia, không vì đó mà dừng việc hợp tác với nhà mình.

Mạc lão bản lại lắc lắc đầu nói: “Ta đâu phải là sinh khí với huynh đâu, bất quá chỉ là muốn cảm tạ mà thôi. Nếu như thế, hai lượng bạc một cân được không, chúng ta đều cùng hưởng lợi.”

Triệu Tín Lương thấy thế cũng không khước từ nữa, cuối cùng đành đáp ứng, đồng thời trong lòng cũng rất vui mừng, hương liệu đem đến hôm nay chừng mười cân, thế không phải là kiếm được hai mươi lượng bạc rồi sao.

Số tiền này hắn từng nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Bình luận

Truyện đang đọc